Tất Trường Xuân xuyên qua kiểm quang giống như mị ảnh. Văn Lan Phong càng bức tới thì càng khẩn trương hơn, điều kinh hỉ trong lòng chờ mong vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tất Trường Xuân thầm thở dài một hơi, bao nhiêu năm qua không tìm được đối thủ khiến cho bản thân hắn buồn rầu. Xem ra lòng kì vọng của hắn đối với Văn Lan Phong đã có chút đề cao quá rồi.
Lúc này Văn Lan Phong cũng bi ai phát hiện ra, mình quả thật là đã đánh giá cao bản lĩnh của chính mình rồi. Tất Trường Xuân luôn luôn tránh né, đều không phải là bị mình đánh cho không kịp rảnh tay xuất thủ, mà là hắn không muốn ra tay, dường như đang chờ đợi mình phát huy ra tiềm lực cường đại nhất.
Nguyên bản Tất Trường Xuân chắp hai tay sau lưng, mắt nhắm mắt mở thân hình nhoáng lên. Chỉ thấy Tất Trường Xuân xuyên qua tầng tầng kiếm cương giống như đi tản bộ trong sân vắng, thỉnh thoảng vươn hai đầu ngón tay điểm tới bóng ảnh kiếm cương, phát sinh ra những thanh âm
"đinh đương" chói tai.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Văn Lan Phong bỗng nhiên cảm thấy song chưởng của mình bị chấn rung lên, nhất thời vũ lộng kiếm cương giống như gặp phải lực cản vạn trượng, tốc độ dần dần chậm lại. Nguyên bản tốc độ của hai người mơ hồ chỉ nhìn thấy hư ảnh, cũng dần dần hiển lộ ra chân thân ở trên không trung, ngay cả Tử Y cũng có thế nhìn thấy rõ từng chiêu từng thức của hai vị tiền bối.
"Bất hảo!" Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ đồng thanh kinh hô. Hai người rốt cục có thể khẳng định, Tất Trường Xuân vừa rồi chính là nhường nhịn, nếu như hắn ra tay thì Văn Lan Phong sẽ rất khó kháng trụ.
Bản tính của Tất Trường Xuân, không nói là Lộng Trúc, mà ngay cả Nam Minh lão tổ nhiều ít cũng hiểu được. Người này một khi đã quyết định đánh thật, chỉ sợ Văn Lan Phong sẽ lành ít dữ nhiều.
Đang trong lúc Nam Minh lão tổ và Lộng Trúc lo lắng đề phòng, thì một màn làm cho người ta khiếp sợ cũng đột nhiên xuất hiện.
Kiếm cương không lồ không chém tới phía Tất Trường Xuân thêm nữa, mà thu hồi trở về. Đừng nhìn Tất Trường Xuân tùy tiện vươn tay ra búng chỉ, thế nhưng bao nhiêu đó cũng làm cho Văn Lan Phong cảm giác ăn không tiêu, nếu kéo dài thêm xuống, chính bản thân hắn sẽ hao tổn sức lực, không thể kháng trụ thêm nữa.
Thu hồi cự kiếm, Văn Lan Phong hai tay nắm chắc ở chuôi kiếm.
"Hô" một tiếng, nhanh chóng bổ thẳng về phía Tất Trường Xuân, một kích này tốc độ và uy lực hiển nhiên là không cần phải bàn cãi, đã muốn phát sinh ra những thanh âm phá không gào rít
"ầm ầm" như tiếng sấm nổ.
Tất Trường Xuân đứng im trên không trung, dường như không định tránh né, khiến cho người khác giật mình kinh hãi. Lại nghe hắn phát ra một tiếng hừ lạnh như kim võng hàng ma, trong ngữ khí tràn ngập nỗi kinh thường cực điểm.
Thanh âm
"hừ" lạnh này đối với Văn Lan Phong quả thực là một điều phi thường nhục nhã. Văn Lan Phong lòng tràn bi phẫn không biết phải tiết ra chỗ nào. Lúc này hắn dùng hết toàn bộ tu vi, dồn vào thân kiếm bổ ra nhất kích tất sát.
Bốn hư ảnh kiếm cương khổng lồ, dùng xu thế như muốn khai thiên tích địa, hung hăng chém xuống.
Ngay khi kiếm vung ra, Tất Trường Xuân không biết từ khi nào cũng đã vươn song chỉ ra.
Thanh âm điên cuồng gào thét bỗng dưng ngừng bặt, kiếm cương khổng lồ như mất đi uy lực, không thể di chuyển. Tất Trường Xuân chìa hai ngón tay ra vững vàng kẹp thẳng vào mũi kiếm. Chỉ với một chiêu này, đã khiến cho Văn Lan Phong tiến thoái lưỡng nan, không cách nào tiến thêm được nửa bước. Xu thế lôi đình chi nộ của Văn Lan Phong dần dần cũng tiêu thất.
Văn Lan Phong hai tay giữ chặt chuôi kiếm, vẻ mặt gồng lên đỏ bừng. Tất Trường Xuân một thân trường sam thanh bào, vẻ mặt ung dung không có một chút diễn cảm, một tay bắt sau lưng, một tay vươn ra dùng song chỉ kẹp vào mũi kiếm của Văn Lan Phong.
Ai mạnh ai yếu liếc mắt cũng đã nhận ra. Mấy người phía bên dưới không dám thở mạnh, đem khung hình này khắc thật sâu vào trong con tim.
Phù Dung kinh ngạc, miệng mở cực lớn.
Tử Y hai tay đè xuống ngực, trong mắt đã lấp lánh tinh sao. Quả nhiên không hổ là
Tất lão tiền bối mà từ nhỏ chính mình đã sùng bái người, công thủ phi thường hoàn mỹ.
Mộc Nương Tử dáng vóc tiểu tụy hơi cúi đầu xuống. Chưởng Hình Sứ tự nhiên sẽ luôn luôn là thiên hạ vô địch thủ, nếu không người như thế nào khiến cho hàng ngàn hàng vạn yêu vương cùng quỳ vương kinh sợ đây.
Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ gian nan nuốt khan nước bọt, thử hỏi trong thiên hạ này có bao nhiêu người ngăn cản được một chiêu tất sát kia của Văn Lan Phong, càng đừng nói đến cái hành động biến thái giống như Tất Trường Xuân, hắn.., hắn cư nhiên lại dùng hai đầu ngón tay để chặn kiếm.
Lúc này diễn cảm trên gương mặt của Văn Lan Phong, chỉ có thể dùng vô hạn bi phẫn để hình dung, chính mình đã dốc hết tu vi toàn thân để sử ra một kiếm này. Thế nhưng lại bị đối phương dùng hai đầu ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy. Tràng cảnh lúc trước đánh hung hăng như thế, hoàn toàn là giống như mèo đang vờn chuột.
"Bây giờ ngươi còn nghĩ rằng, ngươi có đủ tư cách đề cho ta xuất kiếm không?" Tất Trường Xuân một tay giữ kiếm, hờ hững nói.
"Ta thua!" Văn Lan Phong gian nan phun ra hai chữ này.
"Không phải là ngươi muốn thử điểm giới hạn tu vi của ta sao? Nhanh như vậy đã nhận thua rồi ư?" Tất Trường Xuân vô tình bức cung nói:
"Còn nhớ lời của ta chứ?" "Chuyện gì?" Văn Lan Phong mờ mịt hỏi.
"Tu sĩ Hóa Thần kỳ, tày tiện xong vào Yêu Quỷ Vực, đều phải chết!" Tất Trường Xuân ngữ khí băng sương nhắc nhở.
Đồng tử của Văn Lan Phong mạnh mẽ co rút. Lộng Trúc ở phía dưới cũng kinh hãi hô lên:
"Lão Tất, không nên vọng động, có chuyện gì thì từ từ nói." Nhưng lúc này, ai có thể khuyên giải được Tất Trường Xuân đây chứ! Nói đánh là đánh, Tất Trường Xuân không một chút do dự, đẩy mạnh thanh kiếm cương trong tay về phía trước.
Văn Lan Phong bỗng nhiên cảm thấy có một luồng chân khí chạy dọc theo thân kiếm đánh úp tới. Hai tay rốt cuộc không thể giữ nổi.
"Oanh" một tiếng, chuôi kiếm hung hăng thúc ngược vào trong bụng hắn, khí kinh hung mãnh lan truyền ra tứ chi bách hải.
"Phốc" Văn Lan Phong hộc ra một búng máu tươi.
"Lão Tất, dừng tay!" Lộng Trúc điên cuồng kinh hô. Những người khác chỉ biết khiếp sợ mà không dám nói gì. Bởi vì thiên hạ đệ nhất cao thủ đã động sát tâm!
Tất Trường Xuân hai ngón tay giữ chặt kiếm cương, hơi phát lực. Kiếm cương liền rời khỏi tay Văn Lan Phong, lăng không cuốn lên bay về phía Thuận Thiên Đảo.
"Sưu" Tất Trường Xuân rõ ràng vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Thế nhưng ở trước mặt Văn Lan Phong, đột nhiên lại xuất hiện ra một cái bóng ảnh Tất Trường Xuân. Văn Lan Phong kinh hãi, nhanh chóng tản xuất ra cương khí hộ thể.
Tất Trương Xuân vươn hai ngón tay điểm ra,
"phanh" một tiếng trực tiếp đánh tan màn cương khí hộ thể của Văn Lan Phong, chấn Văn Lan Phong bay ngược về phía sau.
"Phốc" một tiếng, lại thổ ra một búng máu tươi.
Văn Lan Phong bắn ngược ra phía sau hơn mười thước. Thế nhưng trên không trung đã xuất hiện thân ảnh Tất Trường Xuân thứ ba, nhanh chóng đuổi theo. Văn Lan Phong tựa như ngư long giãy chết, hắn tập trung toàn bộ sức mạnh còn sót lại, chém ra một chưởng...
Lúc này, bản thân Văn Lan Phong đã dính trọng thương, nhưng uy lực của một chưởng này vẫn là phi thường khủng bố. Khí lưu cuồn cuộn giống như sóng nước theo một chưởng này lan truyền ra bốn phía xung quanh.
"Bất hảo!" Nam Minh lão tổ kinh hồ nói. Nhất thời trong túi trữ vật lóe ra kim quang, nhanh chóng phóng lên không trung mở rộng ra. Chỉ thấy đó là một pháp bảo hình dáng như chiếc võng màu vàng kim rực rỡ, đem trọn luồng sóng xung kích ngăn chặn lại. Thuận Thiên Đảo bình an vô sự, nhưng mà bên phía Thiên Lý Hồ, sóng nước đã trào dâng lên hàng mét.
Tất Trường Xuân làm sao đem một chưởng này của Văn Lan Phong để vào trong mắt, rất nhanh chỉ hóa thành quyền, ngang nhiên đấm thẳng vào trong lòng bàn tay của Văn Lan Phong.
"Phốc" một tiếng, lại là một búng máu tươi thổ ra, sắc mặt Văn Lan Phong đã trắng bệch thành một đoàn, cả người bay ngược ra phía sau như con diều đứt dây.
Vẫn chưa dừng ở đó, Tất Trường Xuân lao đến, ba hư ảnh phía sau vẫn còn chưa kịp tiêu tán đi, có thể hiểu được thân pháp của hắn linh hoạt tới nhường nào. Lúc sau quyền hóa thành chưởng, trực tiếp phách thẳng vào lồng ngực Văn Lan Phong.
Trên mặt Văn Lan Phong hiện ra một tia cười thảm thương. Trải qua ba chiêu liên hoàn, chỉ, quyền, chưởng. Thân thể của hắn đã suy nhược phi thường nghiêm trọng. Nhất là một chưởng cuối cùng kia, dường như đã muốn đánh tan đi chân nguyên còn sót lại ở trong cơ thể hắn. Lúc này căn bản là không còn một chút năng lực nào để phản kháng, chỉ đành ngoan ngoan nhắm mắt chờ chết.
Trên thực tế, dưới vòm trời này có bao nhiêu người có thể ngạnh kháng được Lôi Đình Tam Kích của Tất Trường Xuân? Cũng chỉ có một mình Văn Lan Phong tu vi thâm sâu mới có thể kháng trụ. Nếu thay đổi là người khác thì sớm đã thịt nát xương tan mất rồi.
Văn Lan Phong ảm đảm cười, trong tiếng cười ẩn chứa một tia giải thoát trên nét mặt. Bản thân hắn có thể chết ở dưới tay thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng không tính là oan uổng đi. Mắt thấy thân ảnh hiên ngang cô ngạo của Tất Trường Xuân đang tới gần, trong đầu hắn chỉ còn chan chứa dung mạo thiên hạ vô song của vị nữ tử ở Linh Phương Cốc kia. Sau khi ta chết, nàng có nhớ ta không? Vĩnh biệt, người nữ tử mà ta thương yêu nhất. Điều hối hận nhất trong cuộc đời của ta, chính là trước khi chết không được gặp lại nàng một lần. Khóe mắt Văn Lan Phong bỗng nhiên tuôn ra hai giọt nước trong suốt, trước cái chết hắn không hề run sợ, thế nhưng vẫn còn nhớ tới hình bóng của Lộ Nghiên Thanh.
"Nam Minh lão nhi, ta nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ngươi!" Chẳng biết Lộng Trúc đã leo lên trên tấm kim võng từ khi nào, đang ngửa mặt lên trời bi hống, hai tay nắm chặt lấy kim võng đầm đìa máu tươi, dường như là muốn xé rách cái kim võng này ra.
Nguyên bản, Lộng Trúc đã chuẩn bị thời khắc mấu chốt, sẽ thuấn di đến chắn ngang trước người Văn Lan Phong. Nói vậy Tất Trường Xuân cũng không thể xuống tay đánh chết hắn đi. Chỉ cần tranh thủ được cơ hội, sẽ không sợ không cứu được Văn Lan Phong...
Nào ngờ người tính không bằng trời tính. Nam Minh lao tổ vì muốn ngăn cản sóng xung kích do chưởng của Văn Lan Phong gây nên, mà đã xuất ra một tấm kim võng. Ngay khi Tất Trường Xuân khu quyền, Lộng Trúc hung hăng thuấn di qua, nào ngờ liền bị pháp bảo này của Nam Minh ngăn cản.
Kim Võng chính là thượng phẩm pháp bảo phỏng ngự, mà Nam Minh lão tổ luyện chế ra để cho mình dùng. Nên dù là Linh Bảo cũng khó lòng phá rách được nó. Lộng Trúc muốn dùng tay không xé bỏ thì quả thực đúng là người si nói mộng.
"Sư phụ!" Tử Y cả kinh hô lớn. Nàng chưa từng nhìn thấy qua sư phụ mình thương tâm như vậy bao giờ.
Lúc này Nam Minh lão tổ cũng đang trợn mắt há mồm, hắn tự nhiên hiểu được là Lộng Trúc này muốn làm cái gì. Thế nhưng lại bị chính mình phá hỏng đại sự. Chuyện tình liên hoàn phát sinh chỉ trong khoảnh khắc, hết thảy làm cho người ta không thế nào đoán nổi.
Lộng Trúc nằm trên kim võng hú lên. Hiện giờ bất luận là ai cũng không có biện pháp ngăn cản Tất Trường Xuân, không ai ngăn cản nổi Tất Trường Xuân xuống tay đối với Văn Lan Phong...Không.., không...Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện ra ba chữ
"Dược Thiên Sầu." Lộng Trúc liền khần cấp kinh hô:
"Lão Tất, mau dừng tay! Vì Dược Thiên Sầu ngươi không thể giết chết hắn được, mau dừng tay lại." Quả nhiên những lời này đã ngăn cản Tất Trường Xuân xuất đòn sát thủ đối với Văn Lan Phong.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến lại vô cùng nhanh chóng, hết thảy mọi chuyện cơ hồ đều phát sinh ở trong một cái chớp mắt mà thôi.
Lúc này ba hư ảnh Tất Trường Xuân đã dần dần tiêu thất. Chân thân thu tay về đứng im ở trên không trung, tùy ý mặc cho Văn Lan Phong rơi xuống Thiên Lý Hồ.
Tất Trường Xuân nhãn tình băng sương nhìn về phía Lộng Trúc đang nằm trên kim võng. Tựa hồ muốn hỏi hắn nói như thế chính là có ý gì?
Lộng Trúc hai mắt mở lớn, hoan hô một tiếng, theo trên kim võng nhảy xuống, diễn cảm hơi có điểm điên điên khùng khùng.
Bất quá Lộng Trúc cũng không thèm tính toán nhiều với Nam Minh lão tổ. Trong chớp mắt đã tới phía bên dưới Tất Trường Xuân, ngẳng đầu nhìn Tất Trường Xuân ngây ngô mỉm cười. Theo sau phóng xuống mặt hồ, nhấc Văn Lan Phong lên.