"Ta và người cũng không nên nhúng tay vào làm gì...?" Lúc này Lộng Trúc hỏi lại, trong ngữ khí thản nhiên toát ra một cỗ hương vị trào phúng. Đối phương rõ ràng là muốn cảnh báo mình, nếu ngươi nhúng tay vào chuyện tình của Ngôn Kỵ và Dược Thiên Sầu. Ta đây nói không chừng cũng phải nhúng tay vào thôi.
 
Cũng có thể hiểu rằng, sáu người này vì muốn đứng vững trong tu chân giới. Cho nên bao năm qua luôn tương trợ lẫn nhau, Hoắc Tông mình là chủ nhân ở nơi này, hắn tự nhiên cũng phải bước ra nói chuyện.
 
"Hoắc Tông mình, lời này của ngươi có tính là đang uy hiếp ta không?" Trên mặt Lộng Trúc vẫn nổi lên tiếu ý như cũ, nhưng trong ngữ khí đã có chút phiếm lạnh.
 
Hoắc Tông mình lắc đầu: "Tùy ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ. Lộng Trúc, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngươi đừng quên ngươi đã nói rằng, sẽ không nhúng tay vào chuyện tình giữ Hoa Hạ tu chân giới và chúng ta."
 
"Chuyện các ngươi cùng Hoa Hạ tu chân giới. Bản thân ta hiển nhiên sẽ không nhúng tay vào." Lộng Trúc vươn tay chỉ sang phía Dược Thiên Sầu nói: "Nhưng nếu các ngươi hữu tâm một chút, không ngại đi thăm dò xem, người này có phải là đã thoát ly khỏi Hoa Hạ Tu Chân Liên mình rồi hay không. Trước khi hắn thoát ly, hắn còn động thủ cùng với đám người Đại La Tông, hiện giờ đã thoát ly khỏi Hoa Hạ tu chân giới, nên cũng không còn là người của Hoa Hạ tu chân giới nữa. Cho nên bây giờ, cũng không phải là ta đang nhúng tay vào chuyện tình giữa các ngươi cùng đám tu sĩ Hoa Hạ tu chân giới."
 
Bồ Thái Đông đứng bên cạnh ho khan lên một tiếng, bước tới phía trước nói: "Thoát ly khỏi Hoa Hạ tu chân giới, cũng không có nghĩa là hắn sẽ không bao giờ quay về?"
 
"Bồ Thái Đông, lời này của ngươi nói cũng hơi quá đáng rồi." Lộng Trúc khoát tay, chỉ lên trời mà nói: "Cao thủ Hóa Thần kỳ trong khắp thiên hạ, phần lớn đều là người thoát ly từ Hoa Hạ tu chân giới mà ra. Nếu dựa theo thuyết pháp của ngươi, vậy phải chăng Âm Bách Khang cũng là người của Hoa Hạ tu chân giới sao?"
 
Đám người Hoắc Tông mình nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau. Ngôn Kỵ ngữ khí lạnh băng nói: "Lộng Trúc, ngươi quyết tâm muốn đối kháng với chúng ta?"
 
"Xưa nay ta chẳng muốn tranh chấp với người nào cả. Chỉ muốn tiêu dao suốt đời, điểm này các ngươi hẳn là cũng rõ ràng đi." Lộng Trúc thản nhiên nói. Theo sau quay đầu nhìn Dược Thiên Sầu, rút cây sáo trúc bên hông ra, nhẹ nhàng vuốt ở trong tay: "Nhưng tiểu tử này bởi do ta, nên mới bại lộ thân phận ở trước mặt các ngươi. Ta xưa nay không bao giờ làm những chuyện thua thiệt cho người khác, nếu không lương tâm của ta cũng khó lòng có thể bình an. Hôm nay, ta nói luôn, trước khi tiểu tử này rời khỏi Đại trơng Thành, ta sẽ không cho bất luận người nào động tới hắn."
 
"Lộng Trúc, ngươi cho rằng, dựa vào một mình ngươi thì có thể bào trụ nổi hắn sao?" Mộc Tang hừ lạnh nói.
 
Lộng Trúc bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía Mộc Tang, gằn từng chữ nói: "Lộng Trúc ta có thể tung hoành thiên hạ, tiêu dao tứ hải. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta chỉ biết ăn và chơi thôi sao? Nam Hải Tử Trúc Lâm của ta có thể đững vững ngàn năm trong tu chân giới. Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng, ta đổi lấy chuyện này, mà không phải tranh giành với đời hay sao?"
 
Mộc Tang nghe hắn nói xong thì không khỏi ngần ra. Có một chuyện không thể phủ nhận, tuy rằng hiếm có ai đã từng nhìn thấy Lộng Trúc ra tay, nhưng hắn du đãng nhiều năm qua ở trong tu chân giới, đều chưa từng nghe nói qua, hắn phải ăn khổ dưới tay người nào. Chỉ dựa vào điểm này là có thể chứng minh, Lộng Trúc xưa nay không ra tay theo quy luật nào. Nhưng vừa ra tay thì tuyệt đối cũng sẽ không phải đơn giản như bộ dáng tươi cười thường ngày của hắn.
 
Ờ trong tu chân giới trường cảnh cá lớn nuốt cá bé, cũng được coi như là một điều thiết luật. Bất luận là ai nếu dựa vào hư danh để bước lên đỉnh cao, thì sẽ khó có thể trụ vững lâu dài, cái loại người tiêu dao giống như Lộng Trúc, nhiều năm qua chưa hề nghe nói hắn ăn khổ dưới tay người nào, làm sao có thể đơn giản như bình thường được đay?
 
Dược Thiên Sầu đứng ở một bên, luôn luôn im lặng không hề mở miệng nói chuyện. Hắn đưa mắt nhìn sang phía Lộng Trúc, không nghĩ tới lão gia hỏa này cũng dám ngạnh kháng với năm tên tu sĩ đồng cấp. Cư nhiên lại cứng rắn đứng ra bảo hộ cho hắn.
 
Lộng Trúc này cùng Lộng Trúc thường ngày cùng mình cãi nhau inh ỏi, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Quả nhiên không hổ lão bằng hữu đáng tin cậy của sư phụ. Trong lòng Dược Thiên Sầu hơi dâng lên vài phần kính ý đối với hắn.
 
Bầu không khí đương trường có chút cổ quái. Đám người Ngôn Kỵ rơi vào tình huống chần chừ không thể xuất thủ. Nhưng điều này cũng không phải là sợ hãi Lộng Trúc, nói đến căn nguyên sâu xa chính là cái nhân vật đứng ở sau lưng Lộng Trúc kia. Thư Tâm thì có điểm xấu hổ, nếu không phải nàng đưa mấy người kéo tới đây, thì cũng sẽ không phát sinh cái tình huống này.
 
"Ta có một biện pháp hòa giải, không biết chư vị có nguyện ý nghe theo hay không?"
 
"Nguyện ý rửa tai lắng nghe." Hoắc Tông mình cười nói. Kì thực hắn cũng không
 
Muốn động triủ ở ngay trong thành. Bởi vì Đại trơng Quốc chính là địa bàn của hắn, Đại trơng Thành chẳng những là nơi phồn hoa sầm uất nhất Đại trơng Quốc, hơn nữa nhân khẩu tập trung ở đây cũng phi thường đông đúc. Bằng vào tu vi của mấy người này, nếu như xảy ra chuyện tình động thủ, thì hiển nhiên sẽ phải thương hại đến con dân ở trong địa bàn của hắn.
 
Thư Tâm nhìn sang Ngôn Kỵ nói: "Chuyện này chúng ta cũng không nên vội vàng thanh toán ở đây. Nếu Lộng Trúc tiên sinh đã nói, sau khi Dược Thiên Sầu rời khỏi Đại trơng Thành, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Vậy không bằng chờ Dược Thiên Sầu rời khỏi Đại trơng Thành, rồi hãy tính toán sau."
 
"Nếu hắn cả đời không rời khỏi Đại trơng Thành thì sao?" Ngôn Kỵ cười lạnh nói.
 
"Hừ!" Dược Thiên Sầu rốt cuộc cũng mở miệng, hắn nhíu mày nói: "Nếu ta muốn đi, trong thiên hạ này, liệu có bao nhiêu người sẽ ngăn cản được ta?"
 
Lộng Trúc liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ, chưa học được bao nhiêu bản lĩnh của sư phụ ngươi, thế nhưng lại đã đi học trước cái kiểu ngông cuồng của sư phụ ngươi ah!
 
"Nga! Vậy ngươi tính lúc nào thì rời đi?" Hoắc Tông mình cười hỏi. Dường như đang cười tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng ở trước mặt này.
 
"Lúc nào muốn đi, tự nhiên sẽ đi." Dược Thiên Sầu khẳng khái trả lời.
 
Ngôn Kỵ liền châm chọc nói: "Cái gì mà muốn đi thì tự nhiên sẽ đi? Nếu tin tức ngươi đang ở trong Đại trơng Thành truyền ra bên ngoài. Băng Thành Tử, Âm Bách Khang cũng sẽ đến tìm ngươi tính toán sổ sách. Nguy hiểm như thế, chỉ sợ ngươi sẽ trốn chui trốn lủi ở trong thành mà thôi."
 
"Ngôn Kỵ lão nhi, ngươi không cần phải dùng phép kích tướng đối với ta." Dược Thiên Sầu ngạo nghễ nói: "Cao thủ Hóa Thần kỳ các ngươi cũng không thể mỗi ngày đều canh giữ ở trước Đại trơng Thành. Nhưng ta còn muốn khuyên các vị tiền bối một câu, cũng đừng phái mấy tên đệ tử Độ Kiếp kỳ đến canh gác làm gì. Miễn cho phải chết ở dưới tay ta thêm vài cái nhân mạng."
 
Ngôn Kỵ sắc mặt trầm xuống, câu nói này quả nhiên là phi thường chói tai. Hai đồ đệ của hắn, chết ở trong tay Dược Thiên Sầu, cũng là tu sĩ đạt đến cảnh giới Độ Kiếp kỳ.
 
Bồ Thái Đông hừ lạnh nói: "Người trẻ tuổi quả nhiên là không biết trời cao đất rộng như thế nào. Ngươi bất quá chỉ là Nguyên Anh kỳ, cư nhiên lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như thế hay sao?"
 
"Không phải ta xuất khẩu cuồng ngôn." Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Mà ta cho rằng, các tu sĩ ở dưới Hóa Thần kỳ trong thiên hạ, đều không có ai là đối thủ của ta. Điểm này, thời gian ta ở Hoa Hạ tu chân giới cũng đã lĩnh giáo qua rồi, tu sĩ ở dưới cảnh giới Hóa Thần kỳ, trong mắt ta đều không tồn tại hai chữ cao thủ."
 
Lộng Trúc trắng mắt nhìn hắn, thật sự không biết phải nói cái gì. Người này quả nhiên là ngông cuồng không có giới hạn. Nếu lời này mà truyền đi ra ngoài, người ta không chung tay nhổ nước miếng khiến cho ngươi chết đuối mới là chuyện lạ. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
"Ha ha!" Hoắc Tông mình vỗ tay cười nói: "Tiểu huynh đệ quả nhiên là hào khí ngút trời. Chuyện này ta quyết định sẽ không nhúng tay vào. Nhưng ta tin tưởng, lời nói này của tiểu huynh đệ chẳng bao lâu sau sẽ truyền đi khắp tu chân giới. Bản thân ta muốn nhìn xem, tiểu huynh đệ làm sao mà tranh giành nổi cái vị trí đệ nhất nhân từ dưới Hóa Thần kỳ trở xuống đây."
 
"Nếu Hoắc huynh đã nói như thế. Ta đây cũng tạm thời không nhúng tay vào." Bồ Thái Đông cũng mỉm cười nói.
 
"Ưm! Chuyện này hiện giờ đã thành chuyện riêng của đám tiểu bối, chúng ta không nên nhúng tay vào thì sẽ tốt hơn." Miêu Hãn Viễn nhìn Ngôn Kỵ nói: "Ngôn huynh, nếu ngươi lấy mạnh bức yếu cũng là không nên. Hay là chúng ta ngồi quan sát xem, đám tiểu bối sẽ giải quyết chuyện này như thế nào nhé?"
 
"Không sai." Mộc Tang cũng gật đầu phụ họa: "Ngôn huynh, ta cũng là ý này. Thư Tâm tiểu muội, ngươi thì sao?"
 
"Ta?" Thư Tâm đưa mắt nhìn Lộng Trúc, nói: "Ta không có ý kiến gì, đều tuân theo ý kiến của các vị huynh trưởng."
 
Lúc này Ngôn Kỵ, tự nhiên là hiểu thấu ý tứ của mấy người. Hắn liền cười hắc hắc nói: "Dược Thiên Sầu, vốn định cho ngươi thống khoái một chút, nhưng ngươi đã muốn rước lấy phiền toái. Vậy ta đây liền sẽ thành toàn cho ngươi. Thuận tiện là cấp cho Lộng Trúc tiên sinh một chút thể diện."
 
Nói xong đám người lao vút lên không trung mà chạy đi.
 
Đám người vừa đi, Lộng Trúc liền chỉ vào mặt Dược Thiên Sầu mà mắng: "Đầu ngươi có vấn đề sao? Có ta ở đây, bọn chúng cũng không dám động vào ngươi. Ngươi hung hăng như thế để làm gì chứ?"
 
"Đầu óc ngươi mới là có vấn đề." Dược Thiên Sầu khoát tay nói: "Hắn dùng phép kích tướng, nếu ta đây không nói như vậy, coi như Ngôn Kỵ lão nhi hiện giờ không động thủ, nhưng cũng sẽ đem ta theo dõi gắt gao. Nếu mỗi ngày đều bị cao thủ Hóa Thần kỳ nhìn chằm chằm, bản thân ta không thể chịu nổi ah!"
 
Lộng Trúc thóa mạ: "Khích cái rắm, đến lúc cao thủ Độ Kiếp kỳ trong thiên hạ, nườm nượp chạy tới đây. Ta xem ngươi sẽ ứng phó như thế nào?"
 
"Cũng không cần phải ứng phó làm gì. Đến một tên giết một tên, đến hai tên liền giết hai tên. Giết đến khi nào bọn chúng không dám chạy tới nữa thì mới thôi." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói. Thầm nghĩ, cao thủ Độ Kiếp kỳ dưới tay bản nhân có đến ngàn người thiện chiến, các ngươi dám cùng ta so sánh nhiều người sao?
 
"Chỉ cần ngươi ra khỏi Đại trơng Thành, ta sẽ không quàn tới ngươi nữa. Bàn thân ta muốn nhìn xem, ngươi có thể giết được bao nhiêu người?" Lộng Trúc bộ dáng tiếc hận nói.
 
Mẹ nó! Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói câu này sao? Nếu không có ngươi, thân phận của ta như thế nào sẽ bị vạch trần đây?
 
Dược Thiên Sầu buồn bực nói: "Đến bao nhiêu thì ta sẽ giết bấy nhiêu."
 
Văn Thụy ở một bên không muốn đứng đây nghe Dược Thiên Sầu khoác lác thêm nữa. Liền mượn cớ thoái thác, chính mình lui ra bên ngoài.
 
Lộng Trúc thở phì phì, nằm xuống dây xích đu, nhắm mắt dưỡng thần. Dược Thiên Sầu biết là hắn muốn tốt cho mình, nên không cần đôi co thêm làm gì. Đi tới trước cửa phòng, lại dừng chân, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện gì đó.
 
Theo sau, Dược Thiên Sầu vòng ngược trở lại, lẳng lặng đi tới bên cạnh dây xích đu, nhẹ nhàng vươn tay ra đung đưa dây xích cho Lộng Trúc.
 
Lộng Trúc không khỏi trợn mắt lên nhìn Dược Thiên Sầu, nói: "Vô sự mà ân cần, nếu không phải kẻ gian thì cũng là đạo chích. Có chuyện gì thì mau nói đi?"
 
Dược Thiên Sầu không vòng vo, mà thẳng thắn nói: "Ta có chuyện cầu ngươi."
 
Lộng Trúc ngồi dựng thẳng lên, tuy trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói: "Ngươi đều tự xưng là đệ nhất nhân đứng sau cao thủ Hóa Thần kỳ, có chuyện gì mà phải đi cầu ta chứ?"
 
"Khi nào ngươi đi, giúp ta đưa Phù Dung đến Thuận Thiên Đảo. Nếu sư phụ không muốn lưu nàng, thì ngươi liền đưa nàng về Tử Trúc Lâm, coi như để nàng cho làm bạn với Tử Y một khoảng thời gian." Dược Thiên Sầu chậm rãi nói.
 
Hắn cũng không muốn tách rời Phù Dung, nhưng tình huống bây giờ có chút ngoài ý muốn, sợ nàng đi theo sẽ xảy ra chuyện bất hảo. Vốn định trực tiếp đưa Phù Dung vào trong ô Thác Châu, nhưng mà hắn còn chưa nghĩ ra lí do nào để giải thích với Khúc Binh Nhi. Phỏng chừng cũng không có nữ nhân nào sẽ vui vẻ chia sẻ nam nhân của mình, cho một nữ nhân khác đi?
 
"Phù Dung?" Lộng Trúc giật mình, vươn tay chỉ vào trong phòng nói: "Chính là nha đầu phàm nhân ngủ cùng ngươi đó sao?"
 
"Lời này nói thật khó nghe, quả thực là phá hỏng thanh đanh tư văn nho nhã của Lộng Trúc tiên sinh ở trong tu chân giới rồi." Dược Thiên Sầu bình thản nói: "Nàng ta cũng không phải làm phàm nhân, mà là tu sĩ Kết Đan trung kỳ."
 
"Ách.., nàng ta cũng là tu sĩ ư? Không thể nào?" Lộng Trúc bắt đầu hoài nghi năng lực phán đoán của mình. Hai ngày qua luôn luôn nhìn phải những thứ không nên nhìn.
 
Dược Thiên Sầu cũng không giấu giếm hắn: "Đó là do công hiệu của Liễm Tức Đan, sau khi dùng xong, ngoại nhân sẽ không thể nào nhìn thấu tu vi của người dùng Liễm Tức Đan được."
 
"Liễm Tức Đan? Thứ này ta đã nghe nói quạ, nhưng tựa hồ là đã thất truyền rồi cơ mà! Không nghĩ tới, tiểu tử nhà ngươi lại có khả năng luyện chế được ra nó." Lộng Trúc nhất thời tràn đầy vẻ hứng thú, vươn tay ra nói: "Mau đưa cho ta mấy viên. Để quay về mang nó ra dọa sư phụ của ngươi."
 
"Không thành vấn đề, ta tặng ngươi một lọ, để ngươi chậm rãi chơi đùa. Bất quá, trước tiên ngươi phải đáp ứng điều kiện của ta mới được ah!" Dược Thiên Sầu nói.
 
Lộng Trúc hung hăng nhảy xuống bàn xích đu, vươn tay xoa cằm nhìn nhìn Dược Thiên Sầu. Thầm nghĩ, người này vừa có Thất Khiếu Linh Lung Đan lại vừa có Liễm Tức Đan, tất cả đều là những món bảo bối đã thất truyền nhiều năm qua. Xem ra quả nhiên là hắn đang nắm chân truyền của Đan Tồng trong tay, không biết trên người hắn còn giấu bảo bối gì tốt nữa hay không?
 
"Ta đường đường là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ. Chẳng lẽ ngươi nghĩ một bình Liễm Tức Đan, liền có thể sai khiến ta làm chân chạy cho ngươi hay sao?" Bỗng nhiên Lộng Trúc cả giận nói.
 
Đây là muốn chèn ép lão tử ah! Lúc này Dược Thiên Sầu không khỏi cười lạnh: "Tử Y đang cầm của ta một bảo bối vồ giá. Ta ngay cả nói cũng chưa thèm mở miệng. Thế nhưng hiện giờ ngươi còn muốn chèn ép ta sao? Hảo! Nếu ngươi không giúp ta chuyện này, thì mau kêu Tử Y đem bảo bối kia hoàn trả lại cho ta. Hoặc là xuất linh thạch ra bồi thường, ta cũng sẽ không truy cứu thêm nữa."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play