"Chậc chậc!" Lộng Trúc than thở sợ hãi, đi vòng quanh Tất Trường Xuân vài lần, đan dược gì tới trong miệng hắn, đẳng cấp linh đan xấu tốt tự nhiên thử xem liền biết, không cần hoài nghi, tuyệt đối không thể sai được.
 
"Nhìn hình dạng nửa chết nửa sống của hắn, mà tay nghề luyện đan đã đạt tới trình độ siêu phàm nhấp thánh ư?" Lộng Trúc liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu nằm trên mặt đất, khó có thể tin hỏi.
 
Ngươi mới là hình dạng nửa chết nửa sống a! Dược Thiên Sầu nhìn về phía Lộng Trúc, trong ánh mắt bao hàm oán niệm, liền nhanh chóng bò lên khỏi mặt đất.
 
Ai xấu tốt thì tự hiểu, Tất Trường Xuân cũng không thèm dây dưa trong chuyện này với Lộng Trúc, thần tình trên mặt đã bình tình hơn, nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Lần này ngươi trở về, không phải là có chuyện muốn bầm báo sao? Đem suy nghĩ trong lòng của ngươi nói ra đi!"
 
Quanh thân là một mảnh lộn xộn, nhưng vẫn không hề làm cho hắn chú ý, trái lại chuyện của Dược Thiên Sầu, hắn càng để trong lòng hơn. Xem ra linh đan của Dược Thiên Sầu cũng không phải tặng không, phân lượng lễ vật và thời gian tặng lễ chọn lựa đúng lúc, đã phát sinh hiệu quả nhất định.
 
Nhớ lúc trước mới quay về, đang nói thì bị chen ngang, Dược Thiên Sầu liền thu liêm tâm thần, trịnh trọng trả lời: "Sư phụ, đệ tử là nghĩ như thế này, đệ tử ở trong Hoa Hạ tu chân giới đều không lấy lòng được hai bên, thay vì như vậy, không bằng thâm nhấp vào địa bàn kẻ địch, đi đến các quốc gia bên ngoài Hoa Hạ một chuyến. Nói không chừng có khả năng phát huy ra được tác dụng nhiều hơn."
 
Lời này vừa nói ra, Lộng Trúc ngần người, chợt phàn ứng thì đã hắc hắc cười lạnh nói: "Ta xem tiểu tử ngươi thực sự là không biết sống chết, sư phụ của ngươi gây chiến, đem phạm vi Hoa Hạ biến thành cấm địa của các cao thủ Hóa Thần kỳ, vì vậy mới có thể cho ngươi tung hoành thoải mái ở bên trong. Hắc hắc! Ngươi thì ngược lại, ăn no rửng mỡ, muốn nhảy ra khỏi vòng tròn này. Muốn chui vào tổ chim của người ta mà phá hư, tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, người ta cũng không giống như ta và sư phụ của ngươi, khách khí đối với ngươi như vậy đâu, khẽ đưa tay là có thể lấy được cái mạng nhỏ của ngươi rồi, đừng tưởng rằng mình thật sự có bao nhiêu lợi hại. Cao thủ trên đời này, còn lợi hại hơn trong sự tưởng tượng của ngươi nhiều lắm."
 
"Có lợi hại, cũng không thể lợi hại hơn sư phụ của ta được." Dược Thiên Sầu khôns cho là đúng phản bác. Nhân tiện vỗ mông ngựa sư phụ một cái. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
"Hắc! Tốt tốt tốt!" Lộng Trúc quay đầu lại nhìn Tất Trường Xuân cười nhạo r "Lão Tất, đồ đệ của ngươi không biết trời cao đất rộng, thiếu quản giáo! Ngươi p quản a! Đừng để hắn nháo thành tiểu quỷ đoản mệnh đó."
 
Tất Trường Xuân nhíu mày, Hoa Hạ tu chân giới xung đột cùng các quốc gia chân giới, xem toàn bộ thực lực mà nói, Hoa Hạ bị rơi xuống thế yếu, cho nên mới Dược Thiên Sầu tương trợ Hoa Hạ tu chân giới, cũng chính là vì muốn ma luyện hắn
 
Hôm nay Dược Thiên Sầu muốn nhảy ra khỏi vòng tròn này, cam nguyện đi ngoài nhận lấy phiêu lưu lớn hơn nữa, thật sự là đã nằm ngoài dự liệu của Tắt Trưc Xuân. Nhưng không thể phủ nhận chính là, càng vượt mọi khó khăn gian khổ, phương phiêu lưu thật lớn lại càng có thể ma luyện con người ta.
 
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, mí mắt Tất Trường Xuân chậm rãi mở ra, ánh ĩ sáng quắc nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Vi sư mặc kệ tuyển cỉ của ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rõ, nếu đi ra khỏi Hoa Hạ, ra khỏi cái vòng tròn n nguy hiểm của ngươi sẽ gia tăng rất lớn, đụng phải chuyện gì, dù ta muốn đi c ngươi, chỉ sợ cũng không kịp đâu."
 
Lộng Trúc sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Lão Tất, ngươi có ý tứ gì?"
 
Lúc này Tử Y đứng một bên cũng đã khôi phục xong điều tức, mở to hai mắt ĩủ vểnh tai nghe.
 
"Sư phụ minh giám!" Dược Thiên Sầu khom Minh Hành lễ nói: "Tuy rằng tu vi tử không cao, nhưng từng một mình đối kháng hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ không chiến bại. Tự hỏi không hề bôi nhọ uy danh thiên hạ đệ nhất cao thủ của sư p
 
Sư phụ uy chấn tu chân giới, chính là thần tượng mà đệ tử sùng bái, nhưng không có đạo lý đệ tử cả đời trốn mãi dưới cánh chim của sư phụ. Nếu đã như vậy, đệ tử cũng muốn được giống như sư phụ, ở trong tu chân giới bước lên đỉnh cao, muốn tận mắt nhìn thấy xung quanh minh đều chỉ là những ngọn núi nhỏ."
 
Trong lời nói lộ ra cỗ ngạo khí không thể nghi ngờ, đem loại người chỉ thích tiêu dao không lý tưởng như Lộng Trúc chấn đến sửng sốt.
 
Tất Trường Xuân cũng vô cùng thưởng thức, lời này của Dược Thiên Sầu nói đúng tâm khảm hắn, có đồ đệ như vậy, còn cầu cái gì! Lúc này khoát tay mỉm cười nói: "Vi sư vẫn là câu nói kia, ta sẽ không can thiệp chuyện của ngươi, ngươi cứ thoải mái phóng tay mà làm."
 
Lời này chẳng khác nào đồng ý với thỉnh cầu của Dược Thiên Sầu, lúc này Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Tạ ơn sư phụ đã thành toàn!"
 
"Người điên, đời trước lẫn đời sau đều là người điên." Lộng Trúc đối với hai người chỉ còn nói lời này để mô tả.
 
Tử Y đứng một bên đôi mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, không chỉ là Dược Thiên Sầu, nàng cũng rất sùng bái Tất Trường Xuân, cũng muốn được lợi hại như Tất Trường Xuân, rất mong mình có thể đi ra ngoài phiêu lưu một chút, nói không chừng ngày nào đó trải qua phiêu lưu mạo hiểm mới có thể trở thành tuyệt đại cao thủ như Tất lão tiền bối.
 
Lộng Trúc phát hiện biểu tình dị thường của nữ nhi, trong lòng cả kinh, thầm kêu không ổn, lập tức trầm giọng nói: "Lão Tất, không phải là ta không xứng họp ngươi, thật sự là lần này tiểu tử kia đi ra ngoài quá nguy hiểm, thời khắc nào cũng có nguy hiểm sẽ mất mạng, ta không có khả năng tiếp tục cho Tử Y đi theo hắn mạo hiểm để hắn thực hiện mộng tưởng bước lên ngôi cao tuyệt đỉnh. Muốn đi thì chính hắn tự đi, đừng kéo luôn đồ đệ ta đi theo."
 
Tử Y nghe vậy, tâm tình vui vẻ nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, vô hạn ủy khuất kéo kéo tay áo của Lộng Trúc, cầu xin nói: "Sư phụ, ngài cho phép đi...
 
"
Câm miệng!" Lộng Trúc vung ống tay áo, phẫn nộ quát: "Ở đây không cho phép con nói chuyện, có phải nghĩ là sư phụ không quản được con nữa hay không? Ngay cả lời của sư phụ cũng thèm nghe?"
 
Tử Y từ nhỏ tới lớn, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ hung hăng với mình như vậy. Nàng xoay người đưa mắt nhìn Tất Trường Xuân cầu cứu: "
Tất lão tiền bối, ngài giúp Tử Y khuyên nhủ sư phụ ta đi!"
 
"
Câm miệng! Việc này ai khuyên cũng vô dụng, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Trừ phi hiện tại con giết sư phụ, đạp lên thi thể sư phụ thì mới được đi ra ngoài." Lộng Trúc gần như rít gào quát. Tử Y làm gì gặp qua thái độ như vậy của hắn, lúc này đành câm miệng, ánh mắt thường thường liếc nhìn Dược Thiên Sầu, có vẻ rất đáng thương.
 
Chuyện này không liên quan đến ta! Dược Thiên Sầu lập tức cúi đầu đếm cỏ, một cọng, hai cọng, ba bốn cọng.., hắn cũng không muốn tiếp tục mang theo nha đầu kia, để bảo thủ bí mật riêng tư, có nha đầu kia bên người, rất nhiều sự tình cũng không phương tiện đi làm!
 
Tất Trường Xuân lý giải được tâm tình lúc này của Lộng Trúc, ngày xưa hắn gọi Tử
 
Y đi ra là vì bảo hộ Dược Thiên Sầu, nhưng dường như hắn cũng đã đánh giá thấp năng lực của Dược Thiên Sầu. Hôm nay Dược Thiên Sầu muốn rời khỏi Hoa Hạ tu chân giới, sắp sửa đối mặt đều là cao thủ chân chính đương đại, nếu như Hóa Thần kỳ muốn xuất thủ đối với Dược Thiên Sầu, Tử Y cũng không sao ngăn cản được. Cho nên, cũng không cần thiết phải mang theo Tử Y cùng đi. Nếu như vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, e rằng tình bằng hữu giữa hắn và Lộng Trúc cũng sẽ kết thúc tại đây.
 
Tất Trường Xuân xoay người đối mặt Dược Thiên Sầu, ngưng mắt nhìn thật lâu, bỗng nhiên nói: "Sau này một mình một người, phải cần thận đó!"
 
Thốt ra lời này, liền triệt để đoạn tuyệt hi vọng đi theo giúp vui của Tử Y. Tử Y nghe vậy hoàn toàn hết hi vọng, không còn mong muốn. Lộng Trúc lại thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Tất Trường Xuân phảng phất như đang nói, lão gia hỏa, tính ra ngươi cũng thức thời!
 
Nhưng một câu nói này lại làm Dược Thiên Sầu cảm thấy vùng mũi đau xót kỳ lạ, hắn cắn răng cứng ngắc trả lời: "Đệ tử cần tuân lời chúc của sư phụ!"
 
Tất Trường Xuân nhìn hắn mỉm cười, đi ngang qua mọi người, chậm rãi bước tới bên bờ hồ, trông về thiên địa xa xa, gió thổi quần áo phiêu phiêu, chấp tay ngóng nhìn hồi lâu.
 
Mấy người đón gió đứng nhìn bóng lưng cao gầy, cũng không ai quấy rầy hắn, cũng không biết rốt cục hắn đang nhìn cái gì, đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng chỉ cảm thấy bóng lưng hắn tạo ra cảm giác cô độc. Là loại thiên hạ vô địch, sự cô độc tịch mịch tìm không được đối thủ, đã hơn một ngàn năm qua.
 
"Dược Thiên Sầu!" Tất Trường Xuân đưa lưng về phía mấy người, bỗng nhiên nói.
 
Dược Thiên Sầu ngần ra, không biết hắn muốn nói gì, nhanh đi tới phía sau hắn hành lễ nói: "
Đệ tử có mặt!"
 
"
Lần này ngươi đi tuy rằng tự tin tràn đầy, nhưng tu vi nông cạn cũng là chuyện thực. Thủy, hỏa hai bí quyết huyền diệu không cần hoài nghi, nhưng bằng tu vi hiện tại của ngươi cũng không thế phát huy ra được uy lực cường đại, đối mặt với nhiều cao thủ thực sự là rất nguy hiểm. Vi sư tu luyện nhiều năm, đang muốn tổng kết một chút tâm đắc nho nhỏ, có thể nó sẽ có ích đối với ngươi, ngươi có muốn học không?" Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói, nhưng lại không khác gì một tiếng sấm nổ bên tai.
 
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Dược Thiên Sầu và Tử Y, dù là ánh mắt của Lộng Trúc cũng sáng lên. Lộng Trúc cũng biết, lão gia hỏa này cho tới bây giờ chưa từng truyền thụ cho bất cứ kẻ nào một thứ gì, nhưng một thân bản lĩnh của lão gia hỏa này là không cần phải hoài nghi, nói vậy thứ muốn truyền thụ, nhất định cũng không phải tầm thường!
 
"Đệ tử nguyện học!" Dược Thiên Sầu nhanh miệng hành lễ nói. Nghĩ thầm, tặng linh đan thật tốt a! Cuối cùng cũng từ trong tay lão nhân gia đào ra được một chút hảo sựah!
 
Lộng Trúc chỉ vừa mới trở mặt bây giờ lại chà xát tay vui tươi hớn hở đi qua, cười nói: "
Lão Tất, muốn truyền thứ gì vậy! Ánh mắt của ta cũng coi như độc đáo, đồ vật đưa ra, không ngại cũng cho ta xem qua. Nói không chừng còn có thể chọn lựa chút tỷ vết cho ngươi xem."
 
Đê tiện vô sỉ! Dược Thiên Sầu nhìn hắn không chút hữu hảo, giống như thịt đến miệng sắp bị người cướp đi.
 
Tử Y cũng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, đôi mắt lóe sao nhỏ, tuyệt thế thần thông của Tất lão tiền bối a!
 
Dược Thiên Sầu làm người đứng xem nhìn thấy thật rõ ràng hoàn toàn. Thật sự thấy khinh bỉ, thầm mắng, quả nhiên không hổ là hai cha con, tính tính quả thực không hề sai biệt nhau bao nhiêu.
 
Tất Trường Xuân không quản tới Lộng Trúc, xoay người nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ta cần tĩnh tâm bế quan ba ngày, ngươi cùng Mộc Nương Tử dọn dẹp chỉnh lý trên đảo, ba ngày sau đến tìm ta."
 
"
Đệ tử tuân mệnh!" Dược Thiên Sầu ngăn chặn hưng phấn, khom Minh Hành lễ, lại xoay người phát hiện Tất Trường Xuân đã biến mất. Nhìn vào căn phòng ngay giữa đảo, nhất thời phán đoán, rốt cục sư phụ sẽ truyền cho ta tuyệt thế thần công gì đây? Nói chung nếu là Quỳ Hoa bảo điển thì ta không thèm học đâu, ai! Chờ mong a...
 
Chứng vọng tưởng đó, khiến hai cha con đứng bên cạnh cực kỳ khinh bỉ. Lộng Trúc vỗ mạnh lên đầu hắn một cái, cười lạnh nói: "Bản lình còn chưa học được, còn đứng ở đây nghĩ ngợi cái gì!"
 
Dược Thiên Sầu lảo đảo, quay đầu dùng ánh mắt châm chọc nhìn nhìn, ngẫm lại liền cảm thấy binh thường, kháo! Lão soái ca này nhất định đang đố kỵ lão tử, lão tử không cùng ngươi chấp nhặt. Lập tức lắc đầu đắc chí đi về chỗ vườn cây, vừa đi vừa nói: "
Ai! Ngay sư phụ đều phải bế quan ba ngày mới có thể tổng kết, pháp quyết huyền diệu như vậy, thật không biết ta có thể học được hay không, thật quá thống khổ! Lo lắng! Quả thực là quá thống khổ! Cao xanh a!"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play