Chờ khi Võ Tứ Hải quay trở về thì không còn nhìn thấy Võ Bào, hắn nói ba vị tộc lạo đã đi ra ngoài, không gặp ai, chỉ sợ tạm thời không thể đi Yêu Quỷ Vực bái kiến lão tổ tông.
 
Ba gia chủ Tất, Kinh, Đàm đăm chiêu nhìn nhau, không nói thêm gì. Đường đường là ba vị tộc lão há có thể nói không gặp là không thấy tăm hơi. Trong lòng sợ phải gặp Tất Trường Xuân mới là thật.
 
Dược Thiên Sầu lạnh lùng cười, ngươi là nhân vật phàn diện, để ngươi đứng bên người Võ Lập Tuyết thật sự là lo lắng, vốn định đem ngươi đưa đến Yêu Quỷ Vực giết chết, chẳng ngờ ngươi không muốn đi, để ngươi tránh thoát được một kiếp nạn, xem như ngươi gặp may.
 
Võ Tứ Hải đành phải lắc đầu, dù nói chuyện uyển chuyển cũng là vô dụng, chúng nhân cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên là hiểu được những khúc mắc bên trong. Xác thực vừa rồi hắn gặp được Võ Bảo, nghe nói phải đi gặp lão tổ tông, sắc mặt liền thay đổi, cuối cùng Võ Bảo cắn răng đáp ứng sẽ đi, nhưng thời điểm mấu chốt Võ Chân lại nói một câu: "Võ Bảo, lần này đi chỉ sợ dữ nhiều lành ít, dù sao chúng ta cũng không phải họ Tất a! Nghe lão ca một câu, việc này dừng ở đây thôi!"
 
Bầu không khí giữa mấy người có chút quái dị, Võ Tứ Hải nói sang chuyện khác: "Dược Thiên Sầu, ngươi không đi gặp Tuyết nhi sao?"
 
Chuyện giữa Võ Lập Tuyết và Dược Thiên Sầu ở trong cao tầng tứ đại gia tộc đã không còn xem là bí mật nữa rồi. Cho nên hắn cũng không cố kỵ hỏi thẳng ra, đám người ở đây cũng chỉ có một mình Tử Y nghe là không hiểu ý tứ gì.
 
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói: "Ta và Tuyết nhi tự nhiên sẽ có biện pháp liên hệ." Nói xong từ trong túi trữ vật lấy ra một binh sứ và một khối ngọc bài giao cho Võ Tứ Hải, nói: "Hai thứ này ta nhờ Võ tiền bối mau chóng phái người chuyển đến cho Bách Hoa Cung Bách Hoa tiên tử."
 
Sau đó lại lấy ra một khối ngọc điệp nói: "Bên trong có vài việc ta ghi lại, không có gì phiêu lưu, phiền phức Võ tiền bối làm theo lời căn dặn bên trong."
 
"Ưm!" Võ Tứ Hải tiếp nhận đồ vật, đưa mắt nhìn ba vị gia chủ, cảm giác Dược Thiên Sầu ngày hôm nay có chút là lạ, hình như đang cố tình kết thúc công việc cho xong này.
 
"Bốn vị gia chủ, ngày sau còn tương kiến." Dược Thiên Sầu hướng bốn người chắp tay, một thanh phi kiếm thoát ra, đưa hắn cấp tốc ly khai, một đạo tử ảnh cũng bay theo sau.
 
Núi rừng vắng vẻ, ngẫu nhiên có tiếng chim hót, chỉ còn lại bốn người đưa mắt nhìn nhau...
 
Trên trời cao, hai người xuyên qua tầng mây, từ sau khi tu vi Dược Thiên Sầu đề thăng, tốc độ phi hành rõ ràng nhanh không ít. Gió thổi qua mái tóc, Tử Y nghiêng đầu, liên tục nhìn hắn, biểu hiện ở giữa đôi chân mày giống như nàng đang tự hỏi điều gì đó.
 
Từ sau khi ở cùng một chỗ với Dược Thiên Sầu, nàng phát hiện ra hành vi của Dược Thiên Sầu không có chuyện gì mà nàng có thể phỏng đoán trước được. Mọi việc đều nằm ngoài tầm suy nghĩ cùng lý giải của nàng, vì vậy nàng bắt đầu chậm rãi học cách phân tích, miễn cho bản thân luôn có loại cảm giác mơ hồ vây quanh, bất quá thực sự không sao nghĩ thông suốt! Càng nghĩ càng cảm thấy hồ đồ, nga!
 
"Ngươi vừa cấp cho Võ gia chủ thứ gì vậy, ngươi muốn hắn làm chuyện gì cho ngươi?" Tử Y bi ai phát hiện khả năng tư duy của mình có điểm đình trệ, không nghĩ ra, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mở miệng dò hỏi.
 
"Một chút việc nhỏ." Dược Thiên Sầu có lệ nói. Ở trong ấn tượng của hắn, nữ nhân này không có lòng dạ tinh tế, nói gì với nàng cũng chỉ là vô ích, thời gian xảy ra chuyện, cứ trực tiếp phân phó là được.
 
"Kẻ lừa gạt!" Tử Y cường liệt kháng nghị, gương mặt chợt lạnh xuống.
 
Dược Thiên Sầu ha ha cười, quay đầu nói: "Ngươi khoan hãy nghĩ đến chuyện này,
 
Chính mình ngẫm lại sau khi nhìn thấy sư phụ ta, lão nhân gia sẽ hỏi ngươi chuyện gì đi đã!"

 
"A!" Tử Y nhất thời có chút thất kinh, cần cần thận thận hỏi: "Tất lão tiền bối sẽ hỏi ta chuyện gì a! Nếu như hắn hỏi ta đều đã làm gì, ta phải trả lời thế nào?"
 
"Để ta nghĩ xem." Dược Thiên Sầu thì thào lầm bầm: "Sau khi ngươi đi ra, hình như thời gian này ăn uống thật nhiều, cũng không có làm gì khác cả."
 
"Không được!" Tử Y hét lớn một tiếng, ngắt lời nói: "Không thể nói ta ăn nhiều được."
 
"Ta cũng không thể dối gạt sư phụ ta nha!" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói.
 
"Ách." Tử Y sừng sốt. Muốn gạt Tất lão tiền bối mà nàng sùng bái nhất thật đúng là làm không được. Nàng ngẫm nghĩ, lần thứ hai bi ai phát hiện, chính mình hình như thực sự chỉ lo ăn uống, dường như chỉ cần rảnh rỗi, trong miệng nàng chỉ có nhai mà thôi.
 
"Vậy làm sao bây giờ! Tất lão tiền bối muốn ta hiệp trợ ngươi làm việc, ta lại chỉ tham ăn. Nếu như để Tất lão tiền bối biết được, lão nhân gia sẽ nhìn ta như thế nào đây!" Tử Y dùng hai tay vò mái tóc, mờ mịt nhìn chung quanh, có điểm cảm giác như muốn tan biến, dường như nàng phi thường hối hận vì đã không quản được cái miệng của mình.
 
"Lão nhân gia có thể vi tức giận mà giết ta hay không, không được!" Tử Y nói nói, chợt rống to, làm Dược Thiên Sầu càng hoảng sợ. Chỉ thấy nàng tàn bạo nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu: "Ngươi phải nghĩ ra một biện pháp cho ta, bằng không hiện giờ ngươi đừng nghĩ quay về Thuận Thiên Đảo nữa, muốn đi thì phải an bài thỏa đáng chuyện này, bằng không thì ai cũng đừng hòng trở về."
 
"Ách." Đầu óc khờ khạo này không ngờ dám uy hiếp lão tử? Có tin hiện giờ lão tử lột sạch ngươi, xử lý ngay tại chỗ hay không! Dược Thiên Sầu giật mình, cuối cùng thở dài nói: "Bỏ đi, sư phụ ta có hỏi cái gì, ngươi cứ việc nói không biết, trực tiếp đẩy hết qua cho ta là được, đến lúc đó sư phụ sẽ hỏi ta, mà cũng sẽ không hỏi ngươi nữa."
 
"Ân! Như vậy là hay nhất." Ánh mắt Tử Y sáng lên, sắc mặt tốt hơn, nhưng lập tức phát hiện thần tình Dược Thiên Sầu nhìn mình quái dị. Tử Y chợt nghĩ, mình làm như vậy giống như có điểm quá ích kỷ, nàng chợt lo lắng hỏi: "Ngươi một mình gánh vác được không?"
 
Dược Thiên Sầu lập tức hỏi ngược lại: "Nếu không cho ngươi gánh vác nhé?"
 
"Không được, không được." Tử Y liên tục xua tay nói: "Cũng do ngươi gánh vác thôi! Ngươi là đệ tử của Tất lão tiền bối, hắn sẽ không làm gì ngươi đâu. Nếu như muốn xử phạt ngươi, chỉ cần ta không sao, ta sẽ cầu sư phụ ta tới cầu tình cho ngươi, ngươi không cần lo lắng đâu!"
 
Mẹ nó! Quả nhiên có kỳ phụ tất có kỳ nữ (có cha nào thì có con đó). Then chốt là tính tình giống hệt lão già nhà ngươi! Dược Thiên Sầu buồn bực không nói thêm gì.
 
Yêu Quý Vực âm vụ sung túc, đủ các loại thanh âm gào rít thê lương lúc ẩn lúc hiện. Hai người xông vào không bao xa, thì phía dưới liền có tiểu yêu tiểu quỷ thò đầu ra nhìn trộm. Vừa nhìn thấy gương mặt Dược Thiên Sầu, miệng đang chảy nước bọt lập tức khép lại, kinh khủng chôn đầu xuống phía dưới, người này không phải là người mà bọn chúng có thể động tới.
 
Thuận Thiên Đảo, trong phòng lớn, chiếu trải đất, không biết do ai lau chùi sạch sẽ. Tất Trường Xuân khoanh chân nhắm mắt ngồi, lặng im an tường, thần khí nội liễm. Ở bên cạnh hắn còn có một người, đang nằm dài bên cạnh hắn, một tay gác lên trán, một tay cầm một chén trà đang xoay quanh đùa nghịch.
 
Dám ở cạnh Tất Trường Xuân mà không chút kiêng nể như vậy còn có thể có ai, tự nhiên là chủ nhân Nam Hải Tử Trúc Lâm Lộng Trúc tiên sinh.
 
Chén trà xoay chuyển dừng lại, hai ngón tay thon dài búng vang lên tiếng đương đương. Lộng Trúc buồn chán ngẳng đầu hỏi: "Ta nói Tất Trường Xuân, ngươi thực sự có nắm chắc, có thể khẳng định, có thể xác định tên tiểu tử Dược Thiên Sầu kia, có thể bảo vệ tốt nữ nhi của ta không?"
 
■■■■■■■■■■■■■■
 
Đối với vấn đề hỏi không ít hơn trăm lần này, Tất Trường Xuân cự tuyệt trả lời.
 
Từ lần trước ở Nam Hải trở về không bao lâu, Lộng Trúc đã thí điên chạy tới, ở mãi tại Thuận Thiên Đảo cho tới hiện giờ, một vấn đề giống nhau, hầu như mỗi ngày đều phải hỏi qua vài lần, chưa từng nhìn thấy hắn nghiêm túc tu luyện qua bao giờ. Dù là Tất Trường Xuân cũng phải hoài nghi, người này rốt cục làm sao hỗn lên được tu vi Hóa Thần trung kỳ.
 
Thấy hắn không đáp, Lộng Trúc ngồi dậy, lấy cây sáo trên lưng, thăm dò hỏi: "Tất Trường Xuân, ngươi suốt ngày ngồi ở đây bất động, chẳng lẽ không thấy buồn chán sao? Hay là ta thổi một khúc cho ngươi nghe a?"
 
Tất Trường Xuân mở mắt, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm gương mặt kề sát, trầm giọng nói: "Nếu như ngươi còn giống một nữ nhân líu ríu liên tục, ta không ngại phế đi mấy trăm năm tu vi của ngươi, đem ngươi đánh trở về Hóa Thần sơ kỳ đau."
 
MÁchể" Lộng Trúc vội vàng rụt đầu về. Tất Trường Xuân hừ lạnh một tiếng, lại chậm rãi nhắm mắt vào. Nhưng lặng im không bao lâu, thì lại mở mắt ra, nhíu mày nói: "Bọn họ thế nào tới? n! Tu vi lại đề cao."
 
"
Ai?" Lộng Trúc nhanh nhẹn nhảy lên, vẻ mặt hưng phấn nói: "Là ai không có mắt, dám tự tiện xông vào địa bàn của ngươi?" Hắn ngây người thời gian dài như vậy, buồn chán muốn chết, ngày hôm nay rốt cục cũng được xem náo nhiệt rồi.
 
"
Nữ nhi bảo bối của ngươi!" Tất Trường Xuân trả lời hắn.
 
"
Cái gì? Ngươi nói Tử Y đã trở về? Về lúc nào?" Gương mặt tuấn tú của Lộng Trúc nhất thời hưng phấn, vội vàng phóng xuất ra thần thức cấp tốc bao trùm Yêu Quỷ Vực. Thế nhưng tu vi còn kém Tất Trường Xuân quá xa, tận hết khả năng mà vẫn không nhìn thấy hai người Dược Thiên Sầu.
 
Nhưng có một điều mà hắn có thể phán đoán được, dựa vào phạm vi mở rộng thần thức của mình lại nhìn thấy động tĩnh gì, điều này chứng tỏ nữ nhi của hắn còn một đoạn thời gian mới quay về kịp.
 
Dược Thiên Sầu và Tử Y đi ngang qua Thiên Lý Hồ, trực tiếp hạ xuống đảo. Mộc Nương Tử cũng phát hiện bọn họ, đang chờ đợi trên đảo, Dược Thiên Sầu trực tiếp hỏi: "Sư phụ ta có nhà không?"
 
Mộc Nương Từ khẽ gật đầu, có chút ước ao nhìn hai người dắt tay nhau đi.
 
Hai người vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy hai cao thủ đang ngồi khoanh chân, lúc này Lộng Trúc đã thu liêm hình tượng ngả ngớn, hoàn toàn là vị đạo của một cao nhân thế ngoại. Dược Thiên Sầu và Tử Y đồng thời sửng sốt, không nghĩ tới Lộng Trúc cũng ở đây, hai người liền nhanh chóng thi lễ.
 
"
Sư phụ! Đệ tử vừa về, bái kiến Lộng Trúc tiền bối!"
 
"
Bái kiến Tất lão tiền bối, đệ tử bái kiến sư phụ!"
 
Tất Trường Xuân khẽ gật đầu, đưa tay chỉ chỉ trước mặt, ý bào hai người cũng ngồi xuống. Lộng Trúc tỉ mỉ quan sát Tử Y từ trên xuống dưới, nữ nhi hẳn là không bị tổn hại gì, gương mặt còn đãy đà một chút, hơn nữa tinh thần cũng tốt hơn trước đây.
 
Không sai, không sai! Trong thâm tâm Lộng Trúc buông lỏng hơn ít nhiều, nhìn nhìn lại Dược Thiên Sầu, cũng cảm thấy thuận mắt hơn, ở bên ngoài hẳn là hắn cũng không dám bạc đãi nữ nhi của mình.
 
"Hiện tại trở về có việc gì?" Tất Trường Xuân hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
"
Chủ yếu là tưởng nhớ sư phụ." Dược Thiên Sầu cung kính nói, bỗng nhiên phát hiện Lộng Trúc trợn mắt xem thường, liền nhanh thuận miệng bổ sung: "Thứ nhì là có chút sự tình muốn gặp sư phụ bầm báo, đệ tử có chút dự định, muốn được sư phụ đồng ý."
 
Tử Y ngồi một bên có chút nơm nớp lo sợ, trong lòng rất sợ Tất Trường Xuân hỏi chuyện nàng. Lộng Trúc vừa phát hiện, bất mãn trừng Tất Trường Xuân, có cần khiến cho bầu không khí nghiêm túc như vậy không, làm nữ nhi của ta hoảng sợ rồi ah...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play