Tử Y cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy tràng diện chém giết thê thảm kiểu này, nàng vốn cũng không hiểu cái gì gọi là đại nghĩa, nhưng không biết vì sao trong lòng lại mang theo sự bi thương chưa từng có.
Lúc này Bách Mị Yêu Cơ đã không còn vẻ mị thái ngày trước, cả người nàng run lên, dứt khoát quyết định tham chiến, nhưng vừa bước ra một bước, lại bị Dược Thiên Sầu túm cánh tay.
Ngày ấy tuy nàng vừa tới từng nói với Cừu Vô Oán về đại chiến tu chân giới không liên hệ gì tới nàng, kỳ thực là do nàng tin tưởng đi theo bên người Dược Thiên Sầu, có thể chờ đợi thực lực ẩn giấu của hắn phát huy tác dụng. Vừa nhìn lại hắn, thấy gương mặt hắn không chút biểu tình nhìn xuống dưới, lãnh tĩnh tới mức kỳ cục, nhất thời trong lòng lạnh lẽo một mảnh, không nghĩ tới hắn lại khoanh tay đứng nhìn.
"Ngươi khoanh tay đứng nhìn cũng không nên kéo ta." Bách Mị Yêu Cơ mặt như sương lạnh nói.
"Ngươi kích động cái gì." Lúc này Dược Thiên Sầu cũng không có vẻ tôn trọng của một đệ tử đối với sư nương, không chút khách khí hừ lạnh nói:
"Ý nghĩ của đàn bà, không trách được Huyễn Ma Cung bị hủy trong tay ngươi. Không mưu người vạn thế lại chỉ mưu nhất thời, không mưu toàn cục lại mưu trong khoảnh khắc, chết chút người thì đã là gì, lẽ nào ngươi đường đường là người đứng đầu một môn phái ngay cả đạo lý nắm binh cũng đều không hiểu? Có ta ở đây, ngươi hoảng cái gì." Tử Y không hiểu nhiều đạo lý lớn như vậy, lại thầm chấp nhân liếc mắt nhìn Bách Mị Yêu Cơ, trên thực tế nếu là nàng đụng phải tình huống như vậy cũng không biết nên làm thể nào cho phải, nghĩ ra Dược Thiên Sầu nói lời dễ nghe như thế hẳn là không sai. Bách Mị Yêu Cơ sửng sốt, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại dám dùng thái độ của một đại nam nhân dùng ngay trên người nàng. Bất quá nàng cảm thấy kỳ quái chính là, nội tâm lại rất hưởng thụ. Nhìn cánh tay mình bị hắn kéo lại, sương lạnh trên mặt chợt biến mất, thầm nghĩ, chỉ cần ngươi không khoanh tay đứng nhìn là được.
Dược Thiên Sầu một mực chú ý phía dưới, nhìn thấy cát y lão giả giao Yến Tử Hà cho cẩm y lão giả, sau đó cấp tốc dũng mãnh không gì sánh được xông tới chỗ Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán, cảm giác không ổn, hai mắt khép hờ, phất tay chỉ hướng cát y lão giả nói:
"Tử Y, nhìn thẳng hắn cho ta, nếu hắn dám động thủ, lập tức ngăn cản, giết không tha!" Giọng nói là giọng nói mệnh lệnh trực tiếp, Tử Y lại trịnh trọng gật đầu
"n" một tiếng, trong tay xuất hiện một vật màu đen. Bách Mị Yêu Cơ nghe xong lời nói, lập tức an tâm không ít.
Quả nhiên cát y lão giả vừa giao người, thân hình lập tức hướng Cừu Vô Oán bắn tới. Tử Y liền thuấn di đồng thời biến mất ngay tại chỗ.
Cừu Vô Oán còn đang chiến đấu chợt nghe được thanh âm xé gió cấp tốc phi hành hướng mình lao tới, thất kinh, hiểu được là cao thủ đứng đầu đã tới. Mượn cơ hội nhìn lại, cảm giác không ổn, cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cùng Độ Kiếp trung kỳ quả thực là cách biệt một trời, chính mình cho dù có Hắc Nguyệt Phật trong tay, nhưng còn chưa dám tự đại tới mức nghĩ có thể cùng Độ Kiếp hậu kỳ chống lại.
Bên kia Đông Phương Trường Ngạo cũng lớn tiếng nhắc nhở:
"Cừu Vô Oán cần thận." Chính hắn cũng huy thương giết vài người, muốn xông qua trợ giúp một tay, bằng không Cừu Vô Oán suy sụp, chính hắn một mình cũng không thể đứng vững.
Đương nhiên đối thủ cũng hiểu được, nếu cát y lão giả giải quyết xong Cừu Vô Oán, mục tiêu kể tiếp tất nhiên là Đông Phương Trường Ngạo.
Lại có ba gã tu sĩ ngoại bang cấp tốc phóng tới, tạo thành ba góc vây quanh Đông Phương Trường Ngạo, không cầu thắng hắn, chỉ cần kéo dài thời gian giữ chân hắn.
Cát y lão giả còn chưa tới, một đạo ngân hoa đã tuột tay bay ra, bám theo một cỗ khí lưu cực mạnh, điên cuồng bắn về Cừu Vô Oán bên dưới. Tốc độ và uy lực khó có thể dự đoán, nhưng Cừu Vô Oán cũng đồng thời bị người cuốn lấy không thoát được thân, đã thấy mắt hắn lộ vẻ bi phẫn muốn đánh ra một kích toàn lực.
"Cừu trưởng lão đi mau!" Một đám tu sĩ Hoa Hạ tu vi yếu ớt điên cuồng vọt tới, liều mạng tập kích mấy tên tu sĩ ngoại bang đang vây quanh Cừu Vô Oán. Còn có vài tu sĩ bắn lên khoảng không, muốn liềU Minh ngăn trở cát y lão giả, nhưng lại bị đối phương tiện tay bổ tới một chưởng, kinh khí mạnh mẽ lập tức đánh bay bọn họ máu thịt bay tung, không một ai may mắn tránh khỏi.
Yến Bất Quy đứng bên ngoài nhìn thấy sư đệ như vậy, trong miệng cũng gian nan nuốt nước bọt, dù sao cảm tình sư huynh đệ nhiều năm, không phải nói bỏ là bỏ được, nhưng chuyện đã xảy ra tới tình trạng này, hắn không còn cách nào khác để quay đầu lại nữa.
"Đánh!" Đột nhiên thanh âm một nữ tử truyền đến. Một đạo bóng đen bắn tới, trực tiếp bắn khai ngân hoa do cát y lão giả phóng xuất
"đương" văng ra, lập tức giải mở nguy cơ của Cừu Vô Oán.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Tử Y trống rỗng hiện thân, triệu hồi cây trúc màu tím đen, lại quát một tiếng:
"Đánh!" Bóng đen lại lần nữa bắn về phía cát y lão giả. Khí lưu mạnh mẽ phá không bay đến, cát y lão giả kinh hãi, song chưởng rung lên, triệu lại đạo ngân hoa, bắn lên trời, khó khăn tránh né bóng đen bay tới.
Cừu Vô Oán nhìn thấy rõ người vừa cứu giúp, nhất thời tinh thần rung lên nói:
"Tạ ơn Tử Y cô nương." Kỳ thực làm sao chỉ có hắn, tinh thần mọi người rung lên, thời gian nguy cấp đột nhiên xuất hiện cường viện, loại cảm giác tuyệt vọng phùng sinh người ngoài thật khó có thể hiểu nổi, dù cho chỉ là một tia ánh sáng yếu ớt. Huống chi mọi người cũng biết, Tử Y trường kỳ đi theo bên người Dược Thiên Sầu, nếu nàng tới, nói vậy tên kia cũng sẽ nhanh tới!
Trong đầu mọi người xuất hiện hình ảnh của tên kia, nhưng hắn lại có thể ngự ngàn thanh kiếm, tên kia là hảo thủ đánh nhau a! Huống chi thủ hạ của hắn còn có hơn sáu trăm tán tu, dù không tài giỏi, nhưng nhiều ít cũng có chút tác dụng. Vừa nghĩ sắp sửa đến sáu trăm người tiếp viện, mọi người không khỏi liền chờ mong.
Tử Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại cấp tốc nhìn Cừu Vô Oán đang bị vây khốn, cũng không biết xuất phát từ tâm tình gì, cây gậy trong tay
"hưu" một tiếng bắn ra. Gió rít trên đầu, người bên dưới đâu phải là đối thủ, sợ đến gà bay chó sủạ, nhưng không thể vượt qua tốt độ của cây gậy, bởi vì mục tiêu là bọn hắn, lúc này liền phát ra một tiếng hét thảm...
Trực tiếp đập chết một trong nhóm người đang vây quanh Cừu Vồ Oán, cây gậy quay trở về, cùng Tử Y bay lên cao.
Cát y lão giả cùng Tử Y cấp tốc ở trên cao dây dưa triền đấu. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng khẽ kêu
"đánh đánh đánh". Ra vẻ Tử Y sử dụng Di Hình Hoán Vị đại pháp thật có tác dụng, hầu như chỉ là đè nặng cát y lão giả mà đánh, cát y lão giả quả thực liên tục mạo hiểm, khổ không nói nổi. Lúc này mới phát hiện thân thủ đối phương không chỉ cao hơn hắn một chút, nhất là thân pháp quỷ dị, quả thực khó lòng phòng bị.
Nói giỡn sao, tuy rằng Tử Y không thông thế thái nhân tình, nhưng ở phương diện tu hành, Lộng Trúc lại dốc lòng điều giáo, dù sao trên danh nghĩa là thầy trò, trên thực tế lại là nữ nhi. Vì bồi dưỡng cho nữ nhi, hắn đều tự mình ra trận bồi luyện với nàng. Thử nghĩ một người Hóa Thần trung kỳ luôn bồi luyện với một Độ Kiếp kỳ, dĩ nhiên thời gian lâu dài phải ngày càng thành thạo là đương nhiên.
Cẩm y lão giả phía dưới đang chế trụ Bách Hoa tiên tử và Yến Tử Hà sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm lên bầu trời, bỗng nhiên quát:
"Tử Y, sư huynh đệ của ta cùng ngươi không oán không cừu, ngươi không ở lại Nam Hải Tử Trúc Lâm, vì sao chạy tới đối nghịch với sư huynh đệ ta?" Tử Y đang đánh cao hứng, làm sao có thời gian trả lời hắn, trả lời hắn chỉ có tiếng kêu không ngừng
"đánh đánh đánh".
Bách Mị Yêu Cơ nhìn chằm chằm trận tranh đấu trên không trung, nhớ tới tối đêm qua cũng không biết xuất phát từ tâm tình gì, lại cố ý kích thích nàng, hiện tại ngẫm lại không khỏi cảm thấy sợ. Tử Y thoạt nhìn không tinh thông tinh đời, nhưng nghĩ không
Ra triân triủ lại lợi hại như vậy, xem ra sau này không nên rối loạn kích thích nàng mới tốt, bằng không chọc giận nàng, sẽ không ai bảo hộ được mình.
Dược Thiên Sầu thấy Tử Y chiếm thượng phong, không có nguy hiểm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại nhìn xuống chiến trường đang không ngừng gia tăng thương vong, âm thầm tính toán. Trên tay cẩm y lão giả khống chế hai mẹ con kia sẽ không đơn giản buông tay, cát y lão giả bị Tử Y cuốn lấy, hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ không thể ra tay, uy hiếp giảm thấp thật lớn.
Đã tới lúc mình nên xuất thủ, bằng không Tử Y đã lộ mặt, nếU Minh còn không ra sau đó đối mặt mọi người thật không dễ ăn nói. Dược Thiên Sầu đếm đếm lại thấy đối phương chỉ còn lại ba cao thủ, ra vẻ Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán tiêu hao quá nhiều, lúc này đã có vẻ không đủ sức lực.
Vừa kiên định tâm tình, lúc này trong tay hắn xuất hiện một đoàn Thanh hỏa.
Con ngươi Bách Mị Yêu Cơ co rụt lại, không biết hắn muốn làm gì, chỉ thấy Thanh hỏa trên bàn tay hắn dần dần ngưng tụ thành một hỏa cầu, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên trực tiếp ném thanh sắc hỏa cầu lên trời cao.
Một đạo thanh quang nổ tung ngay phía dưới cát y lão giả và Tử Y đang chiến đấu, nhiệt độ cao làm hai người có chút khó chịu. Phía trên đột nhiên xuất hiện cảnh tượng dị thường, làm cẩm y lão giả đứng phía dưới vội vàng ngẳng đầu nhìn, không ít người cũng mượn cơ hội nhìn lại, chỉ thấy thanh diễm trên không trung ngưng kết ra tám chữ:
"Chuần bị chiến đấu, tập hợp vây quanh!" Mấy chữ này xuất hiện không bao lâu, dần dần biến mất trên không trung. Nhưng ý tứ của mấy chữ này thật sâu xa, lúc này xuất hiện chữ
"chuẩn bị chiến đấu, tập hợp vây quanh" cũng còn phải nghĩ sao? Lo lắng duy nhất của mọi người chính là cũng không biết là địch hay bạn.
"Là Thanh hỏa của Dược Thiên Sầu." Phía dưới không biết là ai hô to một tiếng, tu chân liên mình nhất thời hô vang:
"Viện thủ tới, viện thủ của chúng ta tới." Huyên náo đến mức làm đám tu sĩ ngoại bang có chút chột dạ. Tranh đấu liều mạng vẫn không quên nhìn quanh bốn phía, không biết là viện thủ lợi hại như thế nào, không ngờ làm đối phương vui vẻ như vậy.
Cát y lão giả trên cao không dám có chút phân tâm đối phó Tử Y, nhưng bỗng nhiên phát hiện, bốn phương tám hướng phía dưới đột nhiên xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, giống như châu chấu chen chúc mà đến, cũng không biết là từ đâu toát ra, khoảng sáu trăm người, toàn bộ đều ngự khoảng không cấp tốc phi hành. Bằng vào điểm này có thể kết luận, những hắc y nhân này đều có tu vi Độ Kiếp kỳ. Bằng không dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng không khả năng trống rỗng phi hành nhanh như thế.
Năm sáu trăm tên tu sĩ Độ Kiếp kỳ? Bách Hoa Cốc không ngờ ẩn giấu nhiều cao thủ như vậy, không xong! Cát y lão giả chợt tỉnh ngộ, thất kinh vội vã truyền âm xuống dưới:
"Sư huynh...
Tiếng truyền âm chợt ngừng bặt, sau lưng cát y lão giả đau đớn, thầm nghĩ xong! Cúi đầu mắt thấy một bóng đen xuyên trái tim phá ngực bay ra, ngay một khắc hắn phân tâm, phòng ngự thư giãn, rốt cục Tử Y tìm được cơ hội hạ thủ, vừa ra tay hạ sát thủ liền lập tức thành công.
Cẩm y lão giả ngẩng đầu nhìn lên không trung, mắt thấy tất cả, lúc này chợt quát: "Tử Y tiện nhân, ngươi dám!"
Bách Hoa tiên tử và Yến Tử Hà bị lực đạo trên cánh tay của hắn truyền đến đau đến tận tim, cảm giác đầu vai đều nhanh bị bóp nát, đáng tiếc không kêu được nên lời.
"Đánh!" Tử Y cũng thủ đoạn độc ác. Một kích trúng yếu hại của đối thủ, thấy đối thủ rơi xuống nhưng còn không cam lòng, triệu hồi gậy trúc mang theo một trận gió mạnh, trực tiếp đánh đầu người kia nát nhừ, quả nhiên đã chấp hành hoàn toàn triệt để lời nói của Dược Thiên Sầu giết chết không tha.