Hai người đi tới trước cửa, Dược Thiên Sầu do do dự dự không mở cửa phòng, nhìn trái lại nhìn phải, ra vẻ rất sợ bị người nhìn thấy. Bách Mị Yêu Cơ lắc mông đi tới, hỏi:
"Làm sao vậy?" "Không có gì." Dược Thiên Sầu lắc đầu nói.
Bách Mị Yêu Cơ nhìn chằm chằm cửa phòng quan sát một phen, nghi hoặc nói:
"Vậy vì sao sao ngươi không đi vào? Lẽ nào bên trong ẩn giấu nữ nhân sợ bị ta phát hiện?" Nói xong tự mình đẩy cửa tiến vào, đi chung quanh phòng kiếm tra, ngay dưới gầm giường cũng không buông tha, kết quả nàng cũng không phát hiện địa phương nào khả nghi. Lại nhìn thấy hắn vẫn còn đứng ngoài cửa, hình như bên trong phòng có quỷ, không dám tiến đến.
"Đây không phải là phòng của ngươi?" Bách Mị Yêu Cơ hỏi.
Thấy hắn gật đầu nói phải, không khỏi kỳ quái nói:
"Vậy ngươi đứng bên ngoài làm gì?" Nói xong đi tới cửa, một tay túm Dược Thiên Sầu vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại.
Dược Thiên Sầu lảo đảo, quay đầu lại thấy vậy tim đập bình bịch, nhanh chân đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ lầm bầm:
"Trong phòng hình như hơi ngộp." Sau đó đóng yên ở cửa sổ không nhúc nhích, thấy thế nào đều có cảm giác như hắn muốn nhảy ra ngoài chạy trốn.
Bách Mị Yêu Cơ hơi sửng sốt, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, thì ra tên bại hoại này đang sợ bị mình phi lễ, lúc này cười đến run rẩy hết cả người, nói:
"Yêu! Xem bộ dáng này của ngươi, thật sợ ta ăn thịt ngươi phải không." Dược Thiên Sầu bị lời nàng nói làm có chút xấu hổ, thầm nghĩ, ngươi không sợ, lão tử là một đại nam nhân sợ cái rắm. Hắn quan sát bốn phía ngoài cửa sổ, thuận lợi đóng cửa sổ lại, đi tới trước bàn ngồi xuống cười khổ nói:
"Sư nương, ngươi đùa giỡn như vậy là vì sao a!" "Ta không phải tìm một lý do quang mình chính đại đến tìm ngươi sao, thuận tiện giúp Dược đại tài tử ngươi dương danh tại tu chân giới. Nếu ngươi có ý kiến, muốn trách chỉ trách ngươi rời đi cũng không chào hỏi vị sư nương này, cũng không hề xem sư nương như ta vào trong mắt, lẽ nào dùng xong thì nghĩ ném?" Bách Mị Yêu Cơ gắt giọng. Sau đó đi tới trước mặt hắn, một tay khoát lên đầu vai hắn, cúi người ghé vào lỗ tai hắn thổi mạnh:
"Vậy vừa rồi ngươi đùa vậy là sao? Xem ý tứ của ngươi, lần này sợ rằng không phải tùy tiện chơi đùa rồi rời đi phải không?" Lời này nghe thế nào cảm giác có chút tối! Dược Thiên Sầu cảm thụ thân thể mềm mại nửa dựa nửa đứng sau lưng, thực sự không biết nói gì, đây là gì a! Hắn không khỏi bất đắc dĩ nói:
"Sư nương, ngươi có việc thì cứ nói thẳng đi! Tìm ta rốt cục có chuyện gì?" "Đã không phải nói với ngươi rồi sao? Đương nhiên là tới tìm Dược tiên sinh ngươi thỉnh giáo khúc nghệ." Bách Mị Yêu Cơ cười khanh khách nói.
"Sư nương, ngươi cũng đừng nên nói giỡn nữa." Dược Thiên Sầu vừa định đứng lên, rồi lại bị bàn tay phía sau ấn xuống ghế. Bách Mị Yêu Cơ xoa mạnh tay trên vai hắn, thanh âm có chút ai oán nói:
"Huyễn Ma Cung của ta đã không còn tồn tại, hôm nay chỉ còn lại một mình ta cô linh linh, tiên sinh nếu như nghĩ tay nghề ta không có trở ngại, hãy thu người đáng thương như ta đi! Ta nguyện làm bạn bên cạnh tiên sinh, hầu hạ tiên sinh." Cái gì rối loạn tùm lum thế này! Dược Thiên Sầu dở khóc dở cười quay đầu lại nói:
"Sư nương, ngươi mau ngừng tay, ta thật sự không phúc tiêu thụ, nếu có địa phương nào cần ta hỗ trợ, xin mời nói thẳng." Ngay lúc này, tiếng bước chân ngừng ngay ngoài cửa, hai người cũng ngừng nói giỡn. Sau đó lại truyền vào tiếng đập cửa, thanh âm Tử Y hô lên:
"Dược Thiên Sầu." Pháo hoa bên ngoài còn đang vang vang, nha đầu kia vì sao trở về? Dược Thiên Sầu hất đầu vai, nói:
"Vào đi." Thế nhưng bàn tay Bách Mị Yêu Cơ không chịu rời khỏi vai hắn, còn ra sức xoa bóp thật nhiệt tình. Nhìn qua thật giống như một người hầu thiệp thân sai sử. Tử Y đẩy cửa đi vào, thấy một màn như vậy nhất thời ngần người, xoay người đóng cửa, trực tiếp ngồi xuống đối diện Dược Thiên Sầu, trừng mắt nhìn Bách Mị Yêu Cơ đang xoa bóp vai cho hắn.
Luận gương mặt, Tử Y đẹp hơn Bách Mị Yêu Cơ, nhưng luận hương vị nữ nhân, Tử Y còn kém xa nàng. Bách Mị Yêu Cơ mỗi một cử chỉ đều thiên chuy bách luyện mà rạ, dù là nữ nhân nhìn thấy cũng phải tâm động, huống chi là nam nhân. Tử Y thật giống như trái táo xanh, còn có điểm chát, mà Bách Mị Yêu Cơ giống như quả hồng mê người, phảng phất cắn một cái sẽ mọng nước.
Tử Y không quan tâm tới những thứ này, nhưng nữ nhân thích chưng diện là thiên tính, vì thế không tránh được so sánh, nhưng vẻ ý nhị phong tao của đối phương, thật sự là thiên hạ vô song, nhất thời làm nàng có chút tự ti mặc cảm. Nhìn dáng người thướt tha của đối phương như ẩn như hiện trong màn lụa mỏng, còn có mảnh tuyết trắng bại lộ nơi ngực, Tử Y vô ý thức nhìn xuống ngực mình đang được che kín, ra vẻ cũng không cao thẳng như người ta.
"Sư...Diệp cung chủ, không cần phiền phức nữa." Dược Thiên Sầu hất hất vai lúng túng nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Bách Mị Yêu Cơ cười khanh khách đáp:
"Không quan hệ, ta không sợ phiền phức." Trên tay nàng càng thêm ra sức. Trong ánh mắt Tử Y giảng không ra là vị đạo gì, nói chung rất phức tạp.
"Tử Y, ngươi không phải đang chơi bắn pháo hoa sao? Vì sao lại trở về?" Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ khổ sở hỏi.
"Kẻ lừa gạt!" Tử Y đáp không đúng câu hỏi, thần kỳ thật sự tức giận bất bình.
"Ách." Dược Thiên Sầu và Bách Mị Yêu Cơ đồng thời sửng sốt.
Bách Mị Yêu Cơ hồ nghi hỏi:
"Ngươi gạt người ta..." "Nàng ta có cái gì để gạt." Dược Thiên Sầu trợn mắt nói, trên người toát ra nhiệt độ cao cực nóng, mạnh mẽ bức lui Bách Mị Yêu Cơ, đứng dậy nhìn Tử Y hỏi:
"Tử Y ngươi làm sao vậy? Ai lừa ngươi? Chẳng lẽ là bốn tên kia?" Ánh mắt hắn quan sát trên người nàng từ trên xuống dưới, thầm nghĩ, hay, không phải bị thất thân rồi chứ? Ai dám bá vương ngạnh thượng cung với con gái của Lộng Trúc lão soái ca, không, là gạt thượng cung, đây quả thực là chán sống, di, không giống a!
"Ngươi, là ngươi, ngươi là tên lừa gạt!" Tử Y đứng bật dậy hô lên. Chính nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa tiến vào nhìn thấy hình dạng thân thiết của Dược Thiên Sầu và nữ nhân mặc ít y phục kia, trong ngực bỗng dâng lên cỗ lửa vô danh, giảng không rõ là vì sao.
Bách Mị Yêu Cơ cười dài nhìn Dược Thiên Sầu, thần tình phảng phất như đang nói, chỉ biết ngươi không phải là thứ gì tốt.
Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói:
"Ta? Ta lừa ngươi cái gì?" Trong ngực chột dạ, lẽ nào chuyện lão tử lợi dụng nàng kiếm tiền đã bị nàng biết được?
"Ngươi biết đánh đàn sáng tác, lại không nói với ta, ngươi không phải kẻ lừa gạt thì là gì?" Tử Y hô.
Bách Mị Yêu Cơ nghe vậy, vẻ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc, rất khó hoãn lại, trong đầu trống rỗng, trời ạ! Đây là Tử Y trong truyền thuyết từng một mình hù dọa bảy tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ phải thối lui hay sao?
Dược Thiên Sầu cũng ngây ngần cả người, hồ nghi nói:
"Là việc này? Ta không nói cho ngươi thì là kẻ lừa gạt? Ta vì sao phải nói cho ngươi?" Tử Y khựng lại, tựa hồ cũng nghĩ không ra lý do. Nhưng ngọn lửa vô danh còn
Chưa dẹp loạn, có chút gò ép hô:
"Giấu diếm không nói là kẻ lừa gạt." "Được được được, ta là kẻ lừa gạt, ngươi thỏa mãn rồi chưa!" Dược Thiên Sầu lười dây dưa với nàng. Cùng một người đầu óc khờ khạo chơi đùa, đó có khác gì mình cũng là kẻ ngu ngốc. Thẳng thắn nhận sai dù bị oan uổng, ai kêU Minh tâm địa thiện lương.
Tử Y đấu võ miệng với hắn, sao có thể là đối thủ của hắn, hầm hừ không lời nào để nói, vì vậy đem đầu mâu chỉ về hướng Bách Mị Yêu Cơ hỏi:
"Nàng ta còn ở đây làm gì?" Hắc! Nha đầu này hôm nay uống lộn thuốc sao! Bốn suất ca còn chưa bồi được cho ngươi vui vẻ? Dược Thiên Sầu quan sát nàng từ trên xuống dưới.
"Từ hôm nay trở đi ta theo tiên sinh, hầu hạ cho hắn." Bách Mị Yêu Cơ thay hắn giải thích. Hiện tại rốt cục nàng đã hiểu được, tuy rằng tu vi Tử Y cao, nhưng tâm trí còn chưa thành thục.
"Ách." Dược Thiên Sầu sừng sốt.
Lại nghe Bách Mị Yêu Cơ truyền âm nói:
"Tin tức của ta coi như linh thông, có ta ở đây, có thời gian có thể hữu dụng!" "Ngươi còn muốn có người hầu hạ?" Tử Y trừng mắt nhìn hắn nói.
"Mệt mỏi, mệt mỏi, ngủ! Các ngươi chậm rãi trò chuyện." Dược Thiên Sầu bị hai nữ nhân làm đau đầu, rống lên một tiếng, đi tới trước giường ngã nằm xuống, nhắm mắt lại cái gì cũng không quản, tùy cho các nàng tự nháo.
Bộ ngực Tử Y phấp phồng gấp gáp, đi tới trước giường hô:
"Dược Thiên Sầu, ngươi còn chưa trả lời câu ta hỏi, không được ngủ." Nàng từ Nam Hải tới đây, lần đầu tiên bị người bỏ mặc, bao quát sư phụ nàng cũng chưa từng đối xử với nàng như vậy.
"Có chuyện ngày mai hãy nói, hôm nay ta không muốn nói nữa." Dược Thiên Sầu nhắm mắt lại, hữu khí vô lực khoát khoát tay nói.
Bách Mị Yêu Cơ cười dài đi tới, cúi người ôm lấy chân Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu bật dậy, chỉ thấy nàng đang giúp mình cởi giày, thật có hình dạng như muốn hầu hạ người.
Nữ nhân này rốt cục muốn làm gì? Dược Thiên Sầu không nói gì, thẳng thắn ngẫ đầu nhắm mắt, tùy cho nàng làm gì thì làm. Bách Mị Yêu Cơ nhìn Tử Y gật đầu mỉm cười, cởi ra đôi giày màu đỏ nhỏ xíu trên chân mình, để đôi bàn chân ngọc lên giường, trong thần tình trợn tròn mắt há hốc của Tử Y, nàng ngồi bên cạnh Dược Thiên Sầu, ôm lấy một chân hắn gác lên đùi mình, sau đó chậm rãi xoa bóp.
"Ân!" Dược Thiên Sầu thoải mái rên rỉ một tiếng, con mắt khẽ hé ra nhìn, liền nhanh nhắm lại, lúc này chân hắn đặt trên chiếc đùi co dãn đãy đà, thật sự cảm thấy kỳ quái. Tim hắn đập liên tục không nói, hay! Không ngờ lại làm phiền sư nương xoa bóp chân, lỗi, lỗi! Bất quá ta cái gì cũng không biết.
Tử Y không nói gì, đứng một bên nhìn một lát, bỗng nhiên nghe được Dược Thiên Sầu bắt đầu ngáy, trên mặt còn mang theo biểu tình dị thường thoải mái, thật muốn đi qua đá cho hắn hai cước, lại nhìn hình dạng hiền lành của Bách Mị Yêu Cơ, cắn cắn bờ môi đỏ mọng cố nén xung động, yên lặng thối lui đến bên bàn ngồi xuống.
Đêm khuya, tiếng pháo hoa bên ngoài ngừng lại, toàn bộ Bách Hoa Cốc có vẻ dị thường yên lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng ngáy đều đều của Dược Thiên Sầu. Hai nàng cứ như vậy, một người xoa bóp cả đêm, một người ngồi một bên nhìn cả đêm. Sắc mặt Tử Y âm tình bất định, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Ngày kế, Dược Thiên Sầu đang ngủ say bỗng nhiên cảm giác vùng eo truyền đến tiếng đau đớn kịch liệt,
"a" một tiếng ngồi dậy, chỉ thấy Bách Mị Yêu Cơ đang cười dài nhìn hắn, hiển nhiên nàng là đầu sỏ gây nên. Tử Y đứng bên cửa sổ nghe được tiếng kêu sợ hãi quay người nhìn lại, trên mặt đã khôi phục sự bình tĩnh...