Đại hội rút đao được cử hành, có thể nói nhấc lên sóng to gió lớn trong tu chân giới. Bảo đao xuất từ Đông Cực Thánh Thổ, chỉ trùm lên mánh lới này cũng đã đủ hấp dẫn người khác. Đông Cực Thánh Thổ là địa phương gì? Đó là cổ chiến trường thời thượng cổ linh bảo ngang dọc a! Nơi đó rốt cục di lưu lại bao nhiêu thứ thần bí gì đó, cũng không ai biết được. Huống chi Dược Thiên Sầu dùng thanh đao này đánh bại chưởng môn Đại La Tông, mọi người không muốn đỏ mắt cũng trắc trở.
 
Các đại phái triệu tập cao thủ tập hợp, lại kiểm kê linh thạch tồn kho, đều lòng tin tràn đầy chuẩn bị đoạt bảo đao trở về. Mà một ít tiểu phái thực lực không mạnh, cũng đều thỉnh ra lão tổ tông trấn phái xuất thủ, có tiểu phái thiếu thốn linh thạch, thậm chí vay tiền khắp nơi cũng muốn thử xem một lần.
 
Chỉ cần dùng một ngàn vạn, rất có khả năng đổi lấy bào vật linh bào, ai không động tâm? Dù sao thanh đao kia rất quái dị, cũng không phải do ai có tu vi cao là người đó có thể thu được. Tu vi của La Kinh Thiên có cao không? Nhưng vẫn không thể lấy. Tu vi Dược Thiên Sầu có cao không? Nhưng vẫn xách theo thanh đao truy La Kình Thiên chạy khắp nơi.
 
Trong lúc nhất thời, chuyện Dược Thiên Sầu đánh bại La Kình Thiên ở trong tu chân giới lại không ai nhắc tới, đầu đề mọi người quan tâm chính là ai mới có thể rút được thanh đao này. Đó rất có thể là linh bảo a! Ai bắt được vào tay, dù vô phúc hưởng dụng, cũng có thế bán đấu giá ngay tại Võ gia, vậy thì kiếm lớn!
 
Đúng lúc này, Dược Thiên Sầu lại từ tứ đại gia tộc phóng xuất ra tin tức trọng đại...Dược Thiên Sầu ta bởi vì chút việc nhỏ lần này làm kinh động toàn bộ tu chân giới, thật sự cảm thấy xấu hổ, nên chuyện tốt liền làm thành đôi, ta nguyện ý lấy luôn thanh bảo đao còn lại, đại hội rút đao cùng đưa ra song đao, ai có năng lực thu được đao này, không đến mức tay không mà về!
 
Tu chân giới lần thứ hai rung động, nếu như nói một cây đao khiến cho có chút người cảm thấy không có hi vọng, thì cặp đao xuất hiện khiến hi vọng tăng lên rất nhiều. Vì vậy các môn phái lại tích cực chuần bị linh thạch, đại phái như Phù Thiên Đảo và Vạn Ma Cung, nhân tài đông đúc, tài lực hùng hậu, càng tràn đầy cõi lòng chuẩn bị một lần thu được cả hai thanh đao.
 
Đông Hải xa xa, sóng nước ngập trời, trên một ngọn núi nằm trên một tòa cô đảo tận hải ngoại, hải điểu bay lượn khắp nơi. Ở trên dãy núi không biết từ khi nào xuất hiện rất nhiều kiến trúc, trên một ngọn núi cao nhất, có một tòa cung điện rộng rãi không lớn cũng không quá nhỏ.
 
Đảo là hòn đảo vô danh, nhưng cung điện được gọi là Vô Cực Cung, bởi vậy hòn đảo này cũng được gọi là Vô Cực Đảo. Chủ nhân Vô Cực Cung cũng không phải ai khác, chính là cha con Yến gia bị buộc trốn chết ra hải ngoại. Trong cung điện, Yến Bất Quy đang đứng tại lối vào địa huyệt, lo lắng ôm hai tay đi tới đi lui.
 
"Grao. -. Grao..." Bên trong địa huyệt không ngừng truyền đến thanh âm tru lên thê lương, thanh âm làm người nghe được dị thường lo lắng. Yến Bất Quy gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, dừng chân nhìn vào địa huyệt nước mắt ngang dọc.
 
Một lúc lâu, tiếng kêu thảm thiết ngừng lại, bất quá vẫn có thể nghe được từ bên trong truyền đến tiếng ào ào thở dốc. Đúng lúc này, bên trong lần lượt có bảy người mặc trang phục đủ loại đặc sắc đi ra, trên người bảy người mồ hôi nhễ nhại, giống như vừa tắm mình trong ao nước.
 
Một nam nhân tráng kiện dẫn đầu thân mặc áo dạ, phía sau là áo choàng màu đen, hai cánh tay trần mồ hôi nhễ nhại. Vừa thấy bọn họ đi ra, Yến Bất Quy lao tới, kéo nam nhân kia lo lắng hỏi: "Man Hổ quốc sư, Truy Tinh thế nào rồi?"
 
Nam nhân được xưng là Man Hổ quốc sư phun ra một hơi thở, gật đầu nói: "Thành công rồi! Tâm trí thiếu cung chủ quả nhiên không giống người thường, bao nhiêu năm rồi, người chết ở Thất Tinh Thứ Huyết đại pháp nhiều vô số kể, chưa bao giờ có một người thành công, nghĩ không ra thiếu cung chủ lại nhẫn nại được."
 
Nghe được đã thành công, Yến Bất Quy nóng lòng gặp con trai, lắc mình muốn xông vào địa huyệt, lại bị Man Hổ quốc sư kéo lại. Man Hổ lắc đầu nói: "Yến cung chủ, bây giờ không nên đi vào mới tốt, thiếu cung chủ trải qua Thất Tinh Thứ Huyết đại pháp xây dựng ma thể, tâm trí đại biến, tạm thời sợ rằng không thể nhận thức được ai, ngươi đi vào chỉ sợ sẽ khiến hiểu lầm, còn thỉnh Yến cung chủ kiên trì chờ thêm một ngày đêm."
 
"Ma thể?" Yến Bất Quy cả kinh kêu lên: "Cái gì ma thể? Các ngươi nói cái gì? Rốt cục các ngươi làm gì Truy Tinh?"
 
"Yến cung chủ an tâm đừng nóng nảy!" Man Hổ hảo tâm khuyên giải an ủi: "Cũng không phải do chúng ta cố ý giấu diếm ngươi, mà là thiếu cung chủ yêu cầu chúng ta làm như vậy, nói không muốn cho ngươi lo lắng, hiện tại được rồi, ma thể đã xây, tiến độ thiếu cung chủ tu hành sẽ tiến triển cực nhanh, ở tại tu chân giới sẽ có một phen làm đại sự."
 
Yến Bất Quy dù sao cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, biết con trai không có việc gì, rất nhanh liền an tĩnh trở lại. Nhưng gương mặt âm trầm, ánh mắt quét trên người bảy người một lần, trầm giọng nói: "Các ngươi hay nhất không nên gạt ta điều gì, nếu là dám tính toán lên đầu cha con ta, cùng lắm thì ngọc đá cùng nát, ai cũng đừng nghĩ sẽ sống khá giả."
 
"Yến cung chủ quá đa nghi! Ngươi ta hai bên từng phát lời thề độc, chúng ta trợ ngươi thống nhất Hoa Hạ tu chân giới, thành công ngươi sẽ vận dụng toàn bộ lực lượng Hoa Hạ giúp chúng ta tìm kiếm Tinh Thần Châu, mỗi thứ không thể che giấu, tại sao có lời nói tính toán." Man Hổ vỗ về vai Yến Bất Quy: "Yến cung chủ, đi, chúng ta đi ra ngoài trò chuyện, ta đem sự tình ứải qua nói lại cho ngươi."
 
Yến Bất Quy vung tay áo, căm giận bước đi, bảy người còn lại nhìn nhau. Bảy người vốn là sư huynh đệ, cùng là đệ tử do một sư phụ điều giáo, mà Man Hố chính là sư huynh của bọn họ, đồng thời cũng là quốc sư của Địch Nhung đế quốc.
 
"Đại sư huynh, hắn chỉ là một con chó nhà tang, nếu không được chúng ta cứu giúp đã sớm đánh mất tính mạng. Hừ! Bất quá chỉ là tu vi Độ Kiếp trung kỳ lại dám hướng chúng ta có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ trút giận, thực sự là chán sống. Ta đã nghĩ không thông, vì sao chúng ta phải phụ thuộc vào hắn, lẽ nào các quốc gia tu chân giới chúng ta cộng lại cũng không đánh thắng được Hoa Hạ tu chân giới?" Người đứng cuối cùng trong các sư huynh đệ truyền âm nói.
 
Man Hổ quay đầu lại trừng mắt truyền âm: "Tính bài xích ngoại tộc của Hoa Hạ tu chân giới thâm căn đế cố, chúng ta dù có liên họp lại bắn rơi, cũng phải đối mặt phiền phức trường kỳ, căn bản không thể tổ chức được lực lượng tìm kiếm Tinh Thần Châu. Yến gia phụ tử, nhất là Yến Truy Tinh, lại có quan hệ với chính ma hai đạo đại phái, trên tay bọn họ lại có thực lực, là đối tượng tốt để chúng ta lợi dụng. Sau này ngươi đừng nói nhiều lời vô ích như vậy với ta."
 
Man Hổ nói xong quay đầu bước đi, sáu người nhìn nhau yên lặng đi theo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Trong đại điện, Yến Bất Quy đã cho người lui ra, đang đứng chắp tay. Man Hổ đi vào, lập tức cười ha ha nói: "Yến cung chủ, còn đang tức giận?"
 
Yến Bất Quy xoay người lại, trầm giọng nói: "Man Hổ, rốt cục là chuyện như thế nào?"
 
Man Hổ mỉm cười, cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp hỏi: "Yến cung chủ có nghe nói qua ma đạo?"
 
"Lão phu xuất thân từ ma đạo đệ nhất đại phái Vạn Ma Cung, làm sao không biết chuyện ma đạo." Yến Bất Quy hừ lạnh nói.
 
"Không, không, Yến cung chủ đã hiểu lầm. Ta nói chính là viễn cổ ma đạo, chính là thời đại ngang hàng với thượng cổ xa xưa. Cũng không phải ma đạo của tu chân giới hiện tại." Man Hổ cười nói.
 
"Viễn cổ? Là chuyện ít nhất phải hơn mười vạn năm trước kia, lão phu thế nào khả năng biết chuyện xa xôi như vậy." Yến Bất Quy chợt chuyển giọng, mất hứng nói: "Man Hổ, ngươi không nên vòng vo, ta hỏi chính là Yến Truy Tinh con ta rốt cục đã xảy ra chuyện gì."
 
Man Hổ cũng không tức giận, ha ha cười nói: "Yến cung chủ binh thường rất trầm tĩnh, ngày hôm nay sao...Được rồi, nói ngắn gọn, nếu muốn nói rõ chuyện của thiếu cung chủ, còn phải nói từ viễn cổ ma đạo."
 
"Lẽ nào các ngươi ra tay đối với nó có liên quan tới viễn cổ ma đạo gì sao?" Yến Bất Quy hỏi.
 
Man Hổ gật đầu, nhìn ra ngoài đại điện lo lắng nói: "Tương truyền viễn cổ thời kỳ không chỉ có Tiên giới và Minh Giới như hiện tại, còn có một giới tên là Ma giới, cũng chính là thượng cổ ma đạo. Có người nói Ma giới đều làm cho Tiên, mình hai giới phải sợ run, chỉ là sau lại không biết bị ai phong ấn thông đạo Ma giới, vì vậy thượng cổ ma đạo lại nhạt đi trong đường nhìn của người đời, cho tới bây giờ đã không còn người biết."
 
"Còn có chuyện như vậy? Lão phu xuất thân ma đạo, sao đối với việc này lại không hay biết chút gì?" Yến Bất Quy vô cùng kinh ngạc nói.
 
Man Hổ ha ha cười nói: "Yến cung chủ xuất thân ma đạo chỉ là cùng chính đạo đạo bất đồng không thể ở chung, viễn cổ ma đạo mới thật sự là nhất phương đại đạo, ma đạo hiện tại so sánh với thời đó, giống như hạt châu nhỏ như hạt gạo sánh với ánh trăng, không đáng nhắc tới, thật sự là không đáng nhắc tới."
 
"Vậy ngươi làm sao mà biết được?" Yến Bất Quy hoài nghi nói.
 
Man Cổ có chút đắc ý nói: "Hai trăm năm trước, ta nhậm chức quốc sư Địch Nhung đế quốc, ngẫu nhiên từ trong điển tịch cất giấu trong nội cung phát hiện một bộ sách cổ bằng da thú, bởi vì văn tự viết trên đó đã quá mức xa xôi, nên không người nào nhận ra, cho nên đã bị bỏ qua một bên. Trùng họp chính là gia sư nghiên cứu rất giỏi văn tự cổ đại, mà ta theo gia sư tu hành nhiều năm, nhiều ít cũng có đọc lướt qua, vì vậy có thể nhận ra được lai lịch bộ sách này."
 
"Lai lịch gì?" Yến Bất Quy cũng không nhịn được truy hỏi.
 
"Ma Điển." Thần tình Man Hổ nghiêm túc chậm rãi phun ra hai chữ, lập tức nói: "Mặt trên giản đơn giới thiệu một ít chuyện về viễn cổ ma đạo, trên thực tể lại là đại pháp tu luyện ma công...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play