Dược Thiên Sầu trầm xuống nước chừng vài thước, thầm nghĩ không xong, lúc này ở trong nước cuống quýt chạy trốn. Nguyên lai tuy uy lực của Thanh hỏa lớn, nhưng thời gian xuất hiện quá ngắn, nước sông bị đóng băng chỉ hòa tan vài thước mặt trên, bên dưới vẫn chỉ là băng cóng chắc chắn.
Có trách chỉ trách hoàn cảnh thời đại này thật quá tốt, không bị ô nhiễm, nước sạch trong vắt, dù trầm vài thước vẫn có thế nhìn thấy thật rõ. Hơn nữa lại có hàn băng bên dưới đáy nước phụ trợ, từng cử động dưới nước của Dược Thiên Sầu đều lọt vào trong mắt La Kình Thiên đang ở trên bầu trời. Khiến cho La Kình Thiên cảm thấy kỳ quái, lần này vì sao không cần dùng thần thức điều tra vẫn có thể nhìn thấy được tiểu tử kia.
La Kình Thiên sủng sốt, lúc này liền hiểu được, ha hả cười to, mặc y phục rách rưới đuổi theo, rất nhanh chặn ngay phía trước Dược Thiên Sầu, hai tay cầm kiếm giờ lên cao, thanh kiếm trong tay huyễn ra kiếm ảnh thật lớn, hung hăng hướng mặt sông bổ tới.
"Ba!" Một tiếng vang lớn, mặt sông khởi sóng, vách tường nước cao tới mấy trăm thước bốc lên...
Người trên bờ bởi vì góc độ đứng không thuận, nên nhìn không thấy tình huống bên dưới sông, nhìn thấy cừ động điên cuồng của La Kinh Thiên, cả đám đều trở nên nghi hoặc...
Hiệu quả truyền âm trong nước quả thật không tệ, chấn đến Dược Thiên Sầu đầu óc choáng váng, mạch nước ngầm dâng lên dưới đáy nước thật lớn lập tức cuốn hắn trở lại, hắn không dám suy nghĩ nhiều, lủi hơn mười thước, Thanh hỏa khởi lên, trực tiếp hòa tan băng chui vào trong băng tầng.
Nguồn truyện: Truyện FULL La Kinh Thiên đuổi theo, vừa sửng sốt, phía dưới băng tầng có một quang cầu giống như đèn lồng màu xanh, thật rõ ràng nhìn thấy được. Hắn thực sự nhịn không được vui vẻ lên, cười to nói:
"Dược Thiên Sầu, ta xem ngươi lần này còn trốn chỗ nào!" Hắn chạy đến lại giờ kiếm lên đánh xuống mặt sông, khi bọt nước bắn lên La Kình Thiên cũng theo bọt nước chui xuống sông...
Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán không hẹn mà cùng bay lên, thấy đèn lồng màu xanh bên dưới đáy sông, nhất thời đều hiểu rõ. Hai người nhìn nhau, trong lòng thầm mắng, tên hỗn tiểu tử hành động như vậy có khác gì bịt tai mà đi trộm chuông.
Mặt sông bỗng nhiên dâng lên sóng lớn, không bao lâu băng tầng dưới đáy sông bị bộc lộ ra...Nguyên lai La Kinh Thiên đánh băng tầng rời khỏi đáy sông, sức nổi của băng tầng thật lớn, lập tức liền nổi lên. Trong khối băng lớn dài rộng chừng trăm thước, có cái bóng thanh sắc lòe lòe đang du động, mọi người không cần đoán, cũng biết đó là Dược Thiên Sầu.
La Kinh Thiên là cố ý làm cho Dược Thiên Sầu xấu mặt, muốn dùng phương thức này gỡ lại chút mặt mũi. Hắn liếc mắt nhìn đoàn người hai bên bờ sông, sắc mặt trầm xuống, thanh kiếm trong tay chậm rãi giờ lên, hắn muốn cho mọi người tận mắt nhìn thấy hắn làm sao giết chết Dược Thiên Sầu dưới kiếm, nếu không thật khó có thể rửa nhục.
Thanh quang trong băng tầng bỗng nhiên thu liễm, tựa hồ cảm giác được nguy cơ đã tới...Vừa rồi khi khối băng rung động, Dược Thiên Sầu liền cảm thấy kỳ quái, không nghĩ qua lại phát hiện thái dương trên bầu trời mông lung, băng tầng nằm dưới đáy nước không có khả năng như vậy. Trong ngực đột nhiên trầm xuống, cảm giác được không ổn, Thanh hỏa cấp tốc thu liễm, lập tức phát hiện toàn bộ băng tầng đều sáng trưng, không cần phải nói, bằng một điểm thường thức cơ bản của kiếp trước, hắn liền phán đoán băng tầng đã nổi lên mặt nước. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn hai chữ
"nguy hiểm".
La Kình Thiên đang giờ kiểm thấy thanh quang biến mất, thoáng khựng lại, lập tức không chút do dự huy kiếm ảnh thật lớn hướng địa phương lóe tia sáng khi nãy chém xuống...Bỗng nhiên một chùm thanh sắc liệt diễm đốt phá băng tầng, hừng hực thiêu đốt. Kiếm ảnh thật lớn do kiếm khí ngưng tụ mà thành hư ảnh, không sợ Thanh hỏa, lúc này phá vỡ thanh diễm,
"ca" một tiếng nổ, trực tiếp chém đứt đại băng tầng hơn trăm thước thành hai đoạn.
Những người quan tâm Dược Thiên Sầu, nhất thời sắc mặt trầm xuống, không biết tình huống của hắn như thế nào. Tử Y cắn chặt môi, nàng tin tưởng vững chắc đệ tử Tất lão tiền bối sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy!
La Kình Thiên thu Kẽm kiếm khí, nâng kiếm vững vàng đứng trên băng tầng, một đôi mắt sáng chung quanh tìm kiếm, không xác nhận Dược Thiên Sầu đã chết, hắn không dám tiếp tục phóng xuất ra thần thứe tìm kiếm, trước đó không biết Dược Thiên Sầu dùng biện pháp kỳ quái gì, làm thần thức hắn tổn hao nhiều, tư vị quả thực chung thân khó quên, bằng không với tu vi của hắn cũng không khà năng bị Dược Thiên Sầu đóng băng vây khốn.
Đúng lúc này, trong khe băng tầng, một bóng người kéo thao hai vật đen từ trước mặt La Kình Thiên không xa bắn ra. Chỉ thấy trong tay Dược Thiên Sầu không biết từ lúc nào hiện ra hai thanh đại đao quái dị, thanh đao dài hai thước, thân đao rộng nửa thước, màu sắc đen bóng, hình dạng không ra gì cà, phỏng chừng người có thể nhận ra kiểu dáng cũng không nhiều lắm.
Dược Thiên Sầu mặc kệ kiểu dáng hay không kiểu dáng, chỉ cần dùng thuận lọi là được, hai thanh đao này do hắn dùng Hắc hỏa áp chế ra, phỏng theo khảm đao của kiếp trước, chỉ là phóng lớn hon không ít, thế nhưng chỗ nắm tay cũng không lớn, bời vậy có vẻ không ra hình dáng gì.
Đao này xuất từ U Minh Hỏa Hải, lão tử không tin nó vô dụng! Trong lòng Dược Thiên Sầu đang giận dữ hét lên, thà người từ không trung đập xuống, hai tay cầm theo đại khảm đao hướng La Kình Thiên thẳng tẳp chém xuống. Đao thể lón như vậy, làm La Kình Thiên hơi sửng sốt, trở tay xuất ra một luồng kiếm khí màu bạc, đánh úp về phía hai thanh đại đao đang bổ tới.
"Bá bá" hai tiếng Kên tiếp vang lên, hai thanh đao đen giống như xé mở trang giấy, phát sinh hai tiếng thật khẽ, rất dễ dàng trực tiếp xuyên qua kiếm khí. La Kình Thiên và Dược Thiên Sầu đều sửng sốt, La Kình Thiên lại càng hoảng sợ, Dược Thiên Sầu lại không biết Hắc hỏa đại đao có thể phá được kiếm khí, theo lẽ thường có thể ngăn trụ kiếm khí của cao thủ không bị tổn hại thì cũng đã là bảo vật, thật chưa gặp qua loại tình huống này.
Kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng không biết Hắc hỏa lợi hại, thử nghĩ chỉ nhờ vào chút tàn dư khói đen khi thiêu đốt lại có thể hình thành hắc sát phong nhận, liền có thể phá vỡ hộ thể cương khí, đơn giản chặt đứt huyền thiết, huống chi bản thân Hắc hỏa ngưng tụ thành đại đao.
"Hào đao!" Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán sợ hãi kêu lên. Những người xem cuộc chiến lộ ra thần tình kinh diễm, đều nghĩ không ra trên đời này lại có pháp bảo như vậy, phá được kiếm khí của cao thủ vô cùng giản đơn, không ít người trong ánh mắt liền lộ ra vẻ tham lam. Bốn vị tộc trường tứ đại gia tộc trao đổi ánh mắt, bốn người được Tất Trường Xuân lọt mắt xanh đều ban cho một thanh linh bảo hạ phẳm, đương nhiên cho rằng quái đao trong tay Dược Thiên Sầu cũng là bảo vật do Tất Trường Xuân ban tặng.
La Kình Thiên thoáng khiếp sợ, lập tức liền phục hồi lại tinh thần, huy kiếm ngăn đao.
"Đinh đương" một tiếng vang lên, hai thanh đại khảm đao màu đen lại hiển lộ thần uy, trực tiếp chém đứt thanh kiếm trong tay La Kình Thiên thành ba mảnh, vẫn không hề có vẻ cố sức chút nào.
La Kình Thiên kinh hãi, đao đã đến gần kề, cấp tốc lách mình tránh Xã hơn mười thước, nhìn chuôi kiếm trong tay nói không ra lời, đây chính là pháp bảo công kích thượng phầm tương truyền của lịch đại chưởng môn Đại La Tông a! Chỉ đơn giản bị người dùng đao chém đứt sao? Hắn thật sự có điểm khó có thể tin.
Bội kiếm của chưởng môn Đại La Tông, được nghe tiếng tại tu chân giới, phàm là ai có chút thường thứe đều biết đó là bảo vật thế nào, hôm nay cứ như vậy bị người chặt đứt? Những người vây xem cà kinh nói không ra lời, dù là Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán cũng trợn tròn mắt. Duy nhất bốn vị gia chủ lộ ra thần tình quà nhiên là thế.
Mọi người nhìn hai thanh đại đao quái dị không chút hình dáng của Dược Thiên Sầu, lập tức nhớ tới một khả năng, chẳng lẽ đây là linh bảo trong truyền thuyết, bằng không chỉ với tu vi Dược Thiên Sầu làm sao khả năng phá hủy được thượng phầm pháp bảo. Nhất thời ánh mắt mọi người chợt trở nên như lửa nóng...