La Kình Thiên bắn ngược lên không trung. Bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích họp, chợt nghe phía sau truyền đến những tiếng "ong ong". Lúc này mới nhớ tới đám phi kiếm vẫn còn ở trên không trung, hung hăng ngẳng đầu nhìn lên...
 
Thanh mang phi kiếm nguyên bản dừng ở trên không trung. Lúc này hợp thành một đoàn ào ào phóng xuống. Giống như cuồng phong đánh thẳng vào màn cương khí hộ thể của La Kình Thiên.
 
Tràng cảnh kinh tâm động phách như thế, làm cho chúng nhân đứng xem ở một bên cũng toát mồ hôi lạnh.
 
"Oanh!" Trên không trung, La Kình Thiên chợt hét dài một tiếng. Ngay sau đó vang lên những thanh âm "phanh phanh" cực lớn, tựa như sấm sét nổ giữa trời quang. Chỉ thấy lớp cương khí màu trắng quanh người hắn bất thình lình nổ tung, cũng khiến cho thanh mang phi kiếm vỡ vụn ra thành từng mảnh, tán lạc bay đi khắp nơi.
 
Ah! Tự bạo cương khí hộ thể...Chúng nhân đứng xem ở phía dưới không khỏi xôn xao lên. Đồng thời nghĩ mãi mà không hiểu, chẳng lẽ tu vi của La Kinh Thiên như thế, mà không ngăn cản nổi phi kiếm của Dược Thiên Sầu tập kích sao? Như thế nào phải dùng tới phương án vô cùng tiêu hao chân nguyên là...Tự bạo cương khí hộ thể đây!
 
Chúng nhân không biết rằng, vừa rồi La Kinh Thiên khinh địch, cho là cương khí hộ thể của mình có thể chống lại được Thanh Hỏa của Dược Thiên Sầu. Nào ngờ vừa xông tới trước biển lửa, nhiệt độ của Thanh Hỏa biến thái quá mức, thiếu chút nữa thì đã phá tan màn cương khí hộ thể rồi. Lúc ấy, hắn không khỏi nhảy dựng lên, hỏa diễm này khủng bố như thế, chẳng may cương khí vỡ nát, thì bản thân mình khẳng định là sẽ gặp phải tai trơng ngập đầu. May mắn hắn phản ứng linh hoạt, vừa cảm thấy không thích hợp, liền bật người bay ngược trở về.
 
Cho dù là như thế, nhưng nhiệt độ bám vào lóp cương khí hộ thể, vận công cũng không tan biến ngay. Cho nên, hắn không thể thu hồi tầng cương khí vào trong cơ thể.
 
Đúng lúc này, thì phi kiểm của Dược Thiên Sầu tập kích. La Kinh Thiên đang thống khổ vì cảm giác bỏng rát, lúc này cũng cắn răng nhẫn tâm đem cương khí hộ thể của mình tự bạo. Nương theo đó mà vừa chống đỡ phi kiếm, vừa giải trừ thống khổ quanh thân. Nhưng cương khí hộ thể là do không ít chân nguyên ngưng kết hình thành, một lần tự bạo này, chân nguyên của hắn đã phải chịu tổn thất không nhỏ.
 
La Kình Thiên đứng sừng sững ở trên không trung, không hề nhúc nhích. Chỉ là sắc mặt hắn âm tình bất định, nhìn chằm chằm xuống phía bên dưới. Trong đầu còn hiện ra cảnh tượng Thanh Hỏa hung hãn vừa rồi. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi nhường Dược Thiên Sầu ba chiêu, người ta chỉ xuất thủ hai chiêu thì mình đã ăn phải quả đắng, chuyện này để cho hắn cảm thấy phi thường mất thể diện.
 
Chiếc cầu bị hủy, Dược Thiên Sầu cũng đã rơi xuống dưới mặt nước, lăng ba mà đứng, híp mắt nhìn lên giữa không trung. Quanh người tản mát ra Thanh Hỏa, đem cả khúc sông bồng bềnh sóng nước này tô điểm thành màu xanh thăm thẳm. Thanh sắc hỏa nhân đứng ở trên mặt sông, như một viên thanh châu sáng ngời, tản mát hào quang ra bốn phía xung quanh!
 
Sự kiện quỷ dị bỗng nhiên phát sinh, làm cho rất nhiều người không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Đông Phương Trường Ngạo cùng Cừu Vô Oán lại không hẹn mà đều liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt phảng phất toát ra thần tình sợ hãi. Bởi hai người họ đã nhìn ra, sau khi La Kinh Thiên giao thủ với Dược Thiên Sầu hai chiêu công phu, thì dường như La Kình Thiên đã ăn phải quả đắng. Điều này sao có khả năng?
 
Bốn vị gia chủ có tu vi Độ Kiếp kỳ, tự nhiên cũng nhìn ra manh mối. Liếc mắt nhìn nhau một cái, ở trong lòng âm thầm cảm thán, quả nhiên đệ tử của lão tổ tông không phải tầm thường.
 
"Đây là Tinh Diễm Hỏa Quyết?" La Kình Thiên đứng trên không trung, gằn từng chữ nói.
 
"Phải." Dược Thiên Sầu không yếu thế, ngạo nghễ trả lời.
 
"Có dám lên đây chiến một trận không?" Thanh âm của La Kinh Thiên lại truyền xuống.
 
IDược Thiên Sầu đứng trong Thanh Hỏa lắc đầu, cao giọng nói: "La chưởng môn quá coi trọng Dược Thiên Sầu ta rồi. Vô luận tu vi hay là tốc độ, ta đều kém ngươi rất xa, đánh trên không trung quả thực là vô cùng bất lợi. Ta ở dưới này, lấy bất biến ứng vạn biến mới là tốt nhất."
 
La Kình Thiên thoáng trầm ngâm. Theo sau quát to một tiếng: "Vậy thì ta xuống, Đại La Phách Sơn Chưởng!"
 
Trên không trung dâng lên một trận cuồng phòng, theo một chưởng của La Kình Thiên bổ ra mà lao xuống. Đồng thời giữa không trung hiện ra một thủ chưởng huyễn ảnh cự đại. Chưởng ảnh chưa tới nơi, mà Dược Thiên Sầu đã cảm thấy áp lực phi thường cường đại, cả mặt sông đều lõm sâu xuống.
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày, vội vàng thu liễm Thanh Hỏa vào trong người. Theo sau chui xuống dưới mặt nước, nhất thời chẳng nhìn thấy thân ảnh của hắn ở đâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Chưởng ảnh lao xuống, đánh trúng trên mặt nước nơi Dược Thiên Sầu vừa đứng, khiến cho nước sống dấy lên bọt sóng tung tóe ra bốn phía xung quanh. Chúng nhân đứng xem ở bên dưới, có vài người tu vi non kém, chạy không kịp, nhất thời đều bị hồng thủy cuốn trôi đi. Đương nhiên, những người có tu vi như Đông Phương Trường Ngạo, thì chỉ cần xuất ra cương khí hộ thể, là tự nhiên sẽ chống trả được hồng thủy tập kích.
 
La Kình Thiên dừng ở lưng chừng trên mặt sông. Đôi hàng lông mày trắng nhướng lên, phóng mắt kiểm tra bên dưới. Uy lực của một chưởng vừa rồi, khiến cho con sông sâu vài chục thước đều lộ ra tới đáy. Bất quá hắn chẳng nhìn thấy bóng dáng của Dược Thiên Sầu đâu cả.
 
Đợi thêm một lúc lâu sau, mà vẫn không thấy Dược Thiên Sầu đi ra. Nhóm người đứng xem gần đó, trên mặt liền trưng bày ra biểu tình hoài nghi. Dược Thiên Sầu muốn quyết đấu ở trên sông, chẳng lẽ là dựa vào am hiểu thủy tính, sớm đã lo xong công tác chạy trốn. Chỉ riêng Tử Y là thần thái vẫn còn bình tĩnh, nàng chăm chú nhìn xuống mặt sông. Bởi vì nàng không tin đệ tử của Tất lão tiền bối sẽ vô dụng như thế.
 
La Kình Thiên dường như không còn giữ nổi bình tĩnh. Đột nhiên hạ xuống dưới mặt nước, đem thần thức của mình phóng ra, xâm nhấp xuống dưới đáy sông thăm dò. Hành động này, chỉ sợ là càng không thể tìm ra nổi Dược Thiên Sầu.
 
Kỳ thực, khi Dược Thiên Sầu nhìn thấy khí thế của một chưởng kia, thì hắn đã biết, với tu vi của mình là không thể ngăn cản được. Cho nên đành phải chui xuống dưới đáy sông, dùng Thủy Quyết độn đi thật xa. Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn chọn chiến trường quyết đấu ở trên mặt sông. Có con sông lớn này làm chỗ dựa, công pháp Thủy Quyết của hắn tùy thời có thể lướt đi trong nước, đây là phương pháp chạy trối chết, hắn đã ngộ ra tại Thiên Lý Hồ.
 
Nhưng chạy trối chết không có nghĩa là bỏ trốn. Khi dư chấn một chưởng kia tiêu tán, hắn lại độn trở về. Mặc dù thần thức của La Kinh Thiên lướt qua người hắn vài lần, nhưng đều không thể phát hiện ra. Có thể thấy được Thủy Quyết huyền diệu đã muốn làm cho thân thể hắn hòa nhấp cùng dòng sông.
 
La Kinh Thiên vẫn đang tìm kiếm ở trên mặt sông. Còn dưới sông, Dược Thiên Sầu lại nhíu mày cân nhắc, đi ra ngoài đánh nhau thì quá mức nguy hiểm, nhưng nếu chạy trốn thì sau này làm sao còn có thể hỗn ở trong Tu Chân giới đây...Bỗng nhiên nhãn tình hắn bừng sáng, nhớ tới lời Hạc Ly đã từn nói qua, Hắc Hỏa có thể đốt nhân tâm, thiêu thần thức, sao mình không thử qua xem thế nào.
 
Thần thức của La Kình Thiên chuyển động ở dưới đáy sông, truy tìm khắp mọi ngóc ngách không chịu buông tha. Dược Thiên Sầu âm thầm vươn hai ngón tay ra, búng một đoàn hắc hỏa lớn cỡ quả trứng chim, bắn về phía thần thức đang dò xét...
 
Ờ trên bờ, chúng nhân vừa tránh nạn hồng thủy trào dâng, cũng đã quay trở lại. Tuyệt đại đa số người đều hoài nghi rằng Dược Thiên Sầu đã chạy trốn rồi. Một lúc sau, ngay cả lòng tin của Tử Y đều không còn, nhưng đúng lúc này La Kình Thiên đóng trên mặt sông, bất thình lình ngẩng đầu kêu lên một tiếng thống khổ, cả người lảo đảo chìm vào trong làn nước.
 
Thấy Hắc Hỏa quả nhiên có thể đánh vào thần thức mà gây tổn thương cho người. Dược Thiên Sầu ở dưới đáy sông không khỏi mừng rỡ, thừa dịp La Kình Thiên đang buông lỏng, liền nắm lấy cơ hội ra tay không một chút chần chừ.
 
Trên mặt sông bỗng sinh ra biến hóa, nước sông nhanh chóng dâng lên một cơn hồng thủy nho nhỏ, đem La Kình Thiên cuốn vào trong đó. Theo khoảnh khắc này, một con Thủy Long dài hơn mười thước cũng đã hình thành. Khi chúng nhân đang kinh nghi bất định, thì con Thủy Long kia bỗng nhiên tản mát ra ánh hào quang chói mắt...Đứng bất động ở giữa dòng sông.
 
"A! Kết băng..." Không ít người kinh hô lên. Sau khi chúng nhân kịp phản ứng, thì mới phát hiện ra, con Thủy Long lúc trước đã nháy mắt ngưng tụ thành hàn băng. Tuy ở dưới ánh mặt trời chói chang nhưng vẫn tản mát ra hàn khí dày đặc.
 
"A! Nước sông cũng hóa thành băng..." Thanh âm kinh hô lại vang lên, chúng nhân đồng loạt nhìn xuống. Chỉ thấy con sông dài trăm mét, đều hình thành một mảnh trắng xóa, hàn khí dày đặc bốc lên xung quanh người Băng Long.
 
"A! Mau nhìn kìạ, Dược Thiên Sầu đứng ở trên kia." Một người hoảng hốt vừa kêu vừa chỉ lên. Chúng nhân theo tay hắn nhìn lại, thì thấy trên đỉnh đầu con Băng Long, Dược Thiên Sầu đang khoanh tay ngạo nghễ mà đứng.
 
Trong đôi mắt Tử Y hiện ra một tia sáng kì dị. Đệ tử của Tất lão tiền bối quả nhiên không làm cho mình thất vọng.
 
"Chưởng môn..." Đám đệ tử Đại La Tông ở bên bờ thấy tình huống không ổn, chạy xuống dưới mặt băng. Đúng lúc này, dưới mặt băng truyền ra thanh âm quát tháo của La Kình Thiên: "Đều tránh ra cho ta. Đây là ân oán cá nhân giữa ta và Dược Thiên Sầu, chỉ là một lớp hàn băng há lại có thể vây khốn lão phu."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play