Ngự Hắc hỏa phi kiếm quay lại đường cũ, đi qua U Minh Hỏa Hải, hắn xoay mình nhớ tới một việc, ở không gian ngầm bên dưới Mộ Cốc có thanh liên, còn có một tiểu hài từ, còn có cự long vô cùng kinh khủng, ở đây không biết cũng có hay không...Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn xuống biển lửa, lập tức nghĩ có thứ gì đó đang một mực âm thầm quan tâm tới mình, lúc này chợt có cảm giác dựng đứng tóc gáy, có lẽ là tác dụng tâm lý thôi! Hắn cấp tốc đi qua biển lửa, một lần nữa về lại cửa động kia.
 
Những dòng chữ trên vách động vẫn còn ở tại chỗ, hai nhóm chữ đẹp xấu rõ ràng, trong lòng hắn không cam tâm, bỗng nhiên nhớ tới hầm ngầm do chính tay mình đào ra, vùng lông mày chợt nhướng lên, xoay người đi tới một vách động khác, vươn đầu ngón tay, thanh mang nhấp nhoáng động thủ chăm chú viết: "Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng mát, niệm phong nhãn đi qua khổ sở, bản thân nhất thời thiện tâm, đào ra một địa đạo, phương tiện hậu nhân ra vào." Bên dưới còn ghi: "Dược Thiên Sầu."
 
Dược Thiên Sầu lui vài bước về phía sau nhìn, gật đầu biểu thị thỏa mãn, trong miệng nói thầm: "Làm chuyện tốt tự nhiên muốn lưu danh, nhiều ít cũng là một tấm gương học tập."
 
Cũng không biết vào được bao nhiêu ngày, là nên đi trở về. Nghĩ lại muốn dùng thuấn di rời khỏi Cửu U Minh động, ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, đành buông tha. Hắn đi nhanh trở lại đường cũ, đi tới chỗ tràn ngập hắc sát, cả người dấy lên hắc sắc mình diễm, đỉnh đầu cũng có sát khí nhè nhẹ như khói đen bay ra, cả người cảm giác cho người ta loại tà khí làm tim đập nhanh còn hơn lúc có Thanh hỏa.
 
Nếu hắc sát chính do Hắc hỏa sản sinh, nói vậy Hắc hỏa nhất định có thể khắc chế hắc sát. Dược Thiên Sầu nghĩ như thế, kết quả không làm cho hắn thất vọng, hắc sát nồng đậm vừa đụng tới Hắc hỏa liền lập tức vọt qua một bên.
 
Con đường phía trước quá tối, tuy rằng Hắc hỏa thật phong cách, nhưng không có hiệu quả chiếu sáng. Dược Thiên Sầu vải ra một Thanh hỏa phi kiếm dẫn đường phía trước, cấp tốc chạy đi, rất nhanh đi tới hầm ngầm do chính tay hắn đào ra. Nhìn phong nhãn phía trước, hình dạng điên cuồng tàn sát bừa bãi vặn vẹo, làm cho hắn dù có Hắc hỏa hộ thể cũng có chút hơi sợ, cuối cùng vẫn quyết định chui qua địa đạo.
 
Đi tới đầu cùng địa đạo, thấy miệng động mình đào quá nhỏ, cần phải bò mới có thể đi ra ngoài, vì vậy vài Thanh hỏa phi kiếm bay ra, cấp tốc mở rộng lối ra vào. Về sau, Hắc hỏa bọc lấy hắn, hắn chậm rãi vươn một tay đi ra thử xem, chỉ thấy mấy đạo phong nhận xoay tròn quấn tới vừa đụng phải Hắc hỏa lập tức hóa thành hắc sát bị âm phong thổi đi. Hắn liền lập tức yên tâm trở lại.
 
"Hắc hắc! Người ta ngồi xe thể thao căng gió, lão tử lại ở trong Cửu U Minh động ngự phi kiếm thưởng thức âm phong." Dược Thiên Sầu cười quái dị nhảy lên Hắc hỏa phi kiếm, một đạo thanh mang bắn ra khỏi cửa động, hắn cũng đuổi theo. Ai biết vừa ra khỏi động liền thiếu chút nữa bị gió thổi hất bay khỏi thân kiếm. Vì vậy hắn đành ngồi xổm trên phi kiếm giảm bớt sức cản của gió, lung lay lảo đảo bay ra thật xa mới dám quang mình chính đại đứng lên.
 
Dọc theo đường đi, Thanh hỏa phi kiếm dẫn đường, chân đạp trên Hắc hỏa phi kiếm, trên người lại có Hắc hỏa hộ thể, không hãi sợ âm phong và hắc sát phong nhận. Dược Thiên Sầu ở bên trong Cửu U Minh động nương theo gió thổi, ngự kiếm như bão táp, tốc độ đi ra so với tốc độ khi đến quả thực cách biệt một trời. Hắn ở bên trong động thể hiển đầy đủ bản lĩnh ngự kiếm cao siêu, quẹo vào chỗ chuyển ngoặt cũng cấp tốc xoay người xẹt qua, phi kiếm chơi như lướt trôi, tư vị thật sảng! Tới chỗ kích thích, một chút thanh mang cấp tốc hiện lên, sau đó liền có thể thấy hắn đuổi theo rất nhanh, phát sinh ra tiếng cười càn rỡ... Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Bên ngoài Cửu U Minh động, thời gian đã trôi qua một tháng. Mọi người vẫn còn ở trên vách đá đau khổ chờ Dược Thiên Sầu trở về, thời gian quá dài, kỳ thực đáy lòng mọi người cũng không còn dám ôm hi vọng, nhưng ai cũng không muốn buông tha, kỳ vọng sẽ xuất hiện kỳ tích. Ai cũng biết vạn nhất Dược Thiên Sầu ở chỗ này xảy ra chuyện, lửa giận của chưởng hình sử sẽ do ai đến thừa thụ? Cũng là bọn họ.
 
Tử Y đã sớm ngồi xuống vách núi, thần tình có chút hoảng hốt. Nàng không phải lo lắng sự chết sống của Dược Thiên Sầu, nói lời thành thật, nàng đối với hành vi cử chỉ của Dược Thiên Sầu cũng không hề có hảo cảm, then chốt do Tất Trường Xuân tự điểm danh nàng, muốn nàng đi ra hiệp trợ Dược Thiên Sầu làm việc, kết quả sự tình còn chưa làm xong, chủ sự đã chết, nàng làm sao hướng Tất Trường Xuân ăn nói?
 
Tinh thần hoảng hốt còn có Ngu Cơ và các tướng lĩnh, hiện tại mọi người đều có cảm giác tính mạng nguy hiểm, tùy thời sắp thừa thụ cơn giận sấm sét của chưởng hình sừ, ngẫm lại đều cảm thấy kinh khủng. Nhưng bọn họ lo lắng đã có chút dư thừa, đối với Dược Thiên Sầu mà nói, chuyến này bất quá chỉ có kinh mà vô hiểm.
 
"Ngao...Một thanh âm quý khóc lang hào từ bên trong Cửu U Minh động nương tiếng gió thổi truyền ra, lập tức một đạo thanh ảnh từ trong Cửu U Minh động bắn tới, thẳng đến đỉnh núi đối diện...
 
Lúc Dược Thiên Sầu sắp sửa bay ra khỏi động, bỗng nhiên thu liễm Hắc hỏa trên người, thay vào Thanh hỏa, dưới chân cũng thay đổi phi kiếm bình thường. Công hiệu Hắc hỏa không rõ ràng, nhưng khẳng định có uy lực độc đáo, bằng không sẽ không bài danh trước Thanh hỏa, hắn quyết định ẩn giấu đòn sát thù, để ngay thời điểm mấu chốt sử dụng.
 
Phi kiếm bay lên bầu trời, xẹt qua đỉnh núi, thanh ảnh thu liễm, một bóng người trên phi kiếm nhảy lên, lăng không bổ nhào mấy lần, vững vàng bay xuống trước mặt mọi người, động tác thật tiêu sái thành thục. Thanh phi kiếm xoay quanh không trung, xoay mình phóng tới, "sang" một tiếng, hàn quang hiện len, trực tiếp cắm vào vỏ kiếm sau lưng hắn.
 
Không ngờ hắn dám ngự kiếm phi hành trong Cửu U Minh động? Mọi người nhìn hắn nhưng không có vẻ mặt mừng rỡ, trái lại chỉ kinh ngạc. Tử Y đứng bật lên, sắc mặt vui mừng chợt lóe biến mất.
 
Dược Thiên Sầu vẻ mặt mỉm cười nhìn mọi người chắp tay nói: "
Nhọc chư vị chờ đợi, Dược Thiên Sầu áy náy."
 
"
Là tiên sinh đã trở vê!" Một vị tướng lĩnh mừng rỡ kêu lên một tiếng, mọi người liền phản ứng, lập tức bộc phát ra một trận hoan hô, là loại hoan hô phát ra từ sâu trong nội tâm. Ngu Cơ vỗ vỗ ngực, lặng lẽ thở ra một hơi, hướng mọi người khoát tay, tiếng hoan hô chợt ngừng lại. Nàng thư giãn hành lễ nói: "Tiên sinh vẫn khỏe?"
 
Dược Thiên Sầu nhìn mọi người ha ha cười nói: "
Cửu U Minh động quả nhiên danh bất hư truyền, lần này suýt nữa chết trong đó, nhưng chuyến này có thể nhìn thấy được gia sư lưu chữ bên trong, cũng xem như chuyến đi này không tệ. Nhọc tẩu tử quan tâm, may là hữu kinh vô hiểm, Dược Thiên Sầu hết thảy đều mạnh khỏe."
 
Đôi mắt Ngu Cơ sáng ngời, hỏi: "
Tiên sinh đã đi tới đáy động? Có thể nhìn thấy Cửu U Môn đi thông Minh Giới trong truyền thuyết?"
 
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn về phía Dược Thiên Sầu, dù Tử Y cũng hiểu kỳ, dù sao đó là địa phương trong truyền thuyết, không phải người thường có thể đi, có thể nghe một chút, được thêm kiến thức cũng tốt.
 
Dược Thiên Sầu cười lắc đầu nói: "
Xấu hổ, tại hạ dùng hết biện pháp, cũng chỉ đi tới trước U Minh Hỏa Hải, không thể tiếp tục vượt qua một bước, chưa từng nhìn thấy Cửu U Môn trong truyền thuyết, thật sự là có chút đáng tiếc." Trong lòng hắn tự nhận mình là một người tương đối điệu thấp, địa phương ngay cả Tất lão đầu đều đi không được, hắn cũng sẽ không ngu ngốc nói mình đã đi qua, thuần túy là tự tìm phiền phức.
 
Nhưng vẻ mặt mọi người cũng ước ao, Ngu Cơ sợ hãi than nói: "
Tiên sinh có thể nhìn thấy U Minh Hỏa Hải, đã là không tệ, nghĩ chúng ta canh giữ nơi đây nhiều năm, cũng không thể nào được tận mắt chứng kiến. Được rồi, tiên sinh đã lấy được hai thứ kia không?
 
Dược Thiên Sầu không trả lời vấn đề của nàng, từ chối cho ý kiến cười cười, bỗng nhiên Ồm quyền nói: "Lần này đến, quấy rầy tẩu tử, nhưng mà ta còn có chuyện quan trọng trong người, lần này bái biệt tẩu từ cùng chư vị."
 
Ngu Cơ giật mình thấy hắn không muốn nói rõ, cũng không tiện hỏi lại, có chút thất lạc hành lễ nói: "Nếu tiên sinh có chuyện quan trọng, chúng ta cũng không tiện cưỡng lưu, chờ mong lần sau khoản đãi tiên sinh."
 
Chúng quỷ tướng cũng đồng loạt hành lễ nói: "Tiên sinh một đường đi thuận lợi."
 
Dược Thiên Sầu nhìn Tử Y gật đầu, trường kiếm ra khỏi vỏ, đưa hắn hóa thành lưu quang bay đi. Tử Y nhẹ nhàng giậm chân, thân thể mềm mại chợt lóe, bắn lên khoảng không đuổi theo, lưu lại một đoàn người chắp tay đưa tiễn.
 
Tử Y đuổi theo Dược Thiên Sầu, bay một đoạn thời gian vẫn yên lặng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi chuẩn bị đi đâu?"
 
Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn nàng, thấy hình dạng khi hỏi chuyện của nha đầu vẫn lạnh như băng, hiển nhiên ấn tượng đối với mình còn chưa đảo ngược, cũng lười tính toán với nha đầu không hiểu chuyện, nhàn nhạt trả lời: "Đi tới Võ gia trong tứ đại gia tộc, bọn họ còn thiếu ta một số tiền lớn chưa trả, trước tiên đi thu nợ rồi tính."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play