Ờ trong huyệt động không biết ngày đêm. Thời điểm này sức gió vẫn đang thổi mạnh, không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, nếu muốn tiến qua cái thông đạo này, ít nhất hắn phải trở về bổ sung thêm ba lượt nguyên tố Thanh Hỏa nữa. Lúc này, bởi vì phong nhận không ngừng đánh lên lá chắn, khiến cho hai cánh tay hắn tê rần mệt mỏi. Đành phải quay về ô Thác Châu nghỉ ngơi dưỡng sức. Có vài lần trông thấy, chính mình bước đi chẳng được bao xa, hắn thật sự muốn buông tha. Bất quá, Dược Thiên Sầu làm chuyện gì cũng không muốn nhận thua, cho nên lại cắn răng ngạnh kháng. Chẳng hiểu đây có phải là, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hay không?
Kì thực đi tới được chỗ này, thì đã có thể xem như kì tích rồi. Cho dù cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ trang bị đầy đủ, cũng không thể nào mà chạy tới được chỗ này. Tu vi của hắn chỉ mới tới Nguyên Anh kỳ, như vậy cũng quá đủ để tự hào. Đương nhiên công lao to lớn nhất vẫn thuộc về Thanh Hỏa và cái dị năng thuấn di ra vào ô Thác Châu kia nữa. Đổi thành người khác, thì làm sao có cơ hội nghỉ ngơi giữa đường cơ chứ!
Phía trước chợt xuất hiện một cái thông đạo chủ, ở hai bên cạnh có bốn lỗ thông gió nhỏ. âm phong chính là theo tám cái lỗ kia, dồn dập thổi ra.
Sức gió rất mạnh, hiện giờ đừng nói nửa bước khó khăn tiến lên, mơ hồ còn mang theo huynh hướng đẩy ngược trở về. Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ, hắn cảm giác đôi chân mình không còn sức lực, để vượt qua tám cái lỗ thông gió này. Bất quá, hiện giờ mà buông tha thì cũng không khỏi có điểm đáng tiếc. Dược Thiên Sầu khom lưng trụ tấn, để thân mình đứng vững trước cơn cuồng phong, theo những lỗ thủng trên bề mặt lá chắn nhìn ra bên ngoài xem xét tình hình.
Tám lỗ thông gió phân chia ở hai bên thông đạo chủ. Hắc Sát vừa phóng ra khỏi thông đạo chủ, liền bị tám cái lỗ thông gió này thổi thành Hắc Sát phong nhận.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Nhưng, nếu muốn đi sang bên kia đầu thông đạo chủ, thì nhất định cần phải vượt qua cái cửa ải khó khăn này. Nhìn cuồng phong vần vũ bắn ra tứ phía, phỏng chừng cũng không phải dễ chọc, nếu làm không tốt bản thân mình cũng bị xả thành từng mảnh nhỏ. Nhìn khoảng cách từ nơi này đến phía trước, còn khoảng hơn trăm thước nữa! Ài.., cũng không biết phải mất bao nhiêu lâu mới đi hết được quãng đường gian nan này.
Khiêng tấm lá chắn lên, bỗng dưng hai mắt Dược Thiên Sầu sáng ngời, nhìn nhìn xuống mặt đất, thầm nghĩ, nếu quãng đường này không thể đi qua nổi, vậy sao lão tử không trực tiếp chui qua nhỉ? trIĨ1, không sai, xem ra đành phải sử dụng cái biện pháp ngu ngốc này.
Huyệt động này là cả một khối Minh Thiết tạo thành, muốn đào đường hầm dưới lòng đất, ý tưởng điên cuồng như thế, cũng chỉ có bản thân hắn mới nghĩ ra được. Phải biết rằng, người bình thường muốn cạy một khối Minh Thiết nhỏ cũng đều là khó khăn, ai sẽ nguyện ý đào một đường hầm thông tới phía trước, hơn nữa khoảng cách còn dài ít nhất cũng phải trăm thước.
Dựng tấm lá chắn lên, trong cơ thể phóng xuất ra mười Thanh Hỏa phi kiếm. Tập trung cùng nhau đào vỡ khối Minh Thiết ở bên dưới chân. Chẳng qua bao lâu sau, Thanh Hỏa phi kiếm đã ăn sâu vào lòng đất, Dược Thiên Sầu gian nan chuyển thân mình, chen xuống bên dưới, úp tấm lá chắn lên để phòng ngừa bất trắc.
Sau khi đào xuyên qua tám lỗ thông gió. Dược Thiên Sầu thần tình nghiêm chỉnh. Một lần nữa lấy Minh Thiết tạo thành lá chắn, quanh người cũng bắt đầu phóng xuất ra Thanh Hỏa. Theo sau khống chế phi kiếm đào chéo lên phía trước.
Vừa đào lên trên mặt đất, liền có rất nhiều cuồng phong giống như Hắc Sát tràn xuống bên dưới, khẽ đụng phải Thanh Hỏa phi kiếm, thì không khỏi rung lên. Dược
Thiên Sầu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Hắn hung hăng khu lộng phi kiếm đào ra một cái huyệt khẩu rất hào phóng. Theo sau triệu tập phi kiếm vây quanh người hộ thể, cần thận bước đi ra ngoài.
Bước lên trên thông đạo, quả nhiên là đã vượt qua tám cái lỗ thông gió kia hơn mười thước. Phía trước vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng gió ở phía sau gào thét không ngừng.
Ai da! Chẳng biết lúc này đã đi bao xa, cũng chẳng biết phía trước còn có thứ gì nguy hiểm hay không. Dược Thiên Sầu chậm rãi mần mò về phía trước, nhưng kì quái chính là, xung quanh nơi này ngoại trừ Hắc Sát nồng đậm ra, thì hình như cũng không còn cái gì khác thường. Ngay cả một chút âm Phong đều không thấy, chẳng qua bản thân hắn sẽ phải tiêu hao rất nhiều Thanh Hỏa mà thôi.
Dược Thiên Sầu có Thanh Hỏa hộ thể, cho nên không quá nguy hiềm. Nhưng cái địa phương có Hắc Sát nồng đậm như thế này, đối với những người khác mà nói, thật sự đúng là đả kích trí mệnh. Chẳng cần biết tu vi ngươi cao tới đâu, nếu rơi vào vùng Hắc Sát nồng đậm như thế này, quả thực phải nói là vô cùng nguy hiểm.
Dược Thiên Sầu dần dần di chuyển nhanh hơn, đi thêm khoảng chừng ngàn thước, thì bỗng dưng cảm thấy hơi là lạ, toàn thân dâng lên một cỗ lạnh lẽo khác thường. Theo lý thuyết, cả người hắn đang được Thanh Hỏa bao quanh, thì sẽ không bao giờ cảm thấy lạnh mới đúng chứ!
Dược Thiên Sầu phỏng đoán, đây hẳn là do ảnh hưởng của tâm lý, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục bước về phía trước. Nào ngờ càng tiến tới, hắn càng cảm thấy lạnh lẽo, cuối cùng cả người ở trong Thanh Hỏa mà vẫn run rẩy lên không ngừng. Hàm rằng đánh vào nhau
"răng rắc", lúc này Dược Thiên Sầu mới biết là hoàn cảnh có chút không bình thường.
Chẳng lẽ đã tới nơi tận cùng trong Cửu U Minh động rồi ư? Nếu không, làm sao gặp phải cái loại trạng thái tà môn như thế này! Bất quá hắn vẫn cắn răng kiên trì, Thanh Hỏa quanh người bàng trướng ra, với hi vọng có thể dùng phương pháp này để khu trục hàn khí. Thế nhưng hàn khí giống như đang tản mát ra từ trong lòng, ngay cả Thanh Hỏa cũng là vô tác dụng.
Càng đi càng lạnh, thân thể dường như đã muốn lạnh cóng. Loại cảm giác này khiến cho người ta mường tượng đến tử vong chân khí. Đột nhiên, Dược Thiên Sầu dừng bước, có điểm không dám tiến lên phía trước nữa.
Bất quá.., phía trước mơ hồ như có ánh lửa hồng chớp động. Làm cho người ta cảm thấy nơi đó chính là tận cùng bến bờ. Cái loại cảm giác này quả thực rất đáng sợ. Dược Thiên Sầu chần chừ một lúc lâu, cuối cùng mới cắn chặt răng, hai chân run rẩy tiếp tục bước về phía đó.
Càng đi tới, Hắc Sát càng thưa thớt, không còn bành trướng ra khắp cả thông đạo như lúc trước nữa. Mà tụ tập ở trên đỉnh, biến thành một dòng đen tuyền, chảy vào bên trong thông đạo! Đoán chừng là bên trong có lỗ thông gió, sinh ra khí lưu, cho nên đã hút nó đi vào.
Trước mắt hồng quang chớp lóe thành từng đốm li ti. Dược Thiên Sầu cảm thấy ý thức cùng tầm nhìn của mình, ngày càng trở nên mơ hồ. Cuối cùng hắn dừng bước theo bản năng, trong lòng không ngừng tự nhủ với chính mình:
"Không được dừng ở chỗ này. Nếu không tiểu mệnh sẽ nguy hiểm, mau quay trở lại ô Thác Châu đi.., ừở về đi..." Trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình. Nhưng ý thức của hắn đã tán loạn rồi, cho nên thần thức cũng không thể tập trung mà quay về ô Thác Châu được. Thân thể thì càng lúc càng lạnh, cơ hồ cứng nhắc không thể cử động, Thanh Hỏa bao quanh bên ngoài thân thể dần dần lụi tàn, tình thế tràn đầy nguy cơ...