"Lão đại, chậm đã!"
 
Hai người vừa mới bước ra khỏi Phiểu Miêu Cung, đang tính ngự kiếm bay đến quân doanh, thì chợt nghe ở phía sau có thanh âm gọi. Nhìn lại, hóa ra là Trần Phong thần tình hưng phấn chạy tới, theo sau còn có Khúc Bình Nhi cùng Tiếu Uyển Thanh.
 
"Lão đại, ta muốn hỏi thêm một chuyện." Trần Phong cười ha hả nói.
 
Dược Thiên Sầu hiện giờ nhìn hắn như thế nào, cũng đều cảm thấy không vừa mắt, buồn bực nói: "Sao? Còn muốn nữ nhân a! Vậy thì ngươi tự mình kiếm đi, đừng có tìm ta nữa."
 
"Không phải.., ta đâu có lòng tham như ngươi a..." Dưới tình huống cấp bách, thiếu chút nữa Trần Phong đã nói sai rồi.
 
Dược Thiên Sầu trừng mắt: "Có rắm gì thì mau phóng đi..."
 
Lúc này tâm tinh của Trần Phong rất tốt, phỏng chừng Dược Thiên Sầu trách mắng thế nào, hắn cũng sẽ không mất hóng, liền khom lưng cúi đầu hỏi: "Chẳng phải ngươi nói Phá Cấm Đan không có tác dụng phụ như Chân, Ngụy nhị đan hay sao? Ta nghĩ, muốn để cho Tiếu Uyển Thanh dùng Phá cấm Đan, đem tu vi tấn thăng lên, sẽ không có vấn đề gì đó chứ?" Đây là chiêu lấy lòng của Trần Phong, quả nhiên hắn đúng là một cái nam nhân tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
"Ủa! Có khi nào ta thấy ngươi tích cực như thế này đâu...Ta kháo!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên vỗ trán một cái, chỉ vào Trần Phong mắng: "Đều là do ngươi quấy rối, có chuyện quan trọng nhất thì thiếu chút nữa đã quên không nhắc nhở các ngươi."
 
Chờ Khúc Binh Nhi đi đến, hắn mới nói: "Các ngươi nhớ kĩ, Phá cấm Đan này cũng không phải là không có tác dụng phụ đâu. Điểm thiếu sót chính là, sau khi dược tính đi qua, cả người sẽ cứng nhắc không thể cử động được ở trong vòng một tháng thời gian. Nếu như muốn lại đề thăng tu vi, thì phải chờ tháng sau mới có thể ăn tiếp một viên thứ hai."
 
"Ủa? Sao thế?" Trần Phong kinh hô nói. Quan Vũ và Khúc Bình Nhi cũng nhíu mày, chỉ riêng Tiếu Uyển Thanh là đứng lẳng lặng ở một bên không hiểu bọn hắn đang nói cái chuyện gì.
 
Dược Thiên Sầu gật đầu: "Phá cấm Đan cùng Chân, Thực nhị đan khác nhau nhiều lắm. Hai viên Chân, Thực thì độc tính sẽ tích lũy vào trong cơ thể, còn Phá cấm Đan thì độc tính sẽ bị thân thể tự động tiêu hao, hầu như không còn. Thân thể cứng nhắc một tháng thời gian, là bởi vì hóa giải chất độc của viên đan dược này. Nếu các ngươi muốn ăn Phá cấm Đan, nhớ kĩ trước tiên phải an bài cho tốt, tuy đầu óc thanh tỉnh, nhưng thân thể không cử động được sẽ vô cùng khó chịu đó. Cũng không giống như đả tọa nhấp định đâu. Các ngươi phải chuẩn bị tư tưởng cho thật tốt mới được!"
 
Mấy người không nghĩ tới còn có tầng quan hệ này, thần tình trên mặt đều thay đổi. Thử ngẫm nghĩ xem, đầu óc vẫn thanh tỉnh, nhưng thân thể lại không nhúc nhích được, trải qua suốt một tháng thời gian như vậy, đề thăng tu vi quả nhiên là phải trả giá, không có dễ dàng như tưởng tượng ah!
 
Khúc Bình Nhi nhẹ bước tới bên người Dược Thiên Sầu, cắn cắn môi nói: "Một tháng thống khổ đổi lấy tu vi tăng cao! Nhưng huynh hành tẩu một mình ở bên ngoài ta có chút bận tâm, nếu không huynh lưu lại thêm một tháng, đề thăng tu vi thì ra ngoài hành tẩu mới có lợi, ở trong này ta sẽ chiếu cố cho huynh."
 
Dược Thiên Sầu cười khổ: "Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, có một số việc phải nắm chắc, sao có thể nghỉ ngơi một tháng trời được! Chuyện này để nói sau đi! Đúng rồi, Binh Nhi, nếu tỷ tỷ có hỏi, thì nàng đem chuyện này nói cho tỷ ấy biết nhé!"
 
"Hiểu rồi." Khúc Bình Nhi nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu. Nam nhân của mình trường kỳ bôn ba ở bên ngoài, nói không chừng sẽ thường xuyên gặp phải nguy hiểm, nàng quả thật có điểm đau lòng. Hai người ngôn từ dịu dàng, rơi vào trong mắt Tiếu Uyển Thanh, khiến nàng có chút ai oán.
 
"Về chuyện tình của Phá cấm Đan, các ngươi đừng cho người khác biết." Dược Thiên Sầu nói xong, liền mơ hồ nghe thấy ở phía xa truyền đến một loạt thanh âm đánh nhau. Hắn biết đây là quân lính đang huấn luyện, vì thế ngoảnh mặt nhìn Quan Vũ nói: "Đi thôi, chúng ta đi nhìn qua xem nào."
 
Trường kiếm trên lưng hai người đồng loạt bắn ra, song song cướp đạp phi kiếm hành không mà lướt đi. Để lại ba cái thân ảnh ở trước Phiểu Miêu Cung, thần tình nghi hoặc nhìn theo bọn hắn...
 
Hai người ngự kiếm phi hành ở trên không nhìn xuống. Lúc này sáu đoàn binh lực phân biệt ở sáu địa phương đang đánh nhau khó phân thắng bại. Dược Thiên Sầu ngưng thần quan sát, thì thấy đa số người đều mặc đồ màu đen, chỉ có vài người ở giữa là mặc đồ màu trắng. Dược Thiên Sầu không khỏi kì quái hỏi: "Đây là ý gì?"
 
Quan Vũ chăm chú nhìn xuống bên dưới, vừa xem vừa nói: "Khóa huấn luyện ngày hôm nay chính là lấy nhiều đánh ít, lấy yếu đánh mạnh. Những người mặc quần áo trắng chính là cao thủ Nguyên Anh kỳ của mỗi đoàn, đang giả làm quân địch để đối
 
Chiến."

 
Dược Thiên Sầu nghe vậy, liền gật đầu liên tục nói: "Đơn đả độc đấu là chuyện tình ngu xuẩn. Lúc này ta mới thấy có hương vị giống như một đội quân chân chính! Các ngươi phải tập luyện nhiều, không được nhàn hạ đâu."
 
Quan Vũ cười khổ: "Nhàn hạ thì không thể có."
 
"Biết sai rồi thì có thể sửa đổiẵ Biết nhục rồi, sau đó sẽ dũng.., không tệ. Ẵ. Không tệ..." Dược Thiên Sầu liên tục gật đầu, chỉ xuống phía dưới nói: "Những lúc huấn luyện chiến đấu như thế này, khi cần thiết có thể cho phép xảy ra thương vong. Ta cần một ngàn quân tinh nhuệ, chứ không cần tám ngàn quân ô họp. Tóm lại lão tử mặc kệ các ngươi luyện binh như thế nào, khi ra ngoài đánh trận thì nhất định phải bách chiến bách thắng. À, đúng rồi, bao lâu thì các ngươi huấn luyện một lần chiến đấu thực tế như thế này?"
 
"Từ ngày bị ngươi mắng qua lần đó, quân lính huấn luyện chiến đấu thực tế một ngày đều chưa ngừng nghỉ. Quy mô nhỏ thì tấn công chớp nhoáng, quy mô lớn thì hỗn chiến công thủ, mỗi ngày đều phải đánh nhau vài lần, đôi khi ở ban ngày, đôi khi tiến hành vào ban đêm." Quan Vũ bình thản nói.
 
"Tốt lắm!" Dược Thiên Sầu gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc, lại nhíu mày nói: "Cũng không cần huấn luyện nhiều như thế, mỗi tháng cho bọn hắn ba ngày nghỉ ngơi tự do."
 
"Đã hiểu." Quan Vũ đột nhiên hỏi: "Ngươi thật sư muốn cho bọn họ ăn viên Phá Cấm Đan màu tím ư? Thế viên màu trắng vẫn không được sao?" Hắn dường như không hề lo lắng, Dược Thiên Sầu sẽ không tìm đủ số linh thạch cung ứng. Xem ra đối với năng lực kiếm tiền của lão đại, Quan Vũ vẫn là phi thường có lòng tin.
 
Dược Thiên Sầu quay đầu lại nhìn hắn, biết hắn còn đang lo lắng viên đan dược màu tím sẽ gây ra tác dụng phụ, khoát tay chỉ xuống bên dưới đất nói: "Vân Trường, ngươi nghĩ dựa theo biện pháp trước kia của chúng ta. Nhóm người Trúc Cơ kỳ, coi như được cung ứng đủ linh đan và linh thạch, thì bọn hắn sẽ cần bao lâu thời gian, mới đề thăng lên tới cảnh giới Độ Kiếp kỳ?"
 
"Chậm thì vài chục năm, lâu thì mấy trăm năm. Nhưng viên màu trắng là Phá cấm Đan, trong vòng một tháng là có thể nâng cao tu vi lên một tầng a! Coi như bọn hắn đều ở Trúc Cơ sơ kỳ, nhiều lắm chỉ một năm thời gian sau, là toàn bộ đều đạt tới cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ rồi." Quan Vũ dường như vẫn muốn tranh thủ cho thuộc hạ của mình.
 
"Ý ngươi là muốn cho quân lính ngừng huấn luyện trong vòng một năm sao?"
 
"Chúng ta chỉ thỉnh thoảng mới dùng tới quân lính, chẳng qua chờ lâu thêm vài năm nữa là được rồi."
 
"Không thể được! Chương trình huấn luyện không thể dừng quá nửa tháng thời gian." Dược Thiên Sầu quyết đoán cự tuyệt, khoát tay nói: "Ngươi có biết, để cho những người này tu luyện, chúng ta phải mất bao nhiêu linh thạch hay không? Ta cho ngươi biết, chỉ riêng chi tiêu thông thường, ít nhất đã cần phải chuấn bị hai ức Thượng Phẩm Linh Thạch rồi. Ngươi nghĩ ta có khả năng ở trong thời gian ngắn gom nhiều tiền như thế sao? Có phải ngươi nghĩ, muốn đợi thêm vài năm để ta gom số tiền đó không. Nhưng còn sau này thì sao? Ngươi muốn mỗi người đều luyện tới cảnh giới Hóa Thần kỳ ư? Ta cho ngươi biết, đây là chuyện tình không có khả năng, ngay cả chính ta và ngươi cũng không có cái cơ duyên đó đâu. Ngươi nghĩ, hiện giờ ta đang hại bọn hắn ư? Vậy ngươi thử nói xem, nếu bọn hắn không gặp chúng ta, thì trong số này có bao nhiêu người sẽ tu luyện tới cảnh giới Độ Kiếp kỳ? Đừng nói là Độ Kiếp kỳ, chỉ sợ ngay cả Nguyên Anh kỳ đều không thể bước qua nổi."
 
Quan Vũ im lặng, đứng trước hai ức thượng phẩm linh thạch. Hắn liền bừng tỉnh, hắn biết mình xử ứí vẫn còn theo cảm tính. Những lời Dược Thiên Sầu vừa nói, tất cả đều có lý.
 
Kỳ thực Dược Thiên Sầu còn chưa nói rõ cho Quan Vũ biết. Nếu như một mình bản thân hắn hỗn ở trong Tu Chân giới, thì căn bản hắn sẽ không cần phải hao tốn nhiều tâm tư như vậy. Bất quá cha mẹ Dược Thiên Sầu đều đã luống tuổi, mà cái thế giới này không thuộc về thế giới của cha mẹ hắn. Cho nên, hắn phải có trách nhiệm đưa bọn họ an toàn quay về quê cha đất tổ, để cho bọn họ sống quãng ngày thanh nhàn an hưởng tuổi già. Nếu chờ thêm vài năm, riêng hắn thì có thể, nhưng cha mẹ hắn thì phải làm sao đây? Liệu hai người bọn họ có chờ nổi không? Bởi vậy, mỗi lần quay về ô Thác Châu, hắn lại ngần ngại không dám đi gặp mặt cha mẹ.
 
Vĩ thế, bất luận Tu Chân giới hay là vương quyền ở thế tục, hắn đều phải khống chế. Để cho hai lão nhân gia có thể thảnh thơi mà sống.
 
Kỳ thực, tình hình lúc này cũng không có đơn thuần như vẻ bề ngoài. Trụ Quốc tướng quân Thạch Văn Quảng ở phía Tây, mặc dù trong đại quân uy vọng không người nào có thể lật đổ, nhưng niên kỷ của hắn cũng đã không nhỏ rồi, trải qua thời gian quá dài, có quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tu Chân giới cũng thế, vạn nhất trải qua vài năm yên bình, sẽ lại dâng lên một cơn sóng dữ thì phải làm sao đây? Còn Tất Trường Xuân, chẳng qua vài năm nữa sẽ đi Đông Cực Thánh Thổ...Yêu Quý Vực không có lão gia hỏa này trấn thủ, chỉ sợ...Dường như lúc này, cũng không có bao nhiêu thời gian a...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play