Ô Thác Châu Phiêu Miểu Cung, Dược Thiên Sầu cười hì hì từ trong phòng đi ra, phía sau là mỹ nữ Khúc Binh Nhi, vẻ đỏ mặt còn chưa tan hết, đôi mắt sáng ngập nước hàm chứa xuân tình, nghe nam nhân đi trước cười thật xấu xa, đưa tay hung hăng nhéo vào bên hông hắn một cái, đau đến Dược Thiên Sầu nhe răng nhếch miệng, bất quá là đau nhức vui sướng, hiển nhiên vừa không làm chuyện gì tốt đối với Khúc Bình Nhi.
Đi ngang qua cửa phòng Bạch Tố Trinh, Dược Thiên Sầu dừng lại một chút, lập tức liền lắc đầu bỏ đi. Từ sau khi đem Thanh minh kiểm giao cho nàng, nàng cũng rất ít ra ngoài, một lòng muốn phá giải phong ấn trên thanh kiếm, nàng đối với chuyện hắn giao cho luôn luôn tận tâm tẫn hết trách nhiệm. Bạch Tố Trinh quá tốt, Dược Thiên Sầu từng chút một ghi tạc vào ngực, gặp phải ngăn trở và gian nan, chỉ cần nghĩ đến trong nhà còn có nàng, khuôn mặt dịu dàng lại có một không hai trong thiên hạ vừa xuất hiện trong óc, có thể nói so với linh đan diệu dược, lập tức liền được giải tru sầu, nhượng hắn cảm thấy động lực vô hạn.
Ra Phiêu Miều Cung, Khúc Bình Nhi đưa hắn tới một khu dược vườn mới mở ra, cậy vào công hiệu thần kỳ của Tử sắc Hỗn Độn, trong khoảng thời gian ngắn Chân Ngụy Phá cấm đã gây giống được hơn ngàn gốc. Lá cây màu bích lục, thân cây thủy tinh, thực vật thần kỳ nhượng tâm tình Dược Thiên Sầu thật tốt. Hắn đưa tay hái vài đóa, lại để Khúc Bình Nhi chuẩn bị thêm linh thảo phụ trợ.
"Trần Phong, mau nhanh đi tới Phiêu Miểu Cung." Trần Phong đang ở trong một tòa thạch thất tinh thần hoảng hốt đờ ra, trong tay cầm bút chế phù, nhưng chậm chạp không hạ bút, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì, bỗng nhiên nhận được Dược Thiên Sầu truyền âm, ánh mắt hắn sáng lên nói:
"Rốt cục ngươi đã trở về." Hắn ném cây bút, có chút cấp thiết chạy ra khỏi thạch thất.
Trong gian phòng lớn nhất trên tầng cao nhất của Phiêu Miểu Cung, lúc thiết kế kiến tạo vốn chuần bị cho Dược Thiên Sầu đả tọa tu luyện sử dụng, thế nhưng Dược Thiên Sầu trường kỳ phiêu hốt ở bên ngoài, rất ít dùng tới nơi đây, bên trong không có bài biện gì khác, chỉ có một bàn một ghế và một giường, có vẻ thật vắng vẻ. Khúc Bình Nhi mang linh thảo đến phân loại đặt trên bàn, rất có thái độ làm một hiền thê, Dược Thiên Sầu đứng một bên chắp tay mà đóng.
Chờ một hồi, Quan Vũ và Trần Phong cùng nhau đi đến, vừa tiếng đến liền hô:
"Lão đại." Lại chào hỏi Khúc Binh Nhi. Dược Thiên Sầu cười gật đầu, ánh mắt hơi khựng lại trên người Trần Phong, Quan Vũ vẫn hình dạng diện mạo hiên ngang, Trần Phong tựa hồ có điểm không quá bình thường. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn hai người cười nói:
"Lần này lộng chút thứ tốt trở về, cho các ngươi nhìn." Dứt lời đi tới trước bàn đặt đầy linh thảo, song chưởng nhẹ nhàng vươn ra, mỗi tay có một chùm liệt hỏa thanh u u đột nhiên xuất hiện, chiếu sáng cả phòng nhuộm màu xanh, Quan Vũ và Trần Phong nhất thời lấy làm kinh hãi, đây là pháp quyết gì? Nhìn lại lẫn nhau, không biết hắn muốn làm gì.
Dược Thiên Sầu cũng không giải thích, song chưởng mở ra, thanh diễm trong tay trong nháy mắt trướng lớn không ít, thanh sắc yêu dị từ từ nhạt dần, thẳng đến khi gần như biến thành trong suốt, chỉ có thể cảm giác được thanh ảnh mơ hồ như có như không, nếu như không chú ý, ai có thể phát hiện được trong lòng bàn tay hắn đang có hai luồng liệt diễm. Phỏng chừng ôn độ hiện tại đã đúng lúc, Dược Thiên Sầu nói:
"Bình nhi, bo linh thảo." Khúc Bình Nhi sớm được dặn dò qua, nghe vậy bật người đem hai gốc Phá cấm linh thảo trên bàn phân biệt bỏ vào trong hai tay Dược Thiên Sầu. Linh thảo vừa tiến vào trong hỏa diễm gần như ẳn hình trong nháy mắt bị hòa tan thành tương. Quan Vũ và Trần Phong cả kinh, hỏa diễm thật lợi hại, đứng một bên không hề cảm giác được chút ồn độ, nhưng chỉ đảo mắt đã có thể hòa tan linh thảo, hiển nhiên do Dược Thiên Sầu tùy ý điều khiển độ nóng của lửa. Khúc Binh Nhi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa bí quyết của nam nhân nhà mình, cũng giật mình không ít.
Lửa hầu như không nhìn thấy, có thể thấy chỉ là hai đoàn tương hồ giữa hai tay, bỗng nhiên hai đoàn tương hồ cấp tốc xoay tròn lên, tạp chất bên trong không ngừng bị vải ra, bốc lên nhiên diễm trong suốt hóa thành tro tẫn bay ra. Quan Vũ xem không hiểu huyền bí bên trong, đôi mắt Trần Phong cũng chiếu sáng, hiện tại hắn đã tinh thông luyện đan, tự nhiên hiểu được hỏa diễm có thể tùy ý điều khiển đối với luyện đan
Mà nói có ý nghĩa là gì.
Hai đoàn tương hồ loại trừ xong tạp chất, trở thành hai đoàn dịch thể trong suốt, một đoàn hồng quang lòe lòe, một đoàn tử quang lòe lòe, lẳng lặng trầm trong lòng bàn tay Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cười nói:
"Ngày gần đây có được hai gốc linh thảo Phá Cấm hi thế, hình dáng như nhau, cũng là một chân một ngụy (thật giả), một hùng một thư (ừống mái), hợp xưng Chân Ngụy Phá cấm, màu tím là thư thảo Chân Phá Cấm, màu hồng là hùng thảo Ngụy Phá cấm. Bình nhi, bỏ thêm." Câu nói cuối cùng nói với Khúc Bình Nhi.
Lại hai gốc linh thảo phân biệt được đầu nhấp, cũng giống như linh thảo Phá cấm, đầu tiên hòa tan loại trừ tạp chất, biến thành dịch thể trong suốt trong sáng. Dược Thiên Sầu lại nói:
"Bỏ thêm." Cứ như vậy, liên tục chín lần phối họp cùng Khúc Binh Nhi, trong hai tay Dược Thiên Sầu các dịch thể màu sắc giống như bảo tháp linh lung, tầng tầng xếp thành chúi tầng, phóng xuất ra quang hoa.
Nguồn truyện: Truyện FULL "Trần Phong, ngươi xem cho kỹ, ta muốn luyện chế là một chân một ngụy Phá cấm Đan, hiện tại là bước then chốt trước khi linh dịch thành đan, ngàn vạn lần nhớ kỹ, ta không thời gian, sau này sẽ giao cho ngươi tới luyện chế." Dược Thiên Sầu nhìn Trần Phong nghiêm túc nói. Trần Phong trừng lớn hai mắt, liên tục gật đầu, hắn thực sự có chút không hiểu, lão đại thế nào luôn có thể có được phương pháp luyện đan thật tốt.
Nói vừa xong, chín đoàn dịch thể màu sắc khác nhau nhiên diễm động lên, ánh sáng đủ màu, giống như hằng tinh trong vũ trụ từ từ vận chuyển, mê người lại đẹp mắt đa màu. Lúc này một đoàn trong suốt bỗng nhiên chàng nhấp một màu sắc khác, hai đoàn dịch thể giảo cùng một chỗ rất nhanh xoay tròn, màu sắc ban đầu có chút hỗn loạn, nhưng sau khi dần dần dung họp, một luồng quang hoa bắt đầu hiện ra. Đoàn dịch thể trong suốt vừa yên tĩnh lại, lập tức lại có vài đoàn lại quấy lên...
Khúc Bình Nhi và Quan Vũ mặc dù gặp qua người ta luyện đan, nhưng chưa từng gặp qua luyện đan mà không cần đan lô, trước mắt lại nhìn thấy thật rõ ràng, trong đó đa màu nhiều vẻ phân phân hợp hợp quả thực làm người hoa mắt thần mê. Cuồng phóng kích đãng, thoáng mắt vỡ toái, uyển chuyển bao vây, không tiếc tất cả dung hợp, lại âm thầm như tan nát tang thương...Từng nhìn xem qua liền biết, giống như lưu tinh cực nhanh, sự sáng lạn của pháo hoa cũng bất quá chỉ như vậy.
Hai người nhìn thấy có chút si mê. Trần Phong cũng có chút cười khổ, lão đại đúng là lão đại, vừa ra tay liền làm cho người ta có cảm tùy ý huy sái để hắn cảm thấy thật không sánh bằng, còn có loại mỹ cảm hắn không cách nào với tới, hơn nữa bây giờ còn là nhất tâm nhị dụng (một lòng làm hai việc), đồng thời cùng luyện chế hai lô đan.
Linh dịch Phá cấm Thảo vẫn phiêu phù trên cao lặng yên bất động, thẳng đến khi phía dưới xuất hiện đại đoàn linh dịch bốn màu xoay tròn thì linh dịch trên đỉnh cũng động lên, đồng thời càng chuyển càng nhanh, đột nhiên bốn giọt dịch thể cân xứng bị vải ra, được dịch thể bốn màu xoay tròn bên dưới tiếp nhận. Dịch thể bốn màu giống như xử nữ tâm tĩnh, lúc này lại động phàm tâm, màu sắc đang biến hóa. Dịch thể phía trên giống như biết vẫn còn thiếu mê hoặc, lại vải ra bốn giọt dịch thể cân xứng, tựa hồ không làm cho dịch thể bốn màu bên dưới không thay lòng đổi dạ không được, kết quả lại làm hao hết chính mình, mới triệt để làm bốn đoàn dịch thể biến sắc.
Bốn đoàn dịch thể đã hoàn toàn thay đổi, đột nhiên giống như điên cuồng, ngươi truy ta cản, vẽ ra những đường vòng cung lóe sáng, lại liều lĩnh chạm vào nhau, cuối cùng khiến cho chẳng phân biệt được ngươi ta, biến thành một đoàn, lúc này mới dừng hẳn tranh chặp, đang từ từ xoay tròn. Mặc dù chúng bao dung cùng nhau nhưng lại màu sắc hỗn tạp, nhưng trong mình mình giống như có cỗ lực lượng muốn can thiệp, khiến cho nó càng chuyển càng nhanh...Dịch thể trong tay trái Dược Thiên Sầu hoàn toàn biến thành hồng sắc, tay phải triệt để biến thành tử sắc.
Dịch thể gấp gáp xoay tròn chia làm mười viên kích cỡ bằng nhau, nằm giữa song chưởng cũng tựa hồ không tiếp tục vội vàng xao động, cam tâm tình nguyện tiếp thu số phận an bài...
Khi Dược Thiên Sầu thu hỏa diễm, hai tay nắm lấy linh đan, Khúc Bình Nhi và Quan Vũ đột nhiên thở dài một hơi, tràng cảnh luyện đan lần này, nhượng ba người phảng phất như đang quan sát một hồi kịch câm, mặc dù không chút tiếng động, nhưng bốn bề sóng dậy cùng kinh tâm động phách rõ ràng nhìn thấy thật chi tiết, đó chính là luyện đan...Miệng Trần Phong mở to thật lâu vẫn không thể khép lại...