"Phải ah!" Thạch Tiểu Thiên vỗ trán một cái, không nói nhiều chạy ra ngoài. Tìm quanh trong phủ một vòng, thấy người hầu nói đại thiếu gia đã tới nha môn làm việc rồi. Thạch Tiểu Thiên cũng không quản nhiều, lúc này kêu người chuẩn bị ngựa, nhanh như chớp phóng tới nha môn tìm đại ca.
Thạch Hữu Thiên vừa nghe Dược Thiên Sầu đang tìm mình, hắn chưa kịp xin nghỉ phép đã trực tiếp phóng ra ngoài, nhảy lên ngựa một đường tuyệt trần rời đi. Xem cái động tác cưỡi ngựa kia thực lưu manh, quả nhiên không hổ danh là con trưởng của Trụ Quốc tướng quân, gia giáo rất không sai.
"Đại ca, huynh chờ một chút, đó là ngựa của ta mà!" Thạch Tiểu Thiên đứng ở cửa nha môn giậm chân hô lớn. Nhưng lúc này Thạch Hữu Thiên làm sao còn nghe thấy nổi, coi như có nghe được phỏng chừng cũng không quay lại ah! Không có biện pháp, đành phải ngồi vào kiệu quan của đại ca, mà quay vê phủ tướng quân.
Đám người hầu trong phủ tướng quân, vừa trông thấy Thạch Hữu Thiên cưỡi ngựa quay về, thì ngẩn người cười nói:
"Đại thiếu gia đã về!" Thạch Hữu Thiên nhảy xuông ngựa, quăng dây cương ra, không có thời gian rảnh rỗi để quản tới đám người hầu. Hắn một hơi chạy thẳng tới căn nhà ở phía sau hoa viên. Vừa định bước vào, lại nghĩ tới điều gì đó, nên đứng ở bên ngoài kích động hô:
"Tiên trưởng, Thạch Hữu Thiên đến rồi." Sợ tiên trưởng không nghe rõ, hắn kịch động hô tới hai lần.
Nhanh như vậy đã quay về rồi sao? Dược Thiên Sầu trong lòng nao nao, theo sau bình tĩnh nói:
"hữu thiên tới hả? Mau vào đi!" Cái khẩu khí này, thực giống như trưởng bối đang nói chuyện với vãn bối vậy.
Nhưng Thạch Hữu Thiên không quản mây thứ này, tựa như đó đều là chuyện đương nhiên, hắn vui vẻ lĩnh mệnh bước vào. Lần này được tiên trưởng cho phép, quả nhiên không đụng phải tình cảnh giống như lần trước, tia lo lắng trong lòng bỗng nhiên hóa thành vui sướng.
Trên bậc thang dưới mái hiên, tiên trưởng Dược Thiên Sầu đang nhìn hắn mỉm cười. Thạch Hữu Thiên kịch động chẳng biết nói sao, đương trường quý sụp xuống bái lạy.
Làm gì vậy? Lão tử tìm người để thương lượng, ngươi kích động thành cái bộ dạng này là sao? Dược Thiên Sầu hai mắt tròn xoe, bởi vì hăn cũng không biết Thạch Tiểu Thiên chưa kịp giải thích thì Thạch Hữu Thiên đã bỏ chạy đến đây rồi.
Dược Thiên Sầu vội vang bước xuống mái hiên, nhẹ nhàng đỡ Thạch Hữu Thiên đứng lên, hành động này khiến cho thân thể Thạch Hữu Thiên có điểm rung rẩy vì kích động.
"Thạch Tiểu Thiên chưa nói cho ngươi biết sao? Ta có chuyện này cần tìm người hỗ trợ." Dược Thiên Sầu mỉm cười nói.
Thạch Hữu Thiên gật đầu rồi lại hơi lắc đầu, Dược Thiên Sầu nhíu mày cũng không hiểu hắn đang có ý gì. Chỉ nghe Thạch Hữu Thiên vội vàng đáp:
"Tiên trưởng muốn phân phó, chỉ cần nắm trong khả năng của ta, đừng nói là một chuyện, mà cho dù cả trăm ngàn chuyện cũng không thành vấn đề." "Vậy thì tốt rồi!" Dược Thiên Sầu hài lòng gật đầu, cười nói:
"Lần trước nghe ngươi nói, muốn bái một vị tiên nhân làm sư, không biết vị tiên nhân kia sống ở chỗ nào, có thể dẫn ta đi gặp không?" Thạch Hữu Thiên
"a" lên một tiếng, lại cuống quit quỳ xuống nói:
"Tiên trưởng không nên hiểu lầm, ta nhất định sẽ không đi tìm hắn, ngày sau tuyệt đối toàn tâm toàn ý đi theo ngài." Dứt lời hắn dập đầu bái lạy như cò mổ.
Năng lực liên tưởng của Thạch Hữu Thiên thực đúng là không phải cố chấp bình thường, không hổ danh là người rèn luyện từ trong chốn quan trường đi ra. Hỏi một đằng, hắn dập đầu trả lời một nẻo. Khiến cho Dược Thiên Sầu tức giận, quát:
"Tốt lắm! Đứng lên cho ta." Thạch Hữu Thiên không khỏi hoảng hốt đứng lên, sợ hãi nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu.
Theo sau, Dược Thiên Sầu trầm giọng nói:
"Ta hỏi ngươi không có ý gì khác, chỉ là muốn ngươi đưa ta đi kiếm hắn, ta có chuyện riêng , ngươi đã hiểu chưa?" Thạch Hữu Thiên nghe ra, nguyên lại đầu đuôi câu chuyện là như vậy. Trên mặt hắn bài trừ ra ba phần tươi cười siểm nịnh:
"Vị tiên nhân kia ở ngoài thành ba mươi dặm, tên là Linh Thạch Tiên nhân, hiện giờ ta liền đưa ngài tới đó." Dược Thiên Sầu bụng bảo dạ thầm nghĩ:
"Linh Thạch Tiên Nhân? Nhất định là có rất nhiều linh thạch ah! Chẳng biết ngươi có nhiều linh thạch bằng ta không nhỉ?""
Thạch Hữu Thiên phân phó người hầu chuẩn bị xe ngựa, cùng Dược Thiên Sầu bước ra ngoài phủ tướng quân, thì Thạch Hữu Thiên cũng ngồi lắc lư trên kiệu quay về. Bởi thế khi nhập hội, ba người lối đuôi nhau chạy ra phía ngoại thành.
Ra khỏi thành…
Ba người một đường hướng về phía bắc, chạy trên đường cái thêm một lúc sau, Thạch Hữu Thiên lại đưa hai người rẻ sang một con đường tắt. Không bao lâu, phía trước mặt cũng xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Chạy đến chân núi, bỗng nhiên Thạch Hữu Thiên ghìm chặt cương ngựa, chỉ lên giữa không trung yên tĩnh nói: "Tiên nhân ở trên núi này. Hắn có quy củ, người lên núi không cho phép cưỡi ngựa, nếu không sẽ tránh mặt không gặp.
"
Dược Thiên Sầu cùng Thạch Hữu Thiên đưa mắt nhìn nhau. Cái ngon núi rắm chó này sắp vượt qua rồi, thế nhưng còn phải xuống ngựa đi bộ. Tuy nhiên Dược Thiên Sầu vẫn mỉm cười nói: "Cũng ngưu bức đây, xem ra là người có bản lĩnh chân thực. Quên đi, nhập gia tùy tục, chúng ta đi bộ lên núi thôi."
Ba người xuống dưới đem ngựa buộc tại gốc cây ở ven đường. Theo con đường mòn, đi bộ đến trước một đạo quan, cửa lớn đóng chặt. Dược Thiên Sầu nhìn Thạch Hữu Thiên ra dấu bằng ánh mắt, ý tứ bảo hắn đi gõ cửa. Người sau gật đầu cười khổ, đi đến nắm lấy vòng cửa đập bang bang liên tục.
Một hồi nghe được tiếng bước chân bên trong, cửa lớn kèn kẹt mở ra một cái khe hở, lộ ra đầu của một đạo đồng. Thạch Hữu Thiên cười nói: "Tiểu sư phụ, phiền phức người thông báo một tiếng, đã nói…
"
Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe đạo đồng tức giận nói: "Thế nào lại là ngươi, sư phụ ta đã nói qua sẽ không gặp lại ngươi nữa.
" Nói xong, cánh cửa phịch một tiếng đóng lại.
"Ách…
" Thạch Hữu Thiên giống như ăn phải chén canh bế môn( ý nói bị người đóng sập cửa vào mặt), xoay người lại cười khổ, Dược Thiên Sầu ngạc nhiên.
"Ta tới!
" Thạch Hữu Thiên biét chuyện giữa đại ca và đạo quan, hiểu được hắn đã làm người trong đạo quan phiền não, đành đi đến gõ cửa. Gõ mấy lần, chỉ nghe đạo đồng bên trong hô: "Sư phụ ta nói, ngày hôm nay không gặp khách.
"
Thạch Tiểu Thiên xoay người vô tội xòe hai tay, biểu thị chính mình cũng không có biện pháp. Lập tức chỉ chỉ vách tường vây, xem ý tứ hình như nói có muốn leo tường đi vào hay không.
"Ngươi xem ta giống một kẻ thích làm chuyện trộm đạo hay sao?
" Dược Thiên Sầu cười lạnh nói, hai mắt híp lại quan sát bốn phía, đạo quan không lớn, cũng chiếm ngay ngọn núi nhỏ này, nhìn chung quanh cũng không có địa phương gì đặc thù, nghĩ không ra đây lại có một người tu chân ở lại.
"Ta đến thử xem!
" Dược Thiên Sầu liếc nhìn ba chữ "Linh Thạch Quan
", chắp tay đi trước tảng đá lớn đặt gần hai câu đối hai bên cánh cửa, hai huynh đệ nhìn nhau, không biết hắn làm sao gõ cửa.
"Mẹ nó! Cho mặt mũi cũng không biết xấu hổ.
" Dược Thiên Sầu thì thào mắng một câu, vươn một tay, tảng đá lớn nặng mấy trăm cân bị hắn nhấc lên. Hai huynh đệ còn chưa phản ứng, liền nghe hắn quát: "Lăn ra đây cho lão tử.
" Tảng đá lớn trong tay rít gió bay ra, trực tiếp ném vào bên trong tường vây. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Phanh
" Trong viện truyền đến một tiếng nổ, bụi mù nổi lên bốn phía, đứng bên ngoài đều có thể cảm giác được mặt đất rung động. Hai huynh đệ trợn tròn mắt há hốc, bên trong truyền đến một tiếng gầm lên: "Ai dám nháo sự tại Linh Thạch Quang của ta.
"
"Đại gia gia của ngươi!
" Dược Thiên Sầu cao giọng trả lời, bước nhanh đi tới trước cửa đạo quan, hướng cửa lớn đá mạnh tới một cước, vừa phịch một tiếng, hai khối ván cửa trực tiếp bay vào trong.
"Muốn chết!
" Theo một tiếng gầm lên, một bóng người từ trong viện phóng qua tường vây bay ra. Người kia hạ xuống nhìn thấy Thạch Hữu Thiên, chỉ tay mắng "Nguyên lại là ngươi, còn dám dẫn người đánh tới cửa, muốn chết phải không?
" Nói xong, quét mắt nhìn hai người còn lại.
Thạch Hữu Thiên đã sớm bị cử động của Dược Thiên Sầu làm hoảng sợ đến phát mộng, lại nghe được câu mắng liền vội vã quỳ xuống, liên tục dập đầu nói: "Tiên sư thứ tội, tiên sư thứ tội!
" Đệ đệ đứng một bên thấy cử động của ca ca, chau mày túm hắn lên, quát to: "Đại ca ngươi thật làm mất mặt tướng quân phủ!
"
"Bãi ra cái giá lớn như vậy, ta còn tưởng là tiên nhân chó má tu vi cao thâm gì, nguyên lai chỉ là một tên chỉ có Luyện Khí thập cấp." Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói, liếc mắt liền nhìn ra tu vi người này cũng chỉ có Luyện Khí thập cấp. Người này có dáng dấp tiên phong đạo cốt, gương mặt nhìn qua cũng không lớn lắm, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, lại có ba hàng râu dài, sắc mặt màu đỏ hồng, nếu như trên tay cầm Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, rõ ràng chính là Quan Công trong ti ti hồi kiếp trước.
Người này chính là Linh Thạch tiên nhân quan chủ đạo quan, hắn nhìn thấy hai người khác cũng lấy làm kinh hãi, Thạch Tiểu Thiên không cần phải nói cũng là Luyện Khí thập cấp, Nhưng Dược Thiên Sầu thì hắn nhìn không thấu, nhìn không ra tu vi không quan hệ, muốn chết chính là người ta liếc mắt liền nhìn ra tu vi của hắn, điều này nói rõ tu vi của người ta cao hơn hắn. Hơn nữa tuổi tác của hai người thoạt nhìn cũng khôn lớn, tuổi còn trẻ lại có tu vi như vậy, rõ ràng là đệ tử của đại môn phái nào đó, tuy rằng tu chân giới không thể bằng hình dạng mà đoán tuổi tác, nhưng thực sư hắn không thể chọc vào nổi.
Nghĩ tới đây, chuyện bị người ném tảng đá đã trở thành chuyện nhỏ. Linh Thạch tiên nhân biến sắc, liền nhanh hướng Dược Thiên Sầu hành lễ: "Không biết tiền bối giá lâm, Linh Thạch đã mạo phạm, còn thỉnh tiền bối thứ tội."
Thái độ cung kính của Linh Thạch tiên nhân, làm Thạch Hữu Thiên sửng sốt, dù là tiên nhân cũng phải tôn kính, ánh mắt hắn nhìn Dược Thiên Sầu càng phát ra lửa nóng.
Bị một người tuổi tác lớn như vậy xưng tiền bối thật khó có điểm tiếp thu, Dược Thiên Sầu ngẫm lại chợt thoải mái, tu chân giới vốn là địa phương kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, ai mạnh thì người đó ngưu, người ta nhìn không thấy tu vi của mình thì kêu câu tiền bối cũng không quá đáng. Hắn thản nhiên cười nói: "Không cần đa lễ, ta có chút sự tình muốn hỏi ngươi.
"
Linh Thạch gật đầu, cung kính nói: "Mời tiền bối vào trong!
"
Dược Thiên Sầu nhìn hai mắt Thạch Hữu Thiên đang tỏa sáng, nhìn Thạch Tiểu Thiên cười nói: "Ta đi một chút các ngươi chờ!" Hai huynh đệ liền ứng tiếng, đồng tử bên trong nhìn thấy hình dạng sư phụ cung kính liền nhanh chân chạy vào trong chuẩn bị nước trà.
Hai huynh đệ buồn chán đứng ngoài cửa chở không được bao lâu, bỗng nhiên nghe được bên trong truyền đến thanh âm tranh đấu, thất kinh, Thạch Tiểu Thiên liền lắc mình phi thân vào trong viện.