Trong đại điện Phiêu Miểu Cung trong Ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện, đặt mông ngồi trên sàn nhà trơn bóng, lau mồ hôi trên trán, trái tim nhảy bình bịch không ngừng. Hắn nghe nói qua trên đời này có rồng, nhưng chỉ xem từ trong đủ loại điển tịch lưu truyền, gọi là rồng cũng giống như rồng trong truyền thuyết phương tây ở kiếp trước, không khác khủng long nhiều lắm, trên lưng còn có hai cánh giống cánh dơi.
Nhưng vừa rồi, một con cự long chân chính, con rồng màu đỏ, chí tôn truyền kỳ mấy ngàn năm mà dân tộc Trung Hoa kiếp trước hay cúng bái, đột nhiên lại ngẳng đầu hiện lên ngay trước mặt hắn. Hồn nhiên, tang thương, cổ xưa cùng khí thế đồ sộ ngưng tụ trong một thân, con mắt như đèn lồng lớn nhìn chăm chú vào hắn, còn chất vấn hắn. Loại khiếp sợ phát ra từ sâu trong nội tâm này dù là Tất Trường Xuân có tu vi Hóa Thần hậu kỳ cũng không khả năng có được, không sợ mới là lạ...
"Thủ lĩnh...Mọi người trong Phiêu Miều Cung nhìn thấy Dược Thiên Sầu chật vật bất kham như vậy liền kinh hô lên, làm Dược Thiên Sầu giật mình tỉnh giấc sững sờ. Lập tức, Bạch Tố Trinh bọn họ nghe được vội vàng chạy tới. Phu thê Dược Trường Quý nhìn nhau, tiểu Vô sầu há to miệng, trong cảm nhận của bọn họ, Dược Thiên Sầu không gì làm không được, là đệ nhất nhân trong địa phương này, nhìn hình dạng hiện tại của hắn rõ ràng là bị hách choáng váng.
Gương mặt Khúc Bình Nhi có vài phần tiểu tụy, hiển nhiên vì chuyện của sư phụ mà quá độ bi thương, nguyên bản còn có điểm oán giận Dược Thiên Sầu, lúc này thấy hình dạng của hắn liền xót xa.
Nguồn: http://truyenfull.vn Bạch Tố Tinh cau mày, đi đến ngồi xổm xuống lắc lắc thân thể hắn nói: "Ngươi làm sao vậy?
"
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn chung quanh, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, lắc lắc đầu, phục hồi lại tinh thần thở phào ra một hơi, thả lỏng nằm ngửa trên mặt đất, trong lòng còn sợ hãi nói: "Đã trở về, đã trở về, hù chết người, hù chết người, thiếu chút nữa hù chết lão tử...
"Sầu nhi, con làm sao vậy?" Tiết Nhị Nương cũng ngồi chồm hổm xuống bên cạnh, mặc dù Dược Trường Quý cũng lo lắng, nhưng tính tình của nam nhân làm hắn không thể làm ra cừ động như hai nữ nhân.
"Con không sao!" Dược Thiên Sầu nhắm mắt lại vô lực khoát tay, hít sâu mấy hơi, trên mặt lại khôi phục vẻ dễ dàng như ngày thường, thân thể khẽ động, một lần nữa bắn lên, nhìn quanh mọi người, lại cười nói với Tiết Nhị Nương:
"Mẹ, con không sao! Mọi người trở lại nghỉ ngơi, con có chuyện nói với tỷ tỷ." Bọn họ tự nhiên biết
"tỷ" trong miệng Dược Thiên Sầu là nói Bạch Tố Trinh, là người ngoại trừ hắn là người duy nhất có thể hiệu lệnh mọi người trong ô Thác Châu. Tiết Nhị Nương có chút lo lắng nhìn chằm chằm nhi tử, Dược Trường Quý đi tới lôi kéo bà nói:
"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài một chút, chuyện của nhi tử tự mình nó có thể giải quyết, chúng ta đừng ở chỗ này gây thêm phiền." Dứt lời liền túm lấy tiểu nhi từ, một nhà ba người đi ra khỏi đại điện Phiêu Miếu Cung.
Các thị nữ hạ thấp người thi lễ, cũng đều lui xuống. Khúc Bình Nhi nhìn Dược Thiên Sầu, ánh mắt lại dừng trên người Bạch Tố Trinh một chút, khẽ cắn môi, cũng lặng lẽ xoay người. Dược Thiên Sầu phát hiện vẻ tiểu tụy trên khuôn mặt của nàng, khẽ thở dài kêu:
"Bình nhi!" Khúc Bình Nhi ngừng chân, đưa lưng về phía hắn. Dược Thiên Sầu đi đến, chuyển qua đứng đối diện nàng, ánh mắt thành khẩn nhìn chằm chằm nàng than thở:
"Người chết không thể sống lại, trên đời này ngoại trừ sư phụ của nàng ra, nàng không cảm thấy còn có người trọng yếu hơn cần nàng sống cho thật tốt sao? Lẽ nào ta ở trong lòng của nàng còn kém hơn sư phụ của nàng sao?" Thân thể Khúc Bình Nhi chấn động, ngẩng đầu nói:
"Không phải như huynh tưởng, chỉ là..." "Được rồi." Bàn tay Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng, ngăn trở lời nàng muốn nói, cười:
"Không cần phải nói, ta đều hiểu được. Bình nhi, lần này ta đi ra ngoài gặp rất nhiều chuyện, thiếu chút nữa đã mất luôn cả mạng, gặp lại nàng thật tốt. Thực sự rất nhớ nàng!" Vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm Khúc Bình Nhi vào trong lòng.
Khúc Bình Nhi đứng trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối cảm xúc, bỗng nhiên nức nở, nước mắt chảy ra, nói:
"Muội nghĩ huynh đã chán ghét muội, không muốn để ý đến muội nữa, có một ngày sẽ đuổi muội ra khỏi đây, muội đã không có sư phụ, không có huynh, ngày tháng sau này làm sao bây giờ, ô ô!" Dược Thiên Sầu vuốt tóc nàng, ở bên tai nàng lầm bầm nói:
"Thế nào như thế? Nàng là một giấc mộng của ta, là mộng tưởng đầu tiên khi ta đến thế giới này, ta nguyện cả đời quý trọng, nàng phải sống cho tốt, để ta quý trọng cả đời." Khúc Bình Nhi ôm ngang thắt lưng hắn, trốn trong lòng hắn liên tục gật đầu. Bạch Tố Trinh hung hăng trừng mắt với hắn, hắn lại nháy mắt với nàng, nói:
"Tỷ, đến sau núi." Nói xong ôm Khúc Binh Nhi cùng biến mất.
Phía sau núi trời trong nắng ấm, nhìn ra xa bốn phía đại địa mênh mông làm người cảm khái. Dược Thiên Sầu đẩy ra Khúc Bình Nhi đang trốn trong lòng hắn khóc đến rối tinh rối mù, Khúc Binh Nhi nhìn thấy gương mặt mang nét cười của Bạch Tố Trinh liền có điểm ngại ngùng.
"Khóc khó coi chết đi được, được rồi, lau mặt đi, ta có chuyện trọng yếu nói với hai người." Dược Thiên Sầu cười ngắt mũi Khúc Bình Nhi, nhìn Bạch Tố Trinh nói:
"Tỷ, tỷ an bài chút việc cho cô ấy phụ trách, nữ nhân này không có việc gì làm dễ miên man suy nghĩ." Bạch Tố Trinh cười gật đầu, Dược Thiên Sầu quay đầu lại nói:
"Bình nhi, từ giờ trở đi, nàng phải tranh thủ thời gian, nỗ lực đề cao tu vi, muốn dùng vật gì thì cứ dùng, lão công nàng rất có tiền, không sợ nàng tiêu xài, nói chung phải đem tu vi đề thăng lên, đã tới lúc giúp đỡ việc cho ta." Sau đó hắn cũng không cấm kỵ có mặt Khúc Binh Nhi, đem chuyện xảy ra bên ngoài nói ngay trước mặt hai người. Lúc này để Khúc Bình Nhi nghe được trợn tròn mắt há hốc, nguyên lai nam nhân của mình làm được nhiều chuyện thật không thể tưởng tượng nổi, có thể nói mọi chuyện đều nguy hiểm, tất cả đều là chuyện mà nàng chưa từng nghe quạ, đến bây giờ nàng mới hiểu được những ngày tháng mình ở trong Thanh Quang Tông thật như ếch ngồi đáy giếng. Nàng lại không biết hiện tại mình có thể được như Bạch Tố Trình nghe được chuyện bên ngoài của hắn có ý nghĩa thế nào.
Khi Dược Thiên Sầu đem nội dung bức họa điêu khắc trong vách núi ở Mộ Cốc nói ra, Bạch Tố Trinh lầm bầm nói:
"Lão tổ tông trở lại cực bắc Hồ tộc, nguyên lai là vì thần tượng đã bỏ mình." "Tỷ, tỷ gặp qua hoặc nghe nói qua về loài rồng không?" Nói xong chuyện mình đã gặp, Dược Thiên Sầu hỏi.
Bạch Tố Trinh che miệng kinh hô:
"Lẽ nào ngươi nhìn thấy chính là thần long trong truyền thuyết? Thế nào khả năng, trên đời này chẳng lẽ thực sự có thần long tồn tại?" Thấy hình dạng nghi hoặc của Dược Thiên Sầu và Khúc Binh Nhi, nàng giải thích: "Ờ trong Hồ tộc của ta có một truyền thuyết, ở thời gian còn xa xôi hơn cả thời kỳ thượng cổ, tiên nhân trên tiên giới bình thường hay phủ xuống nhân gian, thần thú trên tiên giới cũng bình thường hiện thân tại nhân gian. Truyền thuyết thuật lại lợi hại nhất chính là thần long mà ngươi nói, thân dài có bốn trảo, đầu dữ tợn, lại có vài màu sắc, ngươi nói màu đỏ là một loại trong đó, nói là tiên nhân cũng không phải đối thủ của thần long. Truyền thuyết này đã quá mức xa xôi, hầu như đã bị quên lãng, không nghĩ tới ngươi lại gặp được thần long trong truyền thuyết, quả thực là quá khó tin, nhưng ta không rõ chính là, nếu như lời ngươi nói đích thực chính là thần long, vì sao lại co đầu rút cổ dưới mặt đất không ra?"
"Tỷ, tỷ vừa nói như vậy, ta đã nghĩ tới." Dược Thiên Sầu nhíu mày nói:
"Thần long màu đỏ kia ở trên móng vuốt dường như bị dây xích màu vàng kim khóa lại." "Khóa lại?" Bạch Tố Trinh lắc đầu nói: "Nếu thực sự là thần long làm sao lại bị người khóa lại, ai lại có năng lực khóa được thần long...
Khúc Bình Nhi khẽ nhếch môi, đầu liên tục chuyển động từ người này qua người kia, y hệt như một người khờ khạo. Chuyện về Yêu Quỷ Vực và yêu vương quý vương còn làm cho nàng chưa kịp tiêu hóa, lại xuất hiện Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, ra vẻ trên đời này còn tồn tại thật nhiều, sau đó thần tượng trong truyền thuyết cũng xuất hiện, lại đến một thần long mà nàng nghe cũng chưa từng nghe qua, còn có Tam Vị Chân Hỏa gì đó, khiến cho cả người nàng như lọt vào trong sương mù, phi thường mông lung. Nói chung đối với nàng mà nói, chỉ có ngồi nghe, không có phần xen mồm, bằng tri thức hữu hạn của nàng, cũng không có biện pháp xen mồm. Bất quá vẻ u sầu trước đây đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong đầu tràn ngập những sự việc mới mẻ.
Nói mãi về chuyện thần long cũng không có ý nghĩa, quyết định sau này có cơ hội lại đến tìm hiểu một lần, cuối cùng cũng sẽ hiểu rõ ràng. Dược Thiên Sầu đưa Thanh minh kiếm cho Bạch Tố Trinh, trịnh trọng nói: "Tỷ, người tinh thông luyện khí cũng là người tinh thông trận pháp, Tiểu Tuyết theo thần tượng nhiều năm, giả như thanh kiếm này thật sự là Thanh u kiếm, bằng trận pháp mà tỷ học được từ nhỏ trong Hồ tộc, nhiều ít có thể nhìn ra được gì đó. Tỷ giúp ta tỉ mỉ kiếm tra một chút, bên trong thanh kiếm có cấm chế gì không, nếu có, có thể nghĩ biện pháp bài trừ hay không."