Nói nam nhân mình xong, Ngu Cơ lại chuyển hướng Dược Thiên Sầu cười nói:
"Tiên sinh không cần tức giận, tướng quân chỉ là đùa giỡn, ngàn vạn lần không nên để trong lòng." Đùa giỡn? Dược Thiên Sầu biết nữ nhân này lại đi ra hòa giải, nữ nhân này am hiểu nhất là cách này, hắn cũng không vạch trần, bởi vì hỏa nguyên tố trong cơ thể hắn cũng không còn nhiều lắm, nhiệt độ cao như vậy cũng không kiên trì được thời gian dài, còn tiếp tục kéo dài tất nhiên sẽ bị lộ. Hiện tại hắn có chút hối hận, trước khi tới đây không về ô Thác Châu bổ sung đủ hỏa nguyên tố, nhưng lúc trước cũng do mình lo lắng ảnh hưởng ôn độ địa hỏa trong địa bàn của mình hay sao, bên ngoài lại không tìm được địa phương có thể hấp thu hỏa nguyên tố.
Huống chi chính hắn cũng biết, nếu thật muốn đánh, chính mình căn bản không phải đối thủ của Mông Duyên, người ta tùy tiện nhặt lên một hòn đá dưới mặt đất cũng có thể ném chết chính mình. Tu vi hai bên cách nhau quá xa, hơn nữa bên cạnh còn có một Yêu Vương Ngao Lực thân như huynh đệ. Sở dĩ Ngu Cơ đi ra hòa giải, bất quá là vì nghe được mình gọi Tất Thủ Chế là
"Tất tiền bối", còn có nguyên nhân nào khác nữa không thì hắn cũng không biết.
Đã có bậc thang bước xuống, Dược Thiên Sầu cũng sẽ không tiếp tục phùng má giả làm người mập, ôn độ quanh thân cấp tốc giảm xuống, liệt hỏa hồng lượng yêu dị cũng ẩn vào trong cơ thể. Độ nóng trong đại điện cũng bị vài trận âm phong bên ngoài thổi vào, rất nhanh lại khôi phục vẻ sâm lạnh, chỉ là trong điện không còn tìm được dụng cụ sắt thép nào còn hoàn hảo mà thôi, tất cả đều đã tan chảy trên mặt đất.
Hành động của Dược Thiên Sầu không thể nghi ngờ cho thấy đã tin lời Ngu Cơ nói, nhưng hắn nói lầm bầm:
"Ta tức giận hay không không sao, nếu như chọc cho người khác tức giận, chỉ sợ các ngươi ngay cả cơ hội hối hận cũng không có." Vốn trong lòng đang bồn chồn, ba người nghe nói như thế nhất thời câm thấy có chút không ổn, âm thầm trao đổi ánh mắt. Mông Duyên cũng là người có thể nhẫn nhịn, cười ha hả nói:
"Tiên sinh chẳng lẽ thực sự tức giận? Ngươi và ta quen biết một hồi, còn không đến nỗi chỉ là một cử chỉ vui đùa thì trở mặt chứ?" "Tự nhiên sẽ không!" Trong lòng Dược Thiên Sầu hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn mỉm cười. Dù sao trở mặt đối với hắn cũng không có chỗ tốt, có một số việc còn cần đối phương hỗ trợ, lui lại mà nói, bây giờ còn chưa phải thời gian trở mặt.
Mấy người Tất Thủ Chế thấy hỏa thế trong đại điện đã tắt, lại lần nữa trở lại sau lưng Dược Thiên Sầu, cảnh giác nhìn ba người Quỷ Tướng Quân. Ngu Cơ nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, đi tới bên người Dược Thiên Sầu, đôi mắt sáng lưu chuyển qua Tất Thủ Chế, cười dài hỏi:
"Tiên sinh mang đến bằng hữu, thế nào cũng không giới thiệu với ta và tướng quân." Dược Thiên Sầu bao hàm thâm ý nhìn nàng cười cười, cũng không nhiều lời, xoay người nhìn bốn người giới thiệu:
"Vị này chính là Ngu Cơ phu nhân của tướng quân Mông Duyên. Chuyện vừa rồi còn thỉnh bốn vị tiền bối đừng nên chú ý, ở đây không gặp được mặt trời thật sự rất buồn chán, vừa rồi chỉ là cử chỉ vui đùa của tướng quân Mông Duyên, ta đã không phải lần đầu tiên lĩnh giáo." Lại quay sang nhìn Ngu Cơ giới thiệu:
"Bốn vị tiền bối chính là tộc trưởng tứ đại gia tộc Tất, Đàm, Kinh, Võ của tu chân giới, tại hạ đưa bốn vị tiền bối tới đây bái phỏng tướng quân chính là vị có việc xin tướng quân giúp đỡ." Bốn người Tất Thủ Chế mặc dù cảm giác có điểm không thích họp, nhưng Dược Thiên Sầu đã nói đến tình trạng này, bốn người đành hành lễ nói:
"Gặp qua tướng quân và phu nhân." Ngu Cơ dịu dàng thi lễ với bốn người, Mông Duyên ở trên vương tọa vung tay lên nói:
"Quen biết là bằng hữu, không cần đa lễ." Hai phu thê đối với ý châm chọc ngầm của Dược Thiên Sầu làm như nghe không hiểu.
"Chẳng hay lần này tiên sinh đến đây có chuyện gì cần bổn tướng quân tương trợ?" Mông Duyên hỏi. Làm như chuyện vừa rồi cũng chưa từng phát sinh qua, may là những dụng cụ trang trí bị hủy hoại còn có thể làm chóng.
Mẹ nó! Quả nhiên đều là một đám lão thành tinh, ta xem các ngươi nghe xong lời ta nói còn có thể trấn tĩnh như vậy hay không. Dược Thiên Sầu cười nói:
"Năm người
BSBBSBSEBBSBSBSSSSSBSBBBnBnBBBBnBnBnBBnnnSBSBtBBBBSBBSSBSSBSSBBSBBSBBSBSSBB
Chúng ta muốn đến giải đất trung tâm trong Yêu Quỷ Vực, lại sợ đường xá gian nguy, muốn tìm tướng quân mượn đỡ chút nhân mã đưa tiễn, xem như bảo hộ an toàn." Mông Duyên, Ngu Cơ và Ngao Lực nhất thời sững sờ, một lúc lâu Mông Duyên mới hồi phục lại tinh thần nói: "Việc này chỉ sợ là không giúp được tiên sinh. Đương nhiên, không phải bổn tướng quân không giúp tiên sinh, mà là từ đây đến giải đất trung tâm xa tới vạn dặm, đi ngang qua lãnh địa của yêu vương và quý vương cũng không ít hơn mười người, nếu như phái nhân mã của ta bảo hộ, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái càng lớn hơn nữa. Được rồi, tiên sinh vì sao phải đến giải đất trung tâm, có thế nói cho bổn tướng quân?"
"Đương nhiên, đây cũng không phải là bí mật gì không thể gặp người, nói cho tướng quân cũng không sao." Dược Thiên Sầu chỉ chỉ bốn người Tất Thủ Chế, cười dài nói:
"Tổ tiên Tất tiền bối không khéo lại ở ngay giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực, lần này đến đây là vi lễ bái tổ tiên, không có chuyện gì khác." Lời này vừa nói ra, ba người Mông Duyên cũng không còn khả năng bảo trì bình tĩnh, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương, thần tình co quặp không ngớt, ánh mắt Mông Duyên nhìn về phía Dược Thiên Sầu càng thêm thương cảm, vẻ sợ hãi và ủy khuất trong đó khó có thể che giấu, phảng phất như đang nói:
"Lão đệ, ngươi không phải là đang hãm hại ta, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi không biết họ Tất đang ở trong giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực là ai, nếu đã sớm biết, vì sao không nói sớm? Vì sao chờ ta động thủ rồi mới nói?" Ánh mắt Dược Thiên Sầu chống lại hắn, đồng dạng cũng biểu đạt ra ngôn ngữ phong phú:
"Lão huynh, không phải là ta không nói cho ngươi! Chúng ta vừa đến ngươi đã lập tức động thủ với người ta, còn muốn người ta quỳ xuống, lão đệ ta còn không ngăn được nha! May là ngươi đúng lúc thu tay, nếu không hậu quả thực sự rất nghiêm trọng." Thần tình Ngao Lực càng đủ màu sắc, phảng phất như không thể lập tức tát vào mặt mình, mình đang chơi thật vui vẻ, ăn no không việc gì làm, chạy tới đây xem náo nhiệt gì, đây không phải tự tìm phiền toái cho mình sao?
Mông Duyên gian nan nuốt nước bọt, nhìn Tất Thủ Chế khách khí nói:
"Tất tiên sinh, không biết quý tổ tiên tên họ là gì?" Mẹ nó! Thực sự là vương bát còn chưa chết tâm, còn ôm lòng tìm may mắn. Dược Thiên Sầu quay đầu lại, thấy Tất Thủ Chế đang nhìn mình, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của mình. Vì vậy hắn cười gật đầu nói:
"Tiền bối không ngại cứ đem bức họa do tổ tiên truyền xuống đem ra cho Mông tướng quân nhìn xem, nói không chừng bọn họ nhận thức quý tổ tiên, nguyện ý giúp chúng ta cũng không chừng." Tất Thủ Chế gật đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra một bức cổ họa, cần cần thận thận hướng ba người Mông Duyên mở ra, thần tình trịnh trọng nói:
"Tệ tổ tiên, tên Trường Xuân!" Nghe được danh hào, thân thể ba yêu quý chợt nhoáng lên, lại tinh tế hướng bức họa quan sát, chỉ thấy trong bức tranh vẽ một lão giả hình dáng phiêu dật, mặc một thân tố bào, chắp tay đứng sừng sững trên vách núi, hơi nghiêng người nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời, cảm giác lão giả vô cùng xuất trần thoát tục cô lập ngạo thế.
Một yêu một quỷ do chính tay Tất Trường Xuân một tay bồi dưỡng thành yêu vương và quỷ vương, tự nhiên gặp qua Tất Trường Xuân, người trong bức tranh này không phải Tất Trường Xuân thì còn có ai, sắc mặt ba người đại biến. Mông Duyên vài bước từ trên vương tọa nhảy xuống tới, Ngu Cơ còn không dám tiếp tục giữ tư thái nữ nhi, cùng Ngao Lực ba người đồng loạt hướng bức họa Tất Trường Xuân phác thông quỳ xuống, dập đầu ba cái thật vang, sau đó cùng run rẩy kêu lên nói:
"Chẳng biết pháp tướng tiên sư giá lâm, không từ xa tiếp đón, vọng tiên sư thứ tội." Ba người nói xong cũng không dám ngẩng đầu lên, vẫn quỳ gối, lộ ra hình dạng như chờ xử lý. Dược Thiên Sầu thực sự bị chấn kinh, hay! Tất Trường Xuân này cũng quá ngưu bức đi thôi! Chỉ bày ra một bức họa liền có thể làm ba người này hoảng sợ thành như vậy, bởi vậy có thể thấy được Tất Trường Xuân ở tại Yêu Quỷ Vực là dạng gì tồn tại, con mẹ nó thật là khó thể tin, con mẹ nó thật là ngưu về tới nhà.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Bức họa của Tất Trường Xuân có uy lực khủng khiếp đến như thế, đây là chuyện mà Dược Thiên Sầu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, hắn cũng mở to miệng đứng im ngây ngần cả người...