Một tòa núi lớn kéo dài hơn mười dặm, giống như bị lợi khí của thần linh hung hăng bổ ra vài lần, mở ra từng đạo lỗ hổng. Từng đợt thanh âm thê lương như gào khóc thảm thiết vang lên bên tai không dứt, âm vụ dày đặc bao phủ một tòa núi lớn hơn mười dặm, một chút âm lân ma trơi phiêu đãng chung quanh, âm phong không ngừng từ trong những khe núi tràn ra. Đây là Âm Phong Cốc nơi ở của Quý Tướng Quân Mông Duyên.
Mấy người còn chưa tới gần, liền bị quý khí um tùm trong sơn cốc vọt tới làm cho có cảm giác hít thở không thông, âm phong thê lương như đao lạnh cắt xương, dù chưa đả thương người nhưng phảng phất có thể xâm nhấp vào da thịt xương cốt, ôn độ quanh thân cũng như hạ thấp xuống thành hầm băng, làm người cực sợ. Tâm thần cũng trở nên phiêu hốt bất định, phảng phất như không cần thận liền có thể bị thổi bay đi. Tu vi của Dược Thiên Sầu thấp nhất, vùng lông mày cau chặt lại, Âm Phong Cốc này còn chưa tới gần đã lợi hại như vậy, đến gần rồi còn không lấy mất mạng nhỏ của lão tử.
Ngao Lực vẫn thản nhiên tự nhiên, một là tu vi hắn cao, hai là hắn vô cùng quen thuộc nơi đây. Quan sát mấy người, hắn nhìn Dược Thiên Sầu cười nói:
"Nơi đây nếu là con người đi tới, âm phong có thể đem hồn phách thổi ra bên ngoài cơ thể, biến thành cái xác biết đi. Bất quá đối với ngươi hẳn là không có vấn đề, chỉ cần ổn định tâm thần, những cảm giác dị thường khác đều chỉ là ảo giác do âm khí ngưng trọng sảnh sinh ra mà thôi, không cần để ý nó. Nhưng âm phong nhiều ít có chút lực phá hoại, cần vận công chống đỡ." Nghe vậy Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai làm cho tâm thần lắc lư sợ hãi chỉ là ảo giác, lập tức liền thảnh thơi ổn định tâm thần. Đương nhiên, câu nói này không chỉ một mình hắn nghe được, mấy người Võ Tứ Hải sắc mặt đang kinh hãi lúc này cũng ổn định trở lại.
Mấy người đón lấy âm phong đi tới, Ngao Lực vừa bay vừa cười nói:
"Có người nói Âm Phong Cốc là địa phương âm khí ngưng trọng nhất của toàn bộ Yêu Quý Vực, ngày trước chúng quỷ vương vì muốn tranh đoạt nơi đây, Mông đại ca suất lĩnh đại quân lực áp quần hùng, lúc này mới ngồi vững nơi bảo địa này." "Không phải nói Cửu U Minh động mới là địa phương âm khí thịnh vượng nhất hay sao?" Dược Thiên Sầu hỏi.
Ngao Lực lắc đầu cười nói:
"Nói tới U Minh Động bát cấp ở tại Yêu Quỷ Vực cũng không tính là gì, then chốt là Cửu U Minh động thật rất thưa thớt. Ngươi cho rằng ngày xưa Mông đại ca tranh đoạt nơi đây là vì sao? Chính là bởi vì bên dưới Âm Phong Cốc có tòa Cửu U Minh động hiếm thấy, bằng không ngày xưa Âm Phong Cốc cũng không tới mức bị quần hùng tranh đoạt." Nơi này có Cửu U Minh động? Tâm trạng Dược Thiên Sầu vui vẻ, con mắt chiếu sáng hướng trong cốc nhìn vào. Mấy người Võ Tứ Hải nghe được Cửu U Minh động trong truyền thuyết, cũng nhìn nhau, dù lần này đến không có thu hoạch, nhưng biết được có địa phương như vậy, trở lại cũng có thể có một đoạn ghi chép vào trong tộc sách.
Sáu người bay đến trước cốc hạ xuống, một con đường bị âm vụ che phủ không nhìn rõ hướng vào khe sâu, Ngao Lực hướng trong cốc lớn tiếng nói:
"Đại ca, đại tẩu, các ngươi xem ta đưa ai tới cho các ngươi đây?" Thanh âm quanh quần trong cốc, không bao lâu, thanh âm Mông Duyên từ bên trong cốc truyền ra:
"Nga! Là có quỷ khách đã tới sao? Đón khách!" Thanh âm
"đón khách" hiển nhiên là mệnh lệnh, sau khi dứt lời, âm vụ dày đặc nơi miệng cốc chợt bốc lên cuồn cuộn, thanh âm nặng nề qua đi, sương mù liền tách ra hiện ra một con đường đi vào trong cốc. Một đám nhân mã lao ra, cờ xí phấp phới chia ra hai bên, một gã tướng lĩnh phóng ngựa bay ra, hướng Ngao Lực ôm quyền hành lễ nói:
"Gặp qua Ngao vương!" Tướng lĩnh hướng quý khách quan sát vài lần, thấy Dược Thiên Sầu liền giật mình nói:
"Dược tiên sinh, là ngươi?" Tướng lĩnh kia cũng không phải ai khác, chính là người giống Trương Phi, Dược Thiên Sầu cười chắp tay nói:
"Lần trước được tướng quân đưa tiễn, lần nữa xin cảm tạ." "Đều là người quen thì tốt rồi! Đừng dong dài nữa, có chuyện đi vào nối." Ngao Lực vỗ tay cười nói. Bốn người Võ Tứ Hải trao đổi ánh mắt, lần thứ hai lại được thuyết phục bởi nhân duyên rộng rãi của Dược Thiên Sầu, người này vô luận là người, yêu hay quỷ, đều có lui tới, đối với bọn họ mà nói có điểm không thể tin tưởng.
"Ngao vương nói đúng." Tướng lĩnh giống Trương Phi giục ngựa tránh đường, vung bàn tay nói:
"Thỉnh Ngao vương, thỉnh Dược tiên sinh." Lại liếc mắt nhìn bốn người Võ Tứ Hải:
"Thỉnh chư vị." "Đại ca, chuần bị rượu ngon cho ta đi." Ngao Lực vừa đi vừa cao giọng hướng trong cốc cười ha ha nói, Dược Thiên Sầu cười hì hì đuổi theo.
Bốn lão gia kia có vẻ có chút câu nệ, đối với bọn họ mà nói, trước đây chưa từng nghĩ tới có thể thâm nhấp Yêu Quỷ Vực, càng không nghĩ tới có thể được Quỷ Tướng Quân trong lời đồn đón chào như quý khách. Chỉ bằng kinh lịch lần này, toàn bộ tu chân giới có thể tìm được mấy người, trở lại ghi chép vào tộc sách, cũng đủ làm cho hậu thế tôn sùng ước ao. Nghĩ tới đây, bốn người mơ hồ có chút hưng phấn, rốt cục cũng không còn câu nệ, theo sát phía sau Dược Thiên Sầu.
Địa thế bên trong sơn cốc dốc xuống dưới, hai bên trải đầy huỳnh thạch chiểu sáng, đại khái đi vào sâu hơn trăm thước, trước mắt liền rộng mở sáng sủa. Ở trước mặt có một tấm bia bằng đá đứng sừng sững, hai bên điêu khắc hai hình nô phó thật lớn đang quỳ, hai tay đỡ lấy chậu than trên đầu, liệt hỏa thiêu đốt hừng hực.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Phía sau tấm bia lớn là một sân rộng ngầm thật lớn, hai bên quý binh đang đứng tay cầm vũ khí bắt chéo nhau, hình thành một con đường, đầu cùng là cửa lớn một tòa cung điện. Cả tòa cung điện rường cột chạm trổ, vừa nhìn là biết trực tiếp điêu khắc từ trong vách đá, khí thế phi phàm, trong hôn ám lại hòa lẫn âm khí um tùm. Thiếu đi loại khí thế sôi động của cung điện ngoài thế tục.
Ngao Lực giống như đi vào nhà mình, đi nhanh về hướng cung điện. Dược Thiên Sầu đi theo phía sau mắt nhìn xung quanh, xem xét sự xa hoa của tòa cung điện ngầm. Bốn lão già kia cũng đồng dạng như thế.
Mấy người bước lên bậc thang của cung điện, từng bước đi lên tới cửa điện, Dược Thiên Sầu có chút vô cùng kinh ngạc phát hiện, ở ngay cửa điện có tấm biển, theo lý thuyết, mặt trên phải khắc chữ gì đó, nhưng tấm biển lại sạch bóng trơn nhẵn, không có chữ nào, thật làm người thấy có chút quái dị.
Đi vào trong đại điện, bên trong lại trang trí không giống như những cung điện bình thường, nhưng ở khắp nơi đều bài biện ra khí tức hồn hậu phong cách cổ xưa tang thương, chỉ có hai chữ để hình dung - đại khí!
Ờ vương tọa cao cao tại thượng ngay giữa, một gã tướng quân kim giập trên thân, thân thể hùng tráng uy phong lẫm lẫm, hai tay chống trường kiếm mắt lạnh đánh giá mọi người, tạo cho người đến gần một loại cảm giác như từ trên cao bao quát nhìn xuống dưới, ở bên cạnh hắn còn có một nữ tử kiều mị đang cười nhìn mọi người.
Bốn người Võ Tứ Hải nhìn nhau, trong lòng lại chợt thấp thỏm, từ khí thế bễ nghễ thiên hạ của đối phương, còn có vị trí hắn đứng, không cần phải nói người này nhất định là Quỷ Tướng Quân danh chấn tu chân giới.
Mấy người đi tới trước bậc thang bên dưới vương tọa thì dừng lại, Ngao Lực chỉ vào phía sau cười nói:
"Đại ca, ngươi xem ta mang ai tới đây." Mông Duyên tự nhiên đã sớm thấy được Dược Thiên Sầu, chỉ hướng hắn gật đầu, ánh mắt trành về hướng bốn người Võ Tứ Hải vô cùng sắc bén và băng lãnh. Một cỗ sát khí đen đỏ từ trên người được bao phủ kim giáp tràn ra quấn quýt, mang theo một cỗ khí thế cường đại hướng bốn người uy áp tới. Bốn người Võ Tứ Hải thất kinh, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Dược Thiên Sầu, nhưng cũng không quên vận công chống lại.
Dược Thiên Sầu nhất thời có điểm dở khóc dở cười, phỏng chừng tên Mông Duyên này lại muốn bày ra uy phong tướng quân của hắn, nhưng ngươi cũng không chịu hỏi thăm rõ ràng bốn người này là ai, lại dám ở ngay trước mặt bọn họ bãi khốc, để cho ngươi biết người sau lưng bốn người này là ai thì ta xem ngươi làm sao còn ra oai. Nhưng người do hắn mang đến, dù sao hắn cũng không thể đứng một bên xem náo nhiệt, lúc này đứng chắn ngang trước mặt bốn người xua tay cười khổ nói:
"Tướng quân tạm thời dừng tay."