Trong đại điện Bách Hoa Cung, trái phải không người, một phụ nhân mỹ mạo đoan trang đang ngồi thẳng trên ghế, bên cạnh còn một chiếc ghế trống. Nếu như Dược Thiên Sầu biết được phụ nhân xinh đẹp này là lão bà của Yến Bất Quy, hắn nhất định cũng không ngoài ý muốn, tu chân giới và thế tục giới như nhau, là nữ nhân đều yêu quý chính dung nhan của mình, tại tu chân giới cũng chỉ có nữ nhân mới bỏ được việc tiêu hao không ít tu vi để làm chậm lại việc dung nhan bị già yếu. Nam nhân chỉ quan tâm tới thực lực mạnh mẽ, lý luận của nam nhân là, chỉ cần có thực lực tài trí hơn người, còn sợ không có nữ nhân? Cho nên ở những đạo lữ bình thường vẫn hay nhìn thấy, đều là chồng già vợ trẻ.
Sau khi Bách Hoa tiên tử nhận được bầm báo của thủ hạ, hô lui trợ thủ đắc lực, một mình cô đơn ngồi trên bảo tọa của mình, hồi tưởng chuyện xảy ra trong quá khử. Chính vì nam nhân kia, bà không tiếc cha con trở mặt, lại bị trục xuất môn phái, khổ cực dốc sức làm việc mới có thành tựu ngày hôm nay, còn vì hắn sinh ra hai đứa con. Vốn tưởng rằng làm như vậy là đáng giá, ai biết nam nhân kia lại đem chuyện như vậy len lén giấu diếm mình hơn trăm năm, lúc này nỗi bi thương trong lòng bà không ai không biết.
Yến Tử Hà nhẹ nhàng đi vào đại điện, ánh mắt rơi vào hai tay bóp chặt tay ghế, mấy ngón tay của mẫu thân nắm chặt đến trắng bệch, nàng khẽ hô:
"Mau thân!" Bách Hoa tiên tử ngẩng đầu lên, hiện ra dáng tươi cười từ ái, may là còn nữ nhi ở lại cùng mình. Đôi môi mấp máy vài lần mới phát ra thanh âm, giọng nói tận lực giữ bình thản:
"Phụ thân và ca ca con đều đi rồi?" Yến Tử Hà cắn cắn môi, buồn bã gật đầu. Chỉ nghe được mẫu thân đang phát ra tiếng thở dài!
Lúc này Yến Bất Quy đang dẫn theo Yến Truy Tinh cùng một nhóm người ngồi trên phi hành pháp khí rất nhanh đi về phía đông, mục tiêu tự nhiên là hải đảo mà bọn hắn ần dấu thực lực. Đối với bọn họ mà nói, nơi đó mới là địa phương an toàn. Gương mặt Yến Truy Tinh dữ tợn không ngừng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu, ta sẽ không tha cho ngươi..." Sắc mặt Yến Bất Quy ngưng trọng liếc mắt nhìn nhi tử, không biết thế lực do mình khổ tâm tạo ra có thể chống đỡ được sóng gió đang lan đến hay không, hắn than thở nói:
"Sớm bại lộ, thất bại trong gang tấc, ai! Mẹ con khẳng định hận chết ta." Phù Tiên Đảo, Phùng Hướng Thiên còn đang phiền lòng không ngớt vì chuyện ba mươi trưởng lão bị giết chết, những trưởng lão phe phái khác đang tạo áp lực cho hắn, áp lực rất lớn a! Vừa nhận được bầm báo của Toàn Đức mình, lúc này hắn ngây ngần cả người.
Không ngờ Dược Thiên Sầu lại nghĩ ra Hỏa bí quyết? Dựa vào tu vi Kết Đan kỳ ở tại Bách Hoa Cốc liên tục chém giết bảy tên đệ tử Nguyên Anh kỳ của Đại La Tông, lại hướng trưởng lão Độ Kiếp kỳ của Đại La Tông khiêu chiến, người kia sợ hãi mà chạy, Dược Thiên Sầu đánh một trận danh chấn tu chân giới?
Gương mặt Phùng Hướng Thiên không chút biểu tình đứng im hồi lâu, trong lòng tiếc hận, xem ra ngày trước chính mình cũng không trông nhầm, thực sự là quá đáng tiếc!
Thương tiếc đánh mất lương tài mãi cũng vô dụng, dù sao cũng do chính miệng mình trục xuất hắn ra khỏi môn phái. Sau thoáng trầm mặc, tinh thần chợt run lên, chuyện này không liên quan tới sư tỷ là tốt rồi! Phùng Hướng Thiên nhìn Đông Phương Trường Ngạo vẫn còn bị thương, nhìn mấy người trước mặt phất tay nói:
"Theo ta đi Thiên Tâm Các!" Chuyện của Dược Thiên Sầu lúc này bị hắn ném ra sau đầu, với hắn mà nói, đối với Phù Tiên Đảo mà nói, hiện tại có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành. Đã không có thế lực Yến gia tham gia Bách Hoa Cung, vậy Bách Hoa Cung chỉ còn Phù Tiên Đảo, còn có Anh Hùng dám hạ thủ đối với Phù Tiên Đảo, một loạt chuyện tình cần phải tranh thủ vận tác.
Bên trong nội đường của Võ từ đường, nhận được tin tức từ cửa hàng ở Bách Hoa Cốc truyền đến, Võ Tứ Hải nhìn ba vị gia chủ đang ngồi đối diện cười ha ha nói:
"Tiểu tử này rốt cục đã xuất hiện, chúng ta không cần tìm kiếm chung quanh nữa. Ai! Tiểu tử này thật không biết nên nói thế nào, ra vẻ đi tới đâu đều phải nháo ra chuyện kinh thiên động địa, thật không thấy hắn chịu sống yên ổn chút nào." "Hắn nói muốn thực hiện hứa hẹn trước kia, chính là chuyện về Yêu Quỷ Vực?" Tất gia chủ Tất Thủ Chế hỏi.
"Không sai!" Võ Tứ Hải gật đầu cười nói:
"Đây là chuyện mà ngày trước hắn từng hứa hẹn qua." "Nếu hắn muốn tới, chúng ta ở đây chờ, không cần chạy tới Bách Hoa Cốc." Đàm gia chủ Đàm Như Thường nói.
Kinh gia chủ Kinh Hồng Nhạn
"ân" một tiếng đáp:
"Hắn nói qua mấy ngày, hẳn không cần chờ lâu, chúng ta ở ngay đây chuẩn bị sẵn sàng, chờ hắn tới đi." Bốn người gật đầu, thống nhất nhận thức.
Dược Thiên Sầu đi tới phủ tướng quân Trụ Quốc, gọi tới Thạch Tiểu Thiên hỏi thăm tình hình trong thời gian gần đây, được biết Phù Tiên Đảo lại một lần nữa phái quốc sư Nguyên Anh kỳ tới bảo hộ hoàng đế, mà hoàng đế cũng không có cử động gi
Với phủ tướng quân, hiển nhiên sự tình đã phát triển theo sự suy đoán ngày trước của hắn.
Thử nghĩ, hiện tại Phù Tiên Đảo còn đang vô cùng bận rộn, nào có rảnh rỗi đi quản chuyện xảy ra ở thế tục, ít nhất sắp tới sẽ như vậy. Xem ra vận tác của mình tại tu chân giới quả nhiên nổi lên hiệu quả thật lớn.
Một, dời đi sự quan tâm của Phù Tiên Đảo đối với thế tục, còn bảo đảm kế hoạch của mình tại thế tục có thể tiến hành. Hai, dời đi quan tâm của tu chân giới đối với mình, hiện tại lực chú ý của mọi người phỏng chừng đều đặt trên người thế lực sau lưng cha con họ Yến đã đào tẩu, đối với chuyện đòi chém đòi giết mình cũng đã ngưng hẳn. Ba, đả kích và áp chế giả Anh Hùng. Bốn, đảo loạn tu chân giới, tiêu hao thực lực tu chân giới, đẩy mạnh kế hoạch vững bước, lại đem áp lực gây ra cho Anh Hùng khi quật khởi giảm đến thấp nhất. Năm, một trận đánh tại Bách Hoa Cốc, Tinh Diễm Hỏa Quyết dương oai, phỏng chừng những môn phái bình thường cũng không dám tùy tiện trêu chọc mình, cho dù có, cũng chỉ là Đại La Tông, bất quá bọn hắn không đến tìm mình, mình cũng phải đi tìm bọn hắn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Lý giải tình huống đại khái xong, Dược Thiên Sầu lại cần thận kiểm tra phòng ngự trong phủ tướng quân, tuy rằng không nghĩ sẽ có người tới tìm mình phiền toái, nhưng nếu Thạch Văn Quảng đã giao gia quyến nhờ mình trông coi, thì cũng phải thật cẩn thận, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ làm người ta thất vọng đau khổ. Trên đường đi gặp Bao Uyển Thi và Tư Đồ Tuệ, hai nàng hiện tại đối với hắn rất cung kính, chuyện đêm đó hoàn toàn làm hai nàng kinh sợ một trận, Dược tiên sinh vốn không phải là người bình thường!
Tìm được đội viên Anh Hùng đang âm thầm thủ vệ phủ tướng quân, Dược Thiên Sầu lại khuyến khích mười người một phen, yêu cầu bọn họ không ngừng cố gắng thủ vững cương vị, lại ban thưởng thật dày cho bọn họ. Sau đó hắn mặc trang phục gia đinh, hoảng hoảng đi Vạn Hoa Lâu.
Vừa đến biệt viện Vạn Hoa Lâu, đi lòng vòng hoa viên, lại thấy Bách Mị Yêu Cơ đang ở trên lan can lầu các mỉm cười nhìn xuống. Dược Thiên Sầu cảm thấy nhức đầu, đi lên lầu các, cung kính hành lễ nói:
"Sư nương!" Vòng eo mềm mại như rắn nước của Bách Mị Yêu Cơ dán sát tới, làm cho hắn liên tục lui vài bước, cánh tay ngọc như nhu nhược tựa lên đầu vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi ra một hơi thơm như hoa lan cười quyến rũ nói:
"Dược Thiên Sầu, ngươi thật đúng là giỏi tính toán, thành thật khai ra, còn có bao nhiêu bí mật chưa nói cho sư nương?" Dược Thiên Sầu ho khan vài tiếng, nương theo cơ hội ho khan, chuyển qua mặt bàn đối diện, hai người có mặt bàn tách ra, hắn mới dừng lại việc ho khan, cười khổ nói:
"Sư nương nói quá lời, bí mật thì có một chút, nhưng không nhiều như sư nương đã nghĩ." Tuy rằng hắn tin tưởng cảm tình của Bách Mị Yêu Cơ đối với Hắc Tam Tư, cũng tin tưởng nàng không có ác ý đối với mình, nhưng hắn còn chưa đến mức công khai bí mật với nàng. Lòng người khó lường, lời này luôn chí lý, việc tin tưởng người khác cũng phải phân đẳng cấp, ít nhất Bách Mị Yêu Cơ ở trong lòng hắn còn xa xa chưa đạt được nông nỗi như Bạch Tố Trinh, nữ nhân có thể để nam nhân tình nguyện giao phó bộc lộ tất cả có rất ít.
Nghe vậy, mặt mày Bách Mị Yêu Cơ giống như không vui, ngồi xuống bên bàn, một đôi chân trắng nõn thon dài đưa ra khỏi làn vải đỏ, giờ lên, gác trên bàn, vô cùng chói mắt, nhất là phong cảnh bên dưới lớp vải như ẩn như hiện. Dược Thiên Sầu có cảm giác như muốn chảy máu mũi, nhanh đưa đầu nghiêng sang một bên.
Bách Mị Yêu Cơ dựa toàn bộ thân thể lên bàn, bày ra tư thái quyết rũ, khanh khách cười nói:
"Bí mật không nhiều lắm? Lúc trước Anh Hùng không nói, hiện tại lại ra một Tinh Diễm Hỏa Quyết, không ngờ bức cả cao thủ Độ Kiếp kỳ Chu Tiên Hiền bỏ chạy. Dược Thiên Sầu, ngươi thực sự nhượng ta vừa kinh vừa mừng không ngừng!" Vừa nói vừa đưa chân, dùng ngón chân vẽ loạn lên ngực Dược Thiên Sầu điểm điểm nói:
"Ngươi dám nói chuyện Tân Tú đại hội của Phù Tiên Đảo bị người làm rối không phải là ngươi làm? Còn có làm sao Phù Tiên Đảo biết được vị trí sơn cốc kia, chẳng lẽ chuyện đó không liên quan tới ngươi?" Dược Thiên Sầu lại ho khan vài tiếng, nhiễu qua một góc bàn khác, tránh thoát ngón chân đang điểm điểm vào ngực, gượng ép giải thích:
"Đó chỉ là ngoài ý muốn!" "Ngươi gạt quý thì còn được!" Bách Mị Yêu Cơ trợn mắt nguýt hắn, hai tay chống ra mặt bàn sau lưng, ưỡn bộ ngực đầy ắp thật cao, nói lầm bầm: "Thật đúng là tính toán giỏi. Sư nương nguyên bản muốn nhìn xem chân giả Anh Hùng rốt cục là bên nào lợi hại, ngươi ngược lại, đem Phù Tiên Đảo lăn qua lăn lại, không công tổn thất hơn ba mươi trưởng lão Độ Kiếp kỳ. Sau đó lại chạy tới Bách Hoa Cốc nháo một trận, ngươi đây là muốn đẩy Phù Tiên Đảo làm quân tiên phong! May là có một số việc ta biết trước đó, nếu không làm sao biết được tiểu gia hỏa ngươi ẩn giấu nhiều tâm tư méo mó như vậy! Ai! Sư nương cảm thấy phiền muộn, Hắc Vô úy là một người trung thực như vậy, thế nào lại dạy dỗ ra một tiểu hồ ly như ngươi?"
Dược Thiên Sầu ở một bên hắc hắc cười không ngừng, cũng lười giải thích, rốt cục xem như cam chịu. Thầm nghĩ, nào có đơn giản như vậy, chí của lão tử ở toàn bộ tu chân giới, sư nương lão nhân gia chậm rãi thể hội đi thôi!
"Tiểu hồ ly, chột dạ phải không!" Bách Mị Yêu Cơ đưa tay, ngón tay ngọc xẹt qua đôi môi, hỏi:
"Vô sự không đến điện tam bảo, tiểu hồ ly, thành thật khai ra! Ngươi tìm đến ta lại có chuyện gì?"