Đối diện với Dược Thiên Sầu thân phủ hỏa diễm, giống như một pho tượng hỏa thần đứng thẳng giữa không trung, trái tim La Tiêu Hán không ngừng đập nhanh, hiện tại hắn đã tiến lui khó khăn, giả như hiện tại thoát đi, toàn bộ mặt mũi Đại La Tông đã bị hắn làm mất hết, bởi vì hắn là con trai trưởng của chưởng môn, người khác có thể chạy, hắn lại không được. Nhưng không trốn thực sự có điểm khiếp đảm, người này đối với những dị tượng mà mình không biết luôn có điểm sợ hãi.
"Ngươi không động thủ ta cần phải động thủ rồi." Dược Thiên Sầu lại bức một câu.
La Tiêu Hán quay đầu nhìn Chu Tiên Hiền, nhiều ít có ý tứ cầu cứu, lập tức quay đầu lại cắn răng nói:
"Bất quá chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi! Ít đem ra hù người." Đang lúc nói chuyện, thanh kiếm trong tay đã bắn ra ngoài, rất có vẻ nhân cơ hội đánh lén.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình, đưa ra hai ngón tay, một đạo dây lửa dài nhỏ sáng rực cấp tốc bắn ra, nghênh hướng hai phi kiếm. Hiện tại khả năng điều khiển hỏa diễm của hắn đã có tâm đắc, phát hiện hỏa diễm càng áp súc đến mức tận cùng uy lực của nó lại càng lớn.
"Phốc." Dây lửa đỏ rực đụng vào phi kiếm cũng không phát sinh ra thanh âm quá lớn, bị mũi kiếm trực tiếp phá vỡ, nhưng lại
"ông" một tiếng, dây lửa bị phá vỡ biến thành đoàn lửa, lập tức bao vây phi kiếm thiêu đốt.
Phi kiếm cùng dây lửa chạm nhau, đi tới vài thước, lập tức bị liệt hỏa đẹp đẽ bao bọc hóa thành một đoàn dịch thể, chảy xuống mặt đất. Sắc mặt La Tiêu Hán trắng bệch, những người đứng quan sát chung quanh đều hít sâu một hơi, lửa thật lợi hại, hầu như trong nháy mắt đã đem phi kiếm hóa thành chất dịch!
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, đem dây lửa thu liễm, đột nhiên ngự kiếm hướng La Tiêu Hán vọt qua, hắn không muốn tiếp tục cùng đối thủ dây dưa. Rơi vào trong mắt mọi người, phảng phất như có đoàn hỏa diễm đang nhằm về hướng La Tiêu Hán.
Trong tay La Tiêu Hán không có kiếm, lúc này luống cuống tay chân lấy ra phi kiếm vừa thu được, bỗng nhiên phát hiện trong phi kiếm vẫn còn một lũ thần thức của Dược Thiên Sầu, muốn điều khiển còn phải hơi tốn chút thời gian xóa đi thần thức của đối phương, nhưng tình hình hiện tại không đủ thời gian cho hắn làm việc này, phản ứng bản năng chính là quay đầu lại chạy trốn.
Nhưng bằng vào tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn, không ngự kiếm phi hành thì tốc độ nhanh được bao nhiêu? Quay đầu lại nhìn thoáng qua, hỏa nhân Dược Thiên Sầu đã nhích lại gần, lúc này làm hắn sợ đến hồn phi phách tán, vừa liều mạng bay về phía trước vừa hô lớn:
"Sư thúc cứu ta!" Hiện tại trong lòng hắn vô cùng hối hận, nhưng chuyện đã làm ra thật không còn cơ hội quay lại. Đại thể tu sĩ trong tu chân giới đều dựa vào pháp khí phi kiếm hay pháp bảo để tranh đấu, đã không còn mấy thứ này, tranh đấu không còn gì để dựa vào, dù sao tay không đối phi kiếm cũng không quá hiện thực.
Chu Tiên Hiền bị Cừu Vồ Oán nhìn thẳng, tất nhiên không thể xuất thủ, lúc này trừng mắt nhìn sáu gã đệ tử bên người tức giận hừ một tiếng, đã không khác gì đang uy hiếp. Sáu người cũng là đệ tử Nguyên Anh kỳ, vốn bồi La Tiêu Hán ra ngoài du ngoạn, nói là du ngoạn, kỳ thực là đi theo bảo hộ hắn. Lúc này cũng không dám tiếp tục do dự, hậu quả như vậy không phải bọn họ có khả năng gánh chịu, trao đổi ánh mắt, sáu người ngự kiếm cấp tốc bay đi.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn sáu người, dữ tợn cười, nhất thời nổi lên sát ý, hắn cố ý như gần như xa đuổi theo La Tiêu Hán, chính là chờ những người này xuất thủ, hiện tại là thời gian nên thẳng tay hạ độc thủ, cũng là lúc bắt đầu cùng Đại La Tông không chết không ngớt.
Tốc độ ngự kiếm chợt nhanh vài phần, gần kề, năm ngón tay thành chộp, bên trên bao trùm một tầng liệt hỏa đỏ rực chói mắt, trực tiếp xỏ xuyên qua từ sau lưng La Tiêu Hán ra phía trước, lưu loát như đao cắt đậu hũ, không có nửa điểm cật lực. Bị hỏa diễm đã được Dược Thiên Sầu áp chế tới cực hạn, làm sao thân thể có khả năng ngăn nổi? Tự nhiên là không cần tốn sức.
La Tiêu Hán dù là tiếng kêu thảm cũng chưa từng phát sinh, chỉ cảm thấy thân thể khựng lại, mất đi động lực, giống như bản thân đang đọng trên vật gì đó, cúi đầu nhìn xuống, một nắm tay bốc lửa đang vươn ra từ trong ngực mình, phảng phất như đang xảy ra trước mặt cho mình quan sát, lập tức thấy hoa mắt, không còn tri giác.
Chu Tiên Hiền phẫn nộ rống lên một tiếng, La Tiêu Hán hóa thành tro tàn, bị gió thổi phiêu tán vồ tung, một túi trữ vật bị Dược Thiên Sầu chụp lấy ném luôn vào túi trữ vật của mình. Vồ số người trên mặt biến sắc, Hỏa bí quyết thật là lợi hại!
Mọi người lấy làm kinh hãi, Dược Thiên Sầu thật đúng là dám hạ sát thủ, đây không phải phân mình trở thành kẻ địch của Đại La Tông? Lẽ nào hắn thực sự cho rằng bằng sức một người có thể chống lại Đại La Tông? Đây quả thực là tìm chết. Nhưng một đám người ma đạo, bắt đầu từ Cừu Vồ Oán, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi liên tục, Dược Thiên Sầu đã không còn khả năng tham gia trong chính đạo, tán tu thế đơn lực bạc, muốn sống yên ổn cũng chỉ có thể tham gia vào ma đạo. Vừa nghĩ đến ma đạo sắp có nhân vật như vậy, chúng ma đầu làm sao có thể không vui vẻ.
Dược Thiên Sầu đối với hỏa thế điều khiển như thường, ôn độ của hỏa diễm có thể tày ý áp chế, hắn thị uy hướng Chu Tiên Hiền đưa lên trái tim máu chảy đầm đìa của La Tiêu Hán, trong ánh mắt phẫn nộ của đối phương, trái tim theo gió mai một.
Đúng lúc này, sáu thanh phi kiếm đã kéo tới. Dược Thiên Sầu ngửa mặt lên trời
Huýt sáo dài một tiếng, song chưởng hé ra, cả người hắn giống như dòng suối, liệt hỏa vô tận từ trên người hắn dâng ra, giống như biển rộng hướng bốn phía dâng trào, hỏa thể ngập trời, sáu thanh phi kiếm trong nháy mắt bị nuốt hết. Sáu người phóng kiếm chợt cảm giác đã mất đi liên hệ với phi kiếm, không kịp nghĩ nhiều, chạy trối chết quan trọng hơn, nhưng ôn độ cực nóng đã lao tới, biển lửa đã trào dâng tràn đến.
Sáu người đã bị mất đi phi kiếm, tốc độ chạy trốn căn bản không thể địch lại tốc độ cuồng dâng của biển lửa, biển lửa trong chớp mắt đã đem sáu người đang hoảng sợ đến tim mật vỡ ra sắc mặt trắng bệch nuốt hết, lưu lại sáu tiếng kêu thảm thiết thống khổ không gì sánh được khuếch tán trên vùng đất bát ngát.
Những người quanh thân bị liệt dũng cuồng dũng tràn đến làm hoảng sợ, lẽ nào người điên kia ngay cả mọi người cũng muốn tiêu diệt luôn hay sao. Ngay lúc mọi người vừa định chạy trốn, biển lửa lại rất nhanh thu về, ngay cả liệt hỏa đang thiêu đốt cây cỏ quanh thân cũng bị thu đi, khi liệt diễm ngập trời lại một lần nữa thu liễm tiến vào trong cơ thể Dược Thiên Sầu thì nguyên bản địa phương đang thiêu cháy dữ dội cũng không còn một đốm lửa nhỏ, ngay lúc lửa đang cháy bừng bừng lại bị buộc quay về vô tung, quả thực là thần kỳ không gì sánh được. Mà sáu người bị nuốt chửng trong biển lửa, làm gì còn nhìn thấy hình bóng, không cần nghĩ cũng đã biết bị hóa thành tro.
Nguy cơ giải trừ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng không cách nào tưởng tượng hỏa diễm khổng lồ mênh mông như vậy không ngờ lại ẩn giấu trong cơ thể của một người, quả thực không thể tưởng tượng nổi, tất cả tràng diện khiếp sợ không thể tự kiềm chế. Một tu sĩ Kết Đan kỳ cứ như vậy đã tiêu diệt bảy tu sĩ Nguyên Anh kỳ?
"Dược lão đệ lợi hại!" Cừu Vô Oán hướng Dược Thiên Sầu đang được bao phủ trong một đoàn hỏa diễm trên không trung giờ lên ngón tay cái. Mọi người trong ma đạo lại điên cuồng kêu gào cổ động. Trong lòng mọi người trong chính đạo lại vô hạn tiếc hận, đều nhìn về phía Phù Tiên Đảo, thế nào lại đem trục xuất một đệ tử lợi hại như vậy cơ chứ?
Kỳ thực lúc này trong lòng Toàn Đức mình cũng không hề dễ chịu chút nào, nhưng lại có thể nói gì đây? Chỉ có thể thầm than một tiếng trong lòng, vốn là đệ tử kiệt xuất mà tông môn chuần bị dùng khí lực đi bồi dưỡng, nếu không bởi vì Thanh Quang Tông...Ai! Kỳ thực vị đệ tử này cũng không có làm ra bất luận chuyện gì có lỗi với Phù Tiên Đảo, nếu sớm biết được Thanh Quang Tông sẽ bị diệt môn...
Bốn vị chưởng quỹ quản lý cửa hàng của tứ đại gia tộc vốn không rõ vì sao bốn vị gia chủ coi trọng Dược Thiên Sầu, hôm nay xem ra, bốn vị gia chủ vốn đã biết trước, bốn người không nhịn được nhìn thoáng qua nhau.
Yến Tử Hà thần tinh phức tạp nhìn Dược Thiên Sầu, nhưng phụ thân và ca ca của nàng lại thoáng hiện dị sắc, dường như nhìn thấy được một kiện bảo vật hiếm có.
Dược Thiên Sầu đứng trong liệt diễm bao bọc trên không trung, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Chu Tiên Hiền, giọng nói không mang theo bất luận cảm tình gi:
"Chu trưởng lão, lần này quyết đấu có công bình hay không? Nếu như ngươi nghĩ không công bình, không ngại chỉ giáo mấy chiêu, tại hạ nguyện ý lĩnh giáo." Giọng nói bình thản, nhưng mang theo khí phách coi rẻ chúng sinh, đây rõ ràng đang hướng Chu Tiên Hiền khiêu chiến. Mọi người lại cả kinh, một người Kết Đan kỳ không ngờ muốn khiêu chiến trưởng lão Độ Kiếp sơ kỳ của Đại La Tông, thật quá cuồng vọng! Nhưng mọi người nghĩ lại, cũng phải, không biết Hỏa bí quyết còn có huyền bí gì nữa hay không cũng không ai biết, thật không biết chính xác còn có sát chiêu lợi hại hơn, bằng không Dược Thiên Sầu cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy.
"Dược lão đệ thật can đảm, lão phu thật nhìn quá đã mắt, ha ha!" Cừu Vô Oán dựng thẳng ngón tay cái cười ha ha, lại quay đầu hô:
"Chu Tiên Hiền, ngàn vạn lần đừng làm cho lão phu thất vọng!" Mọi người bên ma đạo lúc này cũng đi theo ồn ào, ánh mắt mọi người nhất thời tập trung trên người Chu Tiên Hiền.
Nghe vậy Chu Tiên Hiền biến sắc, thần tình có chút co quặp, một lúc lâu mới trầm giọng nói:
"Ngươi cho ta cũng như ma đạo các ngươi, dùng lớn hiếp nhỏ ta còn làm không được." Dứt lời quay đầu liền đi, hướng cửa Bách Hoa Cốc bay đi. Mọi người trong ma đạo nhất thời ồ lên một mảnh, có người còn mắng to hắn dối trá cùng vô sỉ. Nghe được tiếng mắng phía sau, mặt ngoài nhìn Chu Tiên Hiền bình tĩnh, ngực lại thấy máu, ngày hôm nay Đại La Tông mất mặt thật lớn, thế nhưng hắn không có một điểm nắm chắc có thể thắng được Dược Thiên Sầu, vừa rồi liệt diễm tận trời ai nhìn vào đều cảm thấy kinh khủng! Lấy mạng mình đi đổ bạc, thật không thể!
"Đại La Tông bất quá cũng như vậy!" Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói, thiếu chút nữa càng làm hắn muốn ói máu, cố nén xung động muốn quay trở lại, rất nhanh vào Bách Hoa Cốc.
Kỳ thực Chu Tiên Hiền không biết, thấy hắn thực sự rời đi, Dược Thiên Sầu cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi liệt diễm tận trời, đã tiêu hao đại bộ phận hỏa nguyên tố tồn trữ trong người của hắn, không có hỏa nguyên tố chi trì, Dược Thiên Sầu muốn thi triển Hỏa bí quyết uy lực thật lớn căn bản không có khả năng. Giả như hiện tại Chu Tiên Hiền quay lại, Dược Thiên Sầu chỉ còn cách bỏ chạy, thế nhưng liệt hỏa ngập trời vừa rồi đã làm hắn kinh sợ.
Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía, liệt diễm ngoài thân toàn bộ thu liêm vào trong cơ thể, ánh mắt rơi vào tiểu hài tử đang đứng giữa phu thê Đông Quách Túc, ngự kiếm trực tiếp bay qua, rơi xuống đất, trường kiếm trở vào bao. Hắn nhìn thẳng Hồng Thất nhàn nhạt cười nói:
"Còn nhận ra ta không?"