Hắn không thể không tức giận, Tân Tú đại hội mười năm một lần thực chất cũng không có ý nghĩa gì, một ít đệ tử Luyện Khí kỳ tỷ thí có bao nhiêu ý nghĩa? Sự phân phối Trúc Cơ Đan cũng hoàn toàn có thể án theo sự xuất lực của các phái để phân phối, sở dĩ Phù Tiên Đảo luôn tổ chức không biết mệt như vậy, then chốt chỉ là có thể thể hiện địa vị đứng đầu của Phù Tiên Đảo trong tu chân giới.
 
Nhưng hôm nay ngược lại, thiên hạ đệ nhất Phù Tiên Đảo không ngờ ngay dưới mí mắt bị người cướp đi mấy ngàn người cũng không biết, nhưng còn một lần dính dáng tới hơn trăm môn phái, việc này nếu truyền ra thì mặt mũi Phù Tiên Đảo nên đặt ở đâu? Tức giận nhất là, Anh Hùng thật quá kiêu ngạo, động tới Đại La Tông và Thanh Quang Tông thì cũng thôi, nghĩ không ra hôm nay ngay cả Phù Tiên Đảo cũng dám đánh chủ ý, thực sự là không nhịn nổi nữa!
 
"Tra! Triệt để tra cho ta! Ta cũng không tin Anh Hùng có thể thăng lên trời mà trốn!" Phùng Hướng Thiên rít gào nói.
 
u Tứ Hải và Đông Phương Trường Ngạo nhìn nhau, u Tứ Hải bước ra đưa lên một khối ngọc điệp: "Chưởng môn, ngươi nên nhìn thứ này trước! Đây là Trường Ngạo nhặt được khi tên bịt mặt kia đánh rớt."
 
Hai mắt Phùng Hướng Thiên sắp toát ra lửạ, hầm hừ tiếp nhận ngọc điệp, rót vào thần thức kiểm tra. Trong nháy mắt, liền thấy thần tình hắn hòa hoãn xuống tới, hai mắt nheo lại, nhìn về phía hai người nói: "Thứ này những người khác chưa thấy qua sao?" Nói đến đây giọng nói cũng đã khôi phục lại bình thường.
 
Nhắc tới bên trong ngọc điệp lại là thứ gì mà khiển cho thái độ Phùng Hướng Thiên chuyển biến nhanh như vậy, vậy muốn nói tới là do Dược Thiên Sầu làm chuyện tốt. Kỳ thực bên trong cũng không có gì, hắn thiếu chút nữa đánh mất mạng nhỏ cảo ra chuyện lớn như vậy, chính là muốn đem khối ngọc điệp mà Bách Mị Yêu Cơ đưa cho lưu lại cho Phù Tiên Đảo, bản đồ địa hình trong đó ghi chú rõ một vị trí cách Bách Hoa Cốc không xa mà thôi.
 
Sự tình tuy rằng nháo lớn, ba người ở đây cũng vô cùng tức giận, nhưng nếu liên lụy tới Bách Hoa Cốc, ba người liền hoàn toàn thanh tĩnh xuống tới. Cung chủ Bách Hoa Cung chính là nữ nhi của tiền nhiệm chưởng môn Phù Tiên Đảo, mà ba người ngoại trừ u Tứ Hải, nói trắng ra đều là thân truyền đệ tử của chưởng môn tiền nhiệm Quan Định Hải, u Tứ Hải cũng là người của Quan gia nhất mạch, bằng không chừng nào đến phiên hắn chủ trì Tu Chân Các. Vị trí chưởng môn của Phùng Hướng Thiên càng được Quan Định Hải dựa vào thực lực của Quan gia một tay nâng lên trong Phù Tiên Đảo, chuyện liên quan tới Quan Định Hải, ba người làm sao dám phát tính tình.
 
Kỳ thực hiện tại ba người đều đang mơ hồ có chút hoài nghi, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này Anh Hùng huyên náo tu chân giới sôi lên sùng sục chính là nữ nhi của Quan Định Hải làm ra? Nếu như là thật, việc này ba người thật không dám tùy tiện làm chủ, cho dù là Phùng Hướng Thiên cũng không dám làm chủ.
 
Phùng Hướng Thiên nắm bắt ngọc điệp trong tay trầm ngâm một phen, nói: "Hai người theo ta đến Thiên Tâm Các, gặp mặt sư phụ." Ba bóng người cấp tốc bay ra ngoài cửa sổ.
 
Một nơi u tĩnh trong Thiên Tâm Các, Quan Định Hải khoanh chân ngồi nghe xong ba người hồi báo, sắc mặt âm tình bất định. Hắn xem qua ngọc điệp xong, làm sao không biết ý tứ của ba người, bọn họ đang sợ việc này liên lụy tới chính nữ nhi của mình, cho nên đặc biệt tới xin chỉ thị mình nên làm gì bây giờ.
 
Quan Định Hải suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên hắc hắc cười nhạt liên tục, nhìn vào chưởng môn đệ tử, trầm giọng nói: "Việc này các ngươi không nên có điều cố kỵ, tra! Tra triệt để, nếu như thực sự là nó làm, tốc tốc báo cho ta biết, ta sẽ tự mình xuất thủ xử tử nghiệt nữ, coi như chưa từng có nữ nhi này."
 
Ba người nhìn nhau, Phùng Hướng Thiên nhíu mày nói: "Sư phụ, con người sư tỷ ta lý giải, vạn nhất việc này thật sự có quan hệ tới Bách Hoa Cung, ta không tin sư tỷ sẽ hạ thủ đối với Phù Tiên Đảo chúng ta, sư tỷ cũng sẽ không làm như vậy với chúng ta.
 
Ta chỉ lo lắng có liên quan tới tên họ Yến kia."

 
Quan Định Hải trừng hai mắt: "Đều đã qua bao nhiêu năm, ngươi còn che chở nó. Ta nói cho ngươi, sự tình nếu thực sự liên quan tới nó, ngươi đừng nghĩ bao che nó, tốc tốc báo cho ta biết."
 
Sắc mặt Phùng Hướng Thiên lộ ra thần tình xấu hổ, hành lễ nói: "Sư phụ yên tâm, đệ từ đều biết."
 
u Tứ Hải và Đông Phương Trường Ngạo ráng nhịn cười, loại vẻ mặt này của Phùng Hướng Thiên cà hai đã nhiều năm chưa từng gặp qua, xác thực mà nói từ khi hắn đảm nhiệm chức chưởng môn cũng đã không còn gặp qua nữa. Hai người đều là biết chuyện ngày xưa, ngày xưa Quan Định Hải đối xử với Phùng Hướng Thiên thật không thể chê, quả thực coi như con trai ruột thịt, sớm đã có ý gà con gái cho hắn, mà hắn cũng thích như vậy. Ai biết nửa đưòng chạy ra một Vạn Ma Cung Yến Bất Quy, bắt được phương tâm của Bách Hoa tiên từ, vì thế Phùng Hướng Thiên có thể nói thưong tâm thật lâu.
 
Có câu nói của Quan Định Hải, sau khi ba người trở về, Phùng Hướng Thiên đem việc này giao cho Đông Phương Trường Ngạo. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nói tới Dược Thiên Sầu chạy trốn trở về ô Thác Châu, không có đi địa phương khác, mà trực tiếp trốn trong gian phòng của Quan Vũ. Trên vạt áo dính vết máu, còn có sắc mặt tái nhợt, lúc này làm Quan Vũ lại càng hoảng sợ, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Dược Thiên Sầu bị thưong thành như vậy. Dược Thiên Sầu sợ Bạch Tố Trinh bọn họ lo lắng, nhượng hắn không nên lộ ra, một mình trốn trong gian phòng của Quan Vũ chữa thương. May là có Kim Châu, bị thương dù nặng cũng không quá mức lo lắng.
 
Gần nửa ngày thời gian, vết thưong tuy chưa khỏe hẳn, nhưng đã khá hơn phân nửa, có thể hành động như thường, hắn liền rời đi. Quan Vũ lo lắng không ngớt kéo hắn lại, kết quà chỉ đổi lấy lời cảnh cáo không được lộ ra chuyện hắn bị thương, liền lặng yên ly khai.
 
Địa phương lần thứ hai xuất hiện chính là vị trí ngày xưa tru sát Lưu Chính Quang, hiện tại mỗi khi hắn đi tới một địa phương mới, đều sẽ dùng máu huyết làm địa tiêu kế tiếp, để phưong tiện lần sau quay lại. Phân biệt xong phưong hướng, hắn rất nhanh hướng vị trí ghi rõ trong ngọc điệp mà Bách Mị Yêu Cơ giao cho bay đi.
 
Tìm được một sơn cốc nằm sâu trong rừng già, xác nhận vị trí cách đó không xa chính là sơn động bị trận pháp che giấu, hắn không đến gần, mà rất nhanh tìm một vị trí ần núp có thể thuận tiện quan sát, vừa quan sát vừa tiếp tục chữa thương.
 
Liều mạng thụ thương cảo ra chuyện như vậy, tự nhiên là có nguyên nhân. Đầu tiên thực lực của giả Anh Hùng quá cường đại, dùng cứng đối cứng phỏng chừng thắng không được người ta, vạn nhất bọn hắn thực sự trốn ở chỗ này, hắn cũng sẽ không giống như lời nói của Bách Mị Yêu Cơ, hai bên thật già đối chiến xem ai lợi hại. Nếu đã có đối thủ lọi hại, vậy còn không bằng tìm cho bọn hắn một đối thủ càng lợi hại hơn, Phù Tiên Đảo là sự lựa chọn tốt nhất.
 
Tin tưởng Phù Tiên Đảo nếm khố lớn như vậy, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, để cho bọn họ giúp mình điều tra rõ chân tướng, quả thực không thể tốt hon. Nếu như có thể mượn tay Phù Tiên Đảo tiêu diệt giả Anh Hùng thì rất tốt.
 
Lại thêm gần nửa ngày, thương thế rốt cục đã gần như khỏi hẳn. Dược Thiên Sầu khoanh chân ngồi trên cỏ khô có chút sốt ruột, người của Phù Tiên Đảo vì sao còn chưa tới, lẽ nào bọn họ không phát hiện ra ngọc điệp mình bỏ lại? Bằng tu vi của Đông Phương Trường Ngạo không có khả năng nhìn không thấy a! Hay là có nguyên nhân nào khác?
 
Ngay khi hắn chờ có điểm không nhịn được, trên không trung có hơn mười đạo nhân ảnh phủ xuống bên trong sơn cốc. Dược Thiên Sầu nín thở ngưng thần, xem qua ánh mắt liền sáng lên, dẫn đầu chính là Đông Phương Trường Ngạo, đếm đếm, hay nha! Không ngờ duy nhất xuất động tới năm mươi trường lão Tu Chân Cát có tu vi Độ Kiệp kỳ, lần này thật đúng là náo nhiệt.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play