Trong mật thất bỗng nhiên xuất hiện yên lặng ngắn ngủi. Ngoại trừ Võ Tứ Hải cùng Dược Thiên Sầu ra, thì mấy người Tất Tử Thông nghe xong, cũng không biết bọn hắn đang nói đến chuyện gì bí hiểm. Dược Thiên Sầu tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, ngay cà Võ gia đều biết nội tình của mình, thì với năng lực của Phù Tiên Đảo tự nhiên là cũng không thể gạt nổi.
Hắn cười lành một tiếng nói: "Đó là chính Lưu Trường Thanh tự mình muốn chết, cư nhiên lại dám giưong nanh múa vuốt ở trên đầu người nhà của ta. Ta không giết hắn, chẳng nhẽ phải buông tha hắn sao? Là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì cũng không thể tránh khỏi, hi vọng Thanh Quang Tông biết phân biệt đúng sai, đừng tìm đến ta, nếu chọc giận ta! Hừ, ta sẽ khiến cho Thanh Quang Tông từ nay về sau xóa sổ khỏi tu chân giới."
Trong ngữ khí toát ra hàn khí nhè nhẹ, mấy người Tất Tử Thông, Đàm Phi cùng Kinh Tà giật mình đưa mắt nhìn nhau. Chưởng môn Thanh Quang Tông - Lưu Trường Thanh là do hắn giết! Đám người âm thầm thở dài, không lo lắng cho Dược Thiên Sầu mà ngược lại lo lắng thay cho Thanh Quang Tông. Hẳn là Thanh Quang Tông sẽ không buông tha cho Dược Thiên Sầu chuyện này, nhưng thế lực bí hiểm sau lưng hắn thật sự khiến cho người khác khó lường! Thanh Quang Tông có thể giết nổi hắn sao?
"Hay để Võ gia chúng ta phái người đưa ngươi đến Bách Hoa Cung!" Võ Tứ Hải cau mày nói. Hắn sợ vạn nhất Dược Thiên Sầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Như vậy tứ đại gia tộc cũng không thể tiến nhấp vào Yêu Quỷ Vực được nữa.
Dược Thiên Sầu khoát tay nói:
"Không cần, chỉ bằng Thanh Quang Tông vẫn chưa đủ bắt ta đâu. Nếu không ta cũng không cần lăn lộn ở trong tu chân giới nữa." Thấy hắn cương quyết làm theo ý mình, mấy người cũng không nói thêm gì nữa. Cả đám bước ra khỏi mật thất, vừa đi tới trước cửa phòng khách, liền trông thấy một tên đệ tử Võ gia đang hớt hải chạy nhanh đến bẳm báo:
"Gia chủ, trường lão Đông Phưong Trường Ngạo của Phù Tiên Đảo muốn chúng ta chuyển giao lời nhắn cho Dược Thiên Sầu đệ từ Phù Tiên Đảo, muốn hắn nhanh chóng quay về cửa hàng môn phái trên Mạo Nhi Đao." "Hiểu rồi!" Võ Tứ Hải vung tay lên cho tên đệ tử kia lui xuống. Xác nhận Dược Thiên Sầu cần phải quay về ngay lập tức, thì lại hướng trên đài tháp canh gần đó ra hiệu cho thủ vệ canh gác. Để bốn người Võ Lập Thành dùng ngự kiếm phi hành đưa Dược Thiên Sầu đi ra ngoài.
Năm người vừa đến cửa hàng môn phái Phù Tiên Đảo trên Mạo Nhi Đảo thì Vạn Viễn đứng chờ ở ngoài cửa, lập tức đưa mấy người đi vào bên trong. Lúc này Đông Phưong Trường Ngạo đang khoanh tay đứng trong nhà, bên cạnh còn có hai trường lão khác cùng đi theo hắn. Dược Thiên Sầu vội vàng hướng ba người hành lễ, bốn người Tất Tử Thông cũng theo sau đáp:
"Tất Tử Thông, Đàm Phi, Kinh Tà, Võ Lập Thành của Tứ Đại gia Tộc bái kiến ba vị tiền bối." Hai vị trường lão phía sau hướng bốn người nâng tay, ý bảo không cần phải đa lễ.
Lúc này Đông Phưong Trường Ngạo mới xoay người lại nhìn Dược Thiên Sầu trầm giọng nói:
"Dược Thiên Sầu, tại sao ngươi đi tới đâu cũng thích gây phiền toái thế? Vừa đến Bách Hoa Cốc liền đánh cháu ruột của chưởng môn Thanh Quang Tông. Vừa đến Mạo Nhi Đảo liền đánh.., ngươi có phải hay không là đang nghĩ, những chuyện ngươi làm còn chưa đủ cấp cho Phù Tiên Đảo phiền phức hả?" "Đông Phương trưởng lão, kì thật đệ tử cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Hai người này, hai lần đều hướng ta động thủ trước, đệ tử hoàn toàn chỉ là tự vệ theo bản năng. Nếu đệ từ chẳng may bị bọn chúng đánh, vậy không phải Phù Tiên Đảo chúng ta cũng sẽ mất thể diện sao?" Dược Thiên Sầu có điểm ủy khuất nói.
Bốn người Tất Tử Thông không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn, đây không phải là cái tên hung hăng càn quấy Dược Thiên Sầu ah! Vạn Viễn đứng ở bên cạnh im lặng không lên tiếng. Hai gã trường lão khác cũng nhìn nhau, khóe miệng khẽ tóm tỉm cười. Kì thật hai người đối với tác phong của Dược Thiên Sầu rất là hài lòng, trong khoảng thời gian này nơi nơi tu chân giới đều lưu truyền đệ từ Phù Tiên Đảo như thế nào.., như thế nào! Chớp mắt đem người nhà chường môn này đánh, chớp mắt đem người nhà chưởng môn kia đánh, một chút thể diện đều không cấp cho người ta! Phù Tiên Đảo thật là vinh quang.
"Hừ! Trước kia ta không nói. Ngươi ngoan ngoãn nói cho ta biết, gần đây ngươi có gây ra cái tai họa gì không?" Đông Phương Trường Ngạo nhìn hắn dò hỏi.
Dược Thiên Sầu vò đầu đáp:
"Không có ah! Trong khoảng thời gian này ta luôn luôn ở Võ gia, ngoại trừ lần trước đánh cái tênLa Tiêu Hán ra, gần đây ta không hề đi ra ngoài gây họa." "Vậy tại sao Thanh Nô Lão Tổ của Thanh Quang Tông lại đích thân đến Phù Tiên Đảo tìm ngươi. Khiến cho chưởng môn phải truyền lệnh lập tức đưa ngươi trở về Phù Tiên Đảo?" Đông Phưong Trường Ngạo quát.
Tai họa lớn rồi! Bốn người Tất Tử Thông thầm trao đổi bằng ánh mắt.
Thế nhưng Dược Thiên Sầu lại ngạc nhiên nói:
"Thanh Nô Lão Tổ của Thanh Quang Tông? Đệ từ không quen biết hắn, hắn đến tìm đệ tử làm gì nhỉ?" Trong lòng cũng thầm nghĩ, ta ở Thanh Quang Tông chưa hè nghe nói qua đến tên người này.
"Là ta đang hỏi ngươi hay ngươi đang hỏi ta!" Đông Phương Trường Ngạo tức giận quát.
Dược Thiên Sầu thần tình khổ não nói:
"Đông Phương trưởng lão, ta oan uổng quá! Mấy ngày nay ta luôn luôn ở cùng người kế thừa tứ đại gia tộc một tấc không rời. Không tin ngài thử hỏi bọn hắn xem ah." Bốn người Tất Tử Thông nhìn nhau gật đầu. Lúc này thực ăn khớp đồng loạt ôm quyền nói:
"Đông Phưong tiền bối, bốn người chúng ta có thể thay Dược huynh làm chứng. Mấy ngày nay hắn thật sự không đi ra ngoài gây họa." Người của tứ đại gia tộc vẫn có chút cân lượng, Đông Phương Trường Ngạo liếc mắt nhìn mấy người quét một vòng, đứng trầm ngâm thêm chốc lát, rồi hắng giọng nói:
"Trước hết cùng ta quay về Phù Tiên Đảo đã. Có chuyện gì trở về nhà rồi hãy nói." Gã trưởng lão bên trái xuất ra một món pháp bảo chuyên dùng để phi hành, thoạt nhìn bộ dáng tựa như con thuyền độc mộc. Dược Thiên Sầu dưới ánh mắt trán áp của mấy người, ngoan ngoãn nhày lên. Đông Phưong Trường Ngạo cùng hai người khác theo ngay sau đó. Con thuyền nhỏ hóa thành một luồng quang mang phóng đi cực nhanh, để lại mấy người khác đứng ngẩn ngơ hành lễ trong sân viện.
Nguồn: http://truyenfull.vn Thuận buồm xuôi gió, hoành không phi hành...
Dược Thiên Sầu ngồi một mình ở phần đuôi, đang nghĩ xem khi trở về nên giải thích như thế nào. Cái tên Thanh Nô Lão Tổ chạy đến Phù Tiên Đảo tìm mình, thì chuyện tình Lưu Trường Thanh đã bại lộ thật rồi! Xem ra chuyện đi tìm Yến Truy Tinh cần phải chuyển dời về sau.
Quay về Phù Tiên Đảo, con thuyền nhỏ trực tiếp hạ cánh xuống trước Bồng Lai Các. Đám người cùng nhau xuống dưới, Đông Phương Trường Ngạo dẫn hắn lên lầu, hai trưởng lão kia không đi theo. Lần này không đến phòng chưởng môn, mà đưa Dược Thiên Sầu tới phòng tiếp khách đặc biệt của Phù Tiên Đảo.
Tiến vào bên trong, Dược Thiên Sầu phát hiện bầu không khí ở nơi này có điểm dị thường, thầm nghĩ bất hảo! Chờ Đông Phương Trường Ngạo hướng chưởng môn phục mệnh xong, hắn cũng hướng tất cả mọi người hành lễ. Sau đó thoái lui về phía bên cạnh người quen, ngay cà sư phụ Quan Uy Vũ cũng có mặt ở đây. Còn có Phí Đức Nam, ánh mắt của hai người nhìn mìníì thật là cổ quái. Chỉ liêng có một lão nhân mặc thanh bào, đầu tóc bạc trắng, khổ người cao lớn đang đứng ở bên cạnh chưởng môn Phùng Hưóng Thiên là chưa thấy qua bao giờ. Cũng thấy lão đang đánh giá mình, nói vậy đây hẳn là Thanh Nô Lão Tổ của Thanh Quang Tông đi.
Phùng Hướng Thiên cau mày nói:
"Dược Thiên Sầu, ngươi có biết tội của ngươi không?" "Đệ tử biết tội!" Dược Thiên Sầu vội vàng hành lễ nói. Tất cà mọi người trong đại sảnh không khỏi ngây ra, bỗng nhiên lại nghe thấy hắn nói tiếp:
"Đệ tử không nên ra ngoài gây chuyện, mang nhiều phiền toái đến cho tông môn. Xin chường môn.., tha thứ một lần, đệ tử nhất định sẽ thay đổi tính nết." "Nói như vậy chưởng môn Thanh Quang Tông - Lưu Trường Thanh thật sự là do ngươi sát hại ư?" Phùng Hướng Thiên trầm giọng nói. Đông Phương Trường Ngạo đứng ở một bên cũng lắp bắp kinh hãi.
"A! Ta sát hại chưởng môn Thanh Quang Tông?" Dược Thiên Sầu sững sờ ngay tại chỗ, thật lâu sau mới mở miệng nói:
"Chưởng môn, đệ tử có nghe nhầm không, ngài nói ta giết chưởng môn Thanh Quang Tông ư?" "Chẳng lẽ không đúng sao?" Phùng Hướng Thiên hừ lạnh nói:
"Sự tình đã điều tra rõ ràng, đến bây giờ ngươi vẫn còn dám không nhận ư?" "Chưởng môn, ngài nhất định đã nghĩ sai rồi! Ta làm sao giết được chưởng môn của Thanh Quang Tông chứ!" Dược Thiên Sầu giải thích mình oan.
A