Trằn trọc suốt đêm mà đả tọa không thể nhấp định, muốn an ổn nằm đánh một giấc nhưng trong đầu huyền công bay tới bay lui, nghẹn ra một bụng tà hỏa. Dược Thiên Sầu nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài im ắng, hắn cũng im ắng biết mất ở trên giường, trực tiếp xuất hiện ra bên trong gian phòng của Khúc Bình Nhi ở Phiểu Miêu cung.
 
Khúc Binh Nhi đang ngồi đả tọa chợt nghe bên dưới có động tĩnh, liền không khỏi hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay bụm miệng. Chờ đón ở phía sau chính là thanh âm nam nhân quen thuộc, theo sau bàn tay thô ráp kia luồn vào trong cổ áo, tùy tiện vuốt ve bầu ngực của chính mình. Lúc này Khúc Bình Nhi đã vô lực nằm dựa vào trong lòng nam nhân, mặc kệ hắn thoát y phục trên người mình ra, bên trong gian phòng đột nhiên nghe thấy những tiếng rên rỉ tràn đầy xuân sắc.
 
Phát tiết xong Dược Thiên Sầu cảm giác thoải mái hơn, thần thức phong ra càn quét Phiểu Miêu cung, phát hiện cha mẹ cùng em trai đã ngủ say. Theo sau lướt qua phòng Bạch Tố Trinh, thấy nàng không ở bên trong thì hơi sửng sốt. Thần thức phóng ra ngoài xem xét, trên vách núi gần Phiểu Miêu cung có một bóng trắng đang đàn hát dưới ánh trăng, đây không phải Bạch Tố Trinh thì còn có thể là ai?
 
Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng lay thân hình nõn nà bên cạnh mình, nói: "Nàng ngủ trước đi, ta tìm Quan Vũ có chút việc."
 
"Ân!" Khúc Binh Nhi ai oán vô hạn, lưu luyến không rời buông hắn ra. Mà hắn thì phi thường chột dạ mỉm cười xin lỗi...
 
"Vĩ đạm mạc phồn hoa hay vì nàng không thoải mái..." Bạch Tố Trinh hát xong khúc nhạc, ngón tay lướt qua dây huyền cầm một lần. Nàng chẳng thèm quay đầu mà hỏi: "Khúc nhạc này rất êm éi, ta thật thích, đệ còn chưa nói cho ta biết nó tên là gì."
 
"Tỷ nói tên khúc nhạc này sao?" Dược Thiên Sầu sửng sốt nói. Bạch Tố Trinh quay đầu lại nhìn hắn, tựa như sớm đã biết hắn đến đây rồi. Nàng điểm nhiên nhoẻn miệng cười, gật đầu.
 
"A! Ta suy nghĩ chút." Dược Thiên Sầu vò đầu, bỗng dưng bị nàng hỏi tên bài hát kiếp trước in trong sách lậu, bất qua may mắn hắn cũng nghĩ ra đúng lúc, liền gật gù nói: "Quay về."
 
"Quay về sao?" Hai hàng chân mày đen nhánh của Bạch Tố Trinh nhăn tít, môi son khép mở thưởng thức. Theo sau chân mày giãn ra mỉm cười than nhẹ: "Ờ trên phương diện âm nhạc, trên đời này sợ rằng không người nào qua nổi đệ đệ."
 
Dược Thiên Sầu nghe nàng nói vậy thì cũng vô cùng xấu hổ, may mắn da mặt hắn dày đã thành thói quen, nên cười mỉa đáp: "Thứ này hay mấy cũng không thể ăn, cũng không thể tấn thăng tu vi. Chẳng qua chỉ là một bài hát tùy tiện mà thôi, tỷ không cần phải để nó ở trong lòng."
 
Bạch Tố Trinh chỉ cười nhạt mà không trả lời, thản nhiên nhìn về phía chân trời, cảm thụ gió đêm thổi đến. Dược Thiên Sầu hơi ngần ra, theo sau mò vào trong túi trữ vật, lấy vài món ra đặt lên trên bàn đánh đàn, cười cười: "Mua mấy thứ này cho tỷ."
 
"Cho Khúc Bình Nhi đi! Ta không dùng được mấy thứ này..." Bạch Tố Trinh cúi đầu liếc mắt một cái. Lời còn chưa dứt thì bỗng nhiên dựng thẳng đứng lên, nhìn chằm chằm vào mặt bàn: "Truy Vân Thoa, Tề Vân Khăn, Tuyết La Sam, Tuyết Trường Lăng..."
 
Dược Thiên Sầu kinh ngạc, thứ này chính là thượng cổ bảo vật, làm sao có người vừa liếc mắt một cái liền đã nhìn ra nhỉ. Hơn nữa xem thần tình của nàng hiến nhiên là đang rất kích động, nên không khỏi kì quái hỏi: "Tỷ biết mấy món này sao?"
 
"Sao mấy thứ này lại ở trong tay đệ? Đệ mau nói cho ta biết, đệ có được chúng nó từ đâu ra?" Thanh âm của Bạch Tố Trinh càng nói càng kích động, hai cánh tay nâng lên cũng có điểm run rẩy.
 
"Tỷ làm sao thế?" Dược Thiên Sầu vẫn không giải đáp. Bạch Tố Trinh liền giữ chặt người hắn, gần như cầu xin hỏi: "Mau nói cho ta biết, sao đệ có được mấy thứ này?"
 
"Đây là ta mua về từ phòng đấu giá đó. Tỷ bình tĩnh chút đi, rốt cuộc là làm sao vậy? Mấy món này có quan hệ với tỷ sao?" Dược Thiên Sầu giữ chặt bờ vai mềm của nàng.
 
"Mua về từ phòng đấu giá?" Bạch Tố Trinh buông tay hắn ra, cầm lấy chiếc Tuyết La Sam cần thận nhìn trên thắt lưng. Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy rõ ràng hai chữ Tiểu Tuyết lộ ra, nhất thời nàng hoang mang lo lắng, liên tục lầm bẩm nói: "Không có khả năng.., không có khả năng...Đệ gạt ta, phòng đấu giá làm sao có thể có thứ này. Thứ này sẽ không bao giờ bị mang ra đấu giá, đệ đang gạt ta..."
 
Thấy cảm xúc nàng không ổn định, Dược Thiên Sầu dang rộng hai tay ra đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng, trầm giọng nói: "Bình tĩnh.., bình tĩnh.., bình tĩnh. Tỷ bình tĩnh một chút, nói cho đệ biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, mấy món này có quan hệ với tỷ sao?"
 
Bạch Tố Trinh đang giãy giụa thì cảm nhận được hơi ấm trên người hắn truyền đến. Nhất thời nàng ngần ra, hơi thở dần dần vững vàng, thật lâu sau mới lên tiếng: "Ta không sao, buông ra đi!"
 
Dược Thiên Sầu chậm rãi đem nàng buông ra, hạ giọng nói: "Rốt cuộc đẵ xảy ra chuyện gì?"
 
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng ôm Tuyết La Sam vào trong lòng, nhìn về phương xa thỏ thẻ: "Bốn thứ này chính là bảo vật tương truyền qua các triều đại của Hồ tộc nhất mạch chúng ta. Mặc dù không phải là pháp bảo cao cấp gì, nhưng nó là tín vật của những tộc trưởng qua các đời, cho nên chỉ riêng tộc trưởng mới đủ tư cách để mặc và sử dụng chúng nó. Mà trước khi ta bị trục xuất khỏi Hồ tộc, bốn thứ này thuộc quyền sở hữu của mẫu thân ta...Bởi vì ta.., mẫu thân ta đã buông bỏ chúng nó đi. Đem chúng nó giao cho tộc trưởng kế nhiệm."
 
"Tỷ bị trục xuất khỏi Hồ tộc?" Dược Thiên Sầu hơi kinh ngạc.
 
"Phải..." Bạch Tố Trinh đem nguyên do sự tình nói ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Ờ nơi lạnh giá tận cùng phía cực bắc, có một đàn Tuyết Hồ quần tộc. Đó chính là quê nhà của Bạch Tố Trinh, Hồ tộc này cũng thuộc Yêu tộc. Mà thời gian hơn một ngàn năm trước, Bạch Tố Trinh vẫn còn chưa khai mở linh trí, nàng chỉ là một con tiểu hồ ly vẫn chưa thể hóa thành hình người. Nhưng theo trong miệng nhóm tỷ tỷ đã nghe được không ít truyền thuyết tình yêu về con người và hồ tộc, dị thường sắc màu xinh đẹp.
 
Lúc ấy, tiểu hồ ly vừa tò mò lại vừa ngưỡng mộ, thực khát khao có thể trải nghiệm một lần cuộc sống của nhân loại. Cho nên đã trộm chạy ra khỏi nơi tận cùng cực bắc, thẳng tiến về phương hướng nơi con người ở trong truyền thuyết. Sau khi nàng trải qua trăm nghìn cay đắng, rốt cuộc cũng tới gần địa phương con người sinh sống, nhưng nàng phát hiện ra nó không hoàn mỹ như trong tưởng tượng, cơ hồ mọi người đều muốn giết chết nàng. Mà trốn vào trong thâm sơn cùng cốc, thì lại có dã thú hung mãnh muốn ăn thịt nàng.
 
Nàng hoàn toàn thất kinh, vì thế chỉ biết chạy trốn, chính nàng cũng không biết mình chạy đã thoát xa chưa. Nhưng có một hôm, nàng bị một nhóm thợ săn bắt gặp, bắn bị thương. Khi nàng tưởng rằng mình sẽ phải chết, thì lại được một người thư sinh giải cứu. Người thư sinh đem nàng về dốc lòng cứu chữa, khi thương thế lành lặn không sai biệt lắm, thì luồng thần thức của mẫu thân gieo trong người cũng tìm được ra nàng. Một lần nữa đem nàng mang về Hồ tộc ở vùng cực bắc.
 
Tiểu hồ ly sau khi quay về, thì hình ảnh người thư sinh đó vẫn không thể xóa nhòa được. Nàng ở vùng cực bắc khổ tu mấy trăm năm sau, mới có tu vi, tuy vẫn chưa thể hóa thành hình người nhưng tự nhận là đã có khả năng tự bảo vệ mình, nàng hướng mẫu thân đưa ra suy nghĩ cần phải báo ân người thư sinh kia. Mau thân mỉm cười đáp ứng nàng, nhưng cũng yêu cầu, nếu không tìm thấy người thư sinh đó thì nhất định phải quay trở về ngay lập tức.
 
Tiểu hồ ly chẳng hiểu chuyện nhân sinh, nào biết mẫu thân đáp ứng sảng khoái như thế chính là bởi vì con người không có khả năng sống qua mấy trăm năm. Lúc nàng tìm được nơi ở năm xưa của người thư sinh kia, thì cũng rơi vào cảnh âm dương chia lìa. Tiểu hồ ly ở xung quanh đó thêm mấy năm mới hiểu chuyện nhân sinh thế thái. Nàng buồn chán quay về hướng mẫu thân phục mệnh, đồng thời cầu khẩn mẫu thân để cho nàng đi ra ngoài tu hành. Đáng nhẽ bình thường Hồ tộc sẽ không cho phép chuyện này, nhưng tộc trưởng đương nhiệm năm đó cố tinh là mẫu thân nàng, nhiều ít có điểm thiên tư, không muốn thấy nữ nhi buồn chán nên đã trng thuận.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play