Dược Trường Quý quan sát động tĩnh chung quanh, mỉm cười, một tay nắm Dược Vô Sầu, một tay nắm tay phu nhân đang khóc nức nở nói:
"Đây là chuyện riêng của bọn trẻ, không cần chúng ta quan tâm." Nói xong dẫn mẹ con hai người đi xuống dưới, trước khi đi còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn đứa con lớn. Bạch Tố Trinh cũng lẳng lặng đi xuống.
Dược Thiên Sầu thu đàn cổ, từ trên đài nhảy xuống, đi tới bên người Khúc Bình Nhi, vươn tay than thở:
"Đưa tay cho ta, ta tiễn nàng ra ngoài." Nghe vậy Khúc Bình Nhi phục hồi lại tinh thần, hàm răng cắn môi, do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không vươn tay ra. Dược Thiên Sầu vẫn không chút hoang mang đưa tay lẳng lặng đợi.
"Ngươi bị thương?" Khúc Bình Nhi nhìn vết máu trên ngực áo hắn đột nhiên hỏi.
Dược Thiên Sầu thu hồi bàn tay vươn ra, vỗ vỗ ngực, nhìn nàng đạm nhiên cười nói:
"Không có gì, ói ra vài ngụm máu màu thôi." Ánh mắt Khúc Bình Nhi lóe ra, có ý định tách khỏi ánh mắt Dược Thiên Sầu, cắn cắn môi nói:
"Vừa rồi ngươi vội vã rời đi, có phải có chuyện trọng yếu gì hay không?" "Thế nào? Nguyện ý nghe ta giải thích rồi?" Dược Thiên Sầu hỏi lại một câu cũng không tiếp tục hỏi nhiều, cũng không nguyện ý làm nàng quá xấu hổ, bằng không chọc giận cô nàng này, buổi diễn vừa rồi xem như làm không công. Lời vừa chuyển, hắn giải thích:
"Thanh Quang Tông chưởng môn Lưu Trường Thanh muốn tìm ta báo thù, tìm được gia đình thế tục của ta, may là ta trở lại đúng lúc, bằng không ta cũng không nhìn thấy được cha mẹ ta nữa." "A! Chưởng môn? Các ngươi?" Khúc Bình Nhi kinh ngạc nói, hiện tại nàng cũng đã hiểu được trước đó vì sao Dược Thiên Sầu lại phát hỏa lớn như vậy, mặc ai cũng không thể bỏ mặc an nguy của cha mẹ không quan tâm, bất quá trong ngực nàng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.
"Chúng ta? Chúng ta vừa nhìn thấy mặt liền đánh." Dược Thiên Sầu cười cười, hừ lạnh nói:
"Hôm nay Thanh Quang Tông sợ là phải đổi người khác làm chưởng môn rồi." "A! Các ngươi làm gì chưởng môn?" "Thanh Quang Tông không thể nhượng một người chết làm chưởng môn đúng không?" "Các ngươi giết chưởng môn?" Vẻ mặt Khúc Bình Nhi khiếp sợ, nàng vẫn luôn cho mình thuộc về Thanh Quang Tông, chưởng môn bị nam nhân của mình giết đi, đây thực sự làm cho nàng có điểm khó có thể tiếp thu.
Dược Thiên Sầu nhìn nàng cười nói: "Ân! Nhìn ra được nàng đã không còn giận nữa. Thế tục có câu nói rất hay, lấy chồng theo chồng lấy cẩu theo cẩu, hôm nay nàng là nữ nhân của ta, ta không hi vọng Thanh Quang Tông ở trong lòng nàng còn trọng yếu hơn so với ta, quên họ đi! Về phần sư phụ của nàng ta sẽ mau chóng đón bà ấy tới, nàng hẳn nên tin tưởng lời ta đáp ứng nhất định sẽ làm được. Hiện nay còn một chuyện phi thường trọng yếu, cha mẹ ta đang ở Phiêu Miểu Cung, nàng làm con dâu, không dự định xuống bái kiến sao?"
"A! Gặp cha mẹ huynh! Cha mẹ huynh cũng ở đây? Ta…" Lúc này tay chân Khúc Bình Nhi có điểm luống cuống, hoàn toàn rối loạn, chỉ quái vừa rồi nàng không chú ý, bằng không cũng đã sớm nhìn thấy. Lúc này cái gì là Thanh Quang Tông hay sư phụ gì đó, còn có ủy khuất trước đó, tất cả đều bị ném ra sau đầu, thần tình tràn đầy vẻ thấp thỏm bất an.
Dễ dàng đối phó! Dược Thiên Sầu tặc cười cầm tay nàng kéo đi xuống, nói:
"Con dâu xấu xí cũng phải có ngày gặp mặt cha mẹ chồng, đi thôi!" "A! Hiện tại ta xấu lắm sao? Huynh chờ một chút, mặt của ta có lấm lem hay không? Mái tóc có phải rối loạn lắm không, hay là ta thay bộ y phục khác thôi! Huynh đừng kéo ta! Cầu huynh cho ta chỉnh lý lại một chút, a…" Khúc Bình Nhi sợ đến hoang mang kêu lên sợ hãi, giãy dụa, Dược Thiên Sầu mặc kệ nàng, chặn ngang bế bổng nàng lên, trực tiếp đặt lên trên vai khiêng xuống dưới.
Một màn kế tiếp tương đương đặc sắc, sau khi giới thiệu nhau, Khúc Bình Nhi cúi mặt đứng ngay trước người cha mẹ Dược Thiên Sầu, Dược Vô Sầu lại mở to hai mắt nghiên cứu vị tẩu tử này…
Dược Thiên Sầu cũng không chen vào giữa bọn họ, cùng Bạch Tố Trinh đi tới ngoài cung, hai người đứng sừng sững bên vách núi, cảm thụ cảm giác mát mẻ vào lúc tảng sáng, nhìn tinh không đen trắng thay thế lẫn nhau. Dược Thiên Sầu rất hưởng thụ loại cảm giác này, mỗi khi cùng Bạch Tố Trinh ở chung một chỗ, nội tâm hắn luôn vô cùng bình tĩnh, tường hòa, không lo cũng không sầu.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL "Không có việc gì nữa chứ?" Bạch Tố Trinh vuốt mái tóc bị gió núi thổi loạn, nhàn nhạt hỏi.
Dược Thiên Sầu an tĩnh nhìn phía chân trời, lắc đầu nói:
"Hẳn là không còn việc gì nữa! Hống cũng hống rồi, thoải mái cũng đã thoải mái, nếu như còn tiếp tục lăn qua lăn lại ta cũng không còn biện pháp." "Lần này là ta thực sự quyết định ly khai, rời xa nỗi bi ai lâu ngày không hiểu, muốn cho nàng quên mất vẻ u sầu quên sự quan tâm, buông ra sự hỗn loạn tìm tự do tự tại…" Ánh mắt Bạch Tố Trinh nhu hòa bồi hắn nhìn phía chân trời, đôi môi khẽ mở, nhẹ nhàng hát lên.
Trí nhớ của nàng thật tốt, nghe xong hát lại nguyên bài hát không sai một chữ, cũng hát thật dễ nghe, từ miệng nàng hát ra lại có một phen phong tình khác. Dược Thiên Sầu không khỏi cùng nhẹ giọng hát theo:
"Lần kia là nàng lơ đãng ly khai, trở thành nỗi bi ai không bao giờ thay đổi của ta, vì vậy đạm mạc phồn hoa cũng không thể khai hoài, vì vậy ta thủ lấy tịch mịch không thể trở về…" Một khúc hát xong, hai người lại an tĩnh hồi lâu. Sau đó Bạch Tố Trinh lấy ra Thanh Minh Kiếm trong túi trữ vật nói:
"Thần thức trong Thanh Minh Kiếm đã bị ta lau mất toàn bộ, pháp bảo này tuy rằng còn kém linh bảo, nhưng nhiều ít có chút linh tính, ngươi có thể rót thần thức vào trở thành chủ nhân của nó, nhiều câu thông có thể hiểu được thêm công hiệu, đối với ngươi sau này sẽ có bang trợ." "Ân!" Dược Thiên Sầu tiếp nhận Thanh Minh Kiếm, tinh tế quan sát vuốt ve, thân kiếm thanh lam lạnh lẽo, mặt trên có văn lộ tinh mỹ, mũi kiếm lóe hàn quang, dị thường sắc bén. Hiện tại hắn cũng đã có thể luyện chế một ít pháp khí phổ thông, lại không biết pháp bảo như thế này làm sao luyện thành.
Một lũ thần thức chậm rãi rót vào thân kiếm, bỗng nhiên bên trong không biết từ nơi nào tràn ra một cỗ lực lượng thần bí như có như không, phảng phất như muốn cự tuyệt thần thức của Dược Thiên Sầu rót vào. Thần thức Dược Thiên Sầu thoáng cố sức, lập tức đột phá cỗ lực lượng cự tuyệt kia, thần thức nhẹ nhàng dũng mãnh vào thân kiếm, cấu tạo bên trong kiếm thể nhất thời mò được thật rõ ràng.
Hiện tại không phải thời gian tìm hiểu nó, trời đã sáng, đã tới giờ hẹn với bốn người Tất Tử Thông. Hắn thu nhập Thanh Minh Kiếm vào trong túi trữ vật, nói:
"Tỷ, ta đi đến chỗ tứ đại gia tộc nhìn xem, cũng không biết có phương tiện tùy lúc trở về hay không, người nhà của ta và Khúc Bình Nhi đành nhờ tỷ vậy." "Hiện tại đã đi sao?" "Đi tới nhìn xem thương thế của Quan Vũ thế nào rồi, sau đó đến chỗ Trần Phong lấy một trăm thanh phi kiếm, số kia đã bị Lưu Trường Thanh hủy diệt hết." "Ngươi đi nói một tiếng với Khúc Bình Nhi và cha mẹ của ngươi đi!" Dược Thiên Sầu thoáng trầm ngâm nói:
"Không nói, tỷ biết là được, nếu như họ hỏi, tỷ cứ tùy tiện giải thích với họ là xong thôi." "Ân! Ta đã biết." Dược Thiên Sầu nhìn Bạch Tố Trinh cười cười, nhìn thấy một lọn tóc phiêu đãng trên trán nàng, vươn tay giúp nàng vén lên, người sau đạm nhiên nhìn phía chân trời, tùy ý hắn…
Một lần thuấn di đến gian phòng của Quan Vũ trong quân doanh, Quan Vũ đang khoanh chân chữa thương, ba gã liên trưởng đang canh giữ một bên, thấy Dược Thiên Sầu tới liền hành lễ, bị hắn phất tay ngăn trở, biểu thị không nên quấy rối Quan Vũ. Sau đó ra thủ thế hỏi thăm Quan Vũ thế nào, một gã liên trưởng khoát khoát tay biểu thị vấn đề không lớn. Dược Thiên Sầu gật đầu, ngay trước mặt họ thay bộ y phục dính máu, yên tâm rời đi.
Đi tới nền đất dưới thâm cốc, nơi này đã thành địa bàn chủ quản của Trần Phong, về phần những bảo bối để nơi này, đã sớm đợi khi tu kiến xong Phiêu Miểu Cung lại toàn bộ chuyển vào mật thất, cửa vào mật thất nằm trong gian phòng của Bạch Tố Trinh, ngoại trừ Dược Thiên Sầu và Bạch Tố Trinh không ai có khả năng đi vào. Lúc này Trần Phong đang say mê trong việc luyện đan, xem bộ dạng lôi thôi, rất có điểm phong thái của Quan Uy Vũ. Dược Thiên Sầu ngẫm lại cũng không đánh nhiễu hắn, phân phó hai người mang tới một trăm thanh phi kiếm, lại hiện thân đã về tới gian phòng riêng tại tu chân liên minh.
Khi cáo biệt với Toàn Đức Minh, cũng tránh không được lại phải tiếp thu lời dặn dò của đối phương một phen, Dược Thiên Sầu tự nhiên cũng bày ra hình dạng khiêm tốn một phen. Đi ra, trực tiếp hoảng hoảng tới cửa hàng Tất gia, bốn người Tất Tử Thông đã sớm đợi từ lâu, cả nhóm năm người ra khỏi Bách Hoa Cốc, Tất Tử Thông xuất ra một pháp khí phi hành mang theo mấy người nhảy lên không bay đi…
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu