Đông Quách Túc cười nói:
"Phụ thân hài tử này họ Hồng, sinh vào ngày bảy tháng bảy, nên gọi là Hồng Thất, như vậy mới dễ nuôi." Dược Thiên Sầu gật đầu, đưa tay sờ soạng lên thân thể xương cốt của Hồng Thất, quả nhiên có linh căn tu luyện. Trong ngực nhất thời nói thầm, mẹ nó! Quan Vũ đã theo ta lăn lộn, dựa vào cái gì đem Hồng Thất Công đưa cho Phù Tiên Đảo, đều cùng lão tử hỗn đi thôi, ngày khác lão tử đem Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái vào nhà, xem ai ngưu bằng lão tử!
Có tâm tư này, Dược Thiên Sầu vuốt mũi nói với Đông Quách Túc:
"Nếu không như vậy đi! Cháu ngoại của ngươi thẳng thắn làm luôn đồ đệ của ta, dù sao ta còn chưa hưởng qua tư vị làm sư phụ, ha ha!" Hai phu thê Đông Quách Túc nhìn nhau, ngươi còn trẻ tuổi như thế? Hai người có chút do dự. Bốn người khác cũng có chút kỳ quái, không thấy tiểu hài tử này có điểm nào đặc biệt a? Người này vì sao lại động ý niệm thu đồ đệ trong đầu? Đúng là ăn no không việc làm. Tất Tử Thông nhìn hai phu thê hừ một tiếng nói:
"Dược huynh nguyện ý nhận lấy cháu ngoại các ngươi làm đồ đệ, đó là phúc khí của nó." Hiện tại hai phu thê có chút hối hận, thế nào lại có cảm giác dẫn sói vào nhà, nhưng năm người này tùy tiện lôi ra một người cũng không ai mà họ có thể đắc tội. Đông Quách Túc cười nói:
"Có thể bái làm môn hạ Dược tiên sinh, tự nhiên cũng là đệ tử Phù Tiên Đảo, như nhau, như nhau!" "Ai nói vậy? Đệ tử của ta là đệ tử của ta, đệ tử Phù Tiên Đảo là đệ tử Phù Tiên Đảo, ngươi đừng cảo lăn lộn." Dược Thiên Sầu chẳng đáng nói.
Hai phu thê đồng thời
"a" một tiếng, thực sự nghĩ không ra có cái gì khác nhau, thần tình Đông Quách Túc quái dị nói:
"Lẽ nào Dược tiên sinh không phải là đệ tử Phù Tiên Đảo?" "Ta là đệ tử Phù Tiên Đảo thì quan hệ gì tới đệ tử của ta?" Dược Thiên Sầu nói xong, thuận miệng nhẹ giọng hô một câu:
"Phù Tiên Đảo tính cái rắm." Mọi người đều không phải người điếc, thanh âm hắn tuy nhẹ, nhưng đều nghe thấy được, hai phu thê có điểm phát mộng. Bốn người Tất Tử Thông cũng trao đổi ánh mắt, chẳng lẽ tiểu hài tử này gia nhập vào cỗ thế lực thần bí sau lưng Dược Thiên Sầu chứ không phải Phù Tiên Đảo mà họ cũng không để vào mắt? Lúc này bốn người liền đối Hồng Thất cảm thấy có thêm vài phần kính trọng.
"Hồng Thất, từ hôm nay trở đi ta là sư phụ của ngươi rồi, mau dập đầu bái sư đi thôi!" Dược Thiên Sầu ra dáng ngồi thẳng đoan đoan chính chính, lần đầu thu đồ đệ tỏ vẻ rất chính thức.
Nguồn: http://truyenfull.vn Mà tiểu hài tử Hồng Thất lại đưa mắt nhìn ông ngoại cùng bà ngoại đang đờ ra, thấy bọn họ không phản đối, lúc này phi thường nghe lời quỳ xuống dập đầu ba cái, hô tiếng sư phụ. Chờ khi hai phu thê kịp phản ứng thì đã chậm, lễ bái sư của cháu ngoại đã làm xong rồi.
Dược Thiên Sầu nắm cằm xem trái nhìn phải, thấy Hồng Thất cái gì cũng tốt, càng xem càng nghĩ thỏa mãn, bỗng nhiên
"nga" một tiếng nói:
"Được rồi, đã quên cấp lễ gặp mặt." Lúc này lấy ra một túi trữ vật đặt lên bàn nói:
"Trong này có một ngàn thượng phẩm linh thạch, hẳn đủ cho ngươi tu luyện tới Luyện Khí thập cấp." Nói xong lại lấy ra hai vật đặt lên bàn:
"Đây là mười viên Trúc Cơ Đan, chờ sau khi ngươi đạt được Luyện Khí thập cấp thì dùng trúc cơ, thiếu thì nói, đến lúc đó ta cho nữa." Một đám người trợn tròn mắt, vừa ra tay là một ngàn thượng phẩm linh thạch còn có mười viên Trúc Cơ Đan, người này chẳng lẽ là tài thần? Tất Tử Thông ngồi bên cạnh hắn đưa tay bốc lên một viên Trúc Cơ Đan hào quang mông mông, trên mặt liên tục co quắp nói:
"Đây chẳng lẽ là đan vựng(hào quang) trong truyền thuyết?" "Tiểu hài tử ăn cái gì quan ngươi đánh rắm!" Dược Thiên Sầu trợn mắt, giật lại Trúc Cơ Đan trong tay hắn, thả lại trên bàn.
Đông Quách Túc thở mạnh một hơi, nhìn Hồng Thất nói:
"Còn không tạ ơn sư phụ cháu!" Hai phu thê ngày xưa vì muốn tới một viên Trúc Cơ Đan đã từng hao hết tâm huyết, biết rõ tầm quan trọng của Trúc Cơ Đan đối với nhân sĩ tu chân. Hắn để cháu ngoại gia nhập Phù Tiên Đảo là bởi vì thiên hạ đệ nhất đại phái có được ba lần cơ hội trúc cơ, tu luyện thành công sẽ không dễ bị khi dễ, mà Dược Thiên Sầu vừa ra tay liền cho mười lần cơ hội, trên cơ bản việc vượt qua đạo khảm trúc cơ thật không thành vấn đề, hắn còn có gì để nói?
Tiểu Hồng Thất quỳ xuống dập đầu ba cái, thanh âm non nớt nói:
"Tạ ơn sư phụ!" Dược Thiên Sầu mừng rỡ cười không khép miệng, lôi nó dậy, sờ lên đầu nó liên tục, liếc mắt nhìn túi trữ vật trên bàn nói:
"Cho ngươi linh thạch tu luyện, lại quên cho ngươi tiền tiêu vặt." Nói xong lại ném ra một túi trữ vật:
"Trong đây là một ngàn thượng phẩm linh thạch cứ cầm tiêu vặt." Một đám người hoàn toàn không còn gì để nói, tiếng kêu sư phụ của tiểu gia hỏa này thật quá quý giá, một tiếng sư phụ là một ngàn thượng phẩm linh thạch, đây không phải là hù dọa người sao? Nguy a! Tiểu gia hỏa này thực sự lạy được một vị sư phụ rất có tiền.
Cao hứng qua đi, Dược Thiên Sầu mới nhớ tới mấy người còn có việc, đứng lên nói:
"Đông Quách tiên sinh, cháu ngoại ngươi hiện tại ở lại chỗ các ngươi dẫn đạo tu luyện, chờ sau khi nó tới Trúc Cơ kỳ, ta tự nhiên sẽ tự đến giáo dục. Về phần chuyện nó bái ta làm thầy, ngươi tạm thời bảo mật, ta không muốn cho những người khác biết, mong muốn các ngươi nhớ kỹ." "Đã biết!" Hai phu thê hành lễ nói. Dược Thiên Sầu, vuốt đầu tiểu Hồng Thất trịnh trọng nói:
"Nỗ lực tu luyện, sớm ngày trúc cơ, đến lúc đó tu chân giới mặc ngươi tung hoành!" Tiểu Hồng Thất cái hiểu cái không gật đầu đáp ứng.
"Chúng ta đi thôi!" Dược Thiên Sầu nói với bốn người.
"Chậm đã!" Tất Tử Thông cười nói:
"Dược huynh thu đệ tử, nếu đã gặp phải, không có lễ gặp mặt đưa qua sao được, ta đại biểu ý tứ bốn người một chút thôi!" Nói xong lấy ra một tấm thẻ bài, xoay người nhìn Hồng Thất cười nói:
"Ta cũng không có tiền như sư phụ của ngươi, khối bài tử này tặng cho ngươi, sau này nếu có chuyện gì phiền toái, có thể cầm tới cửa hàng Tất gia tại Bách Hoa Cốc, hẳn sẽ có chút bang trợ." Hồng Thất tiếp nhận, cũng không hiểu được hàm nghĩa phía sau. Nhưng ông bà ngoại của nó thì biết, đương nhiên, những gì Dược Thiên Sầu và Tất Tử Thông đưa cho cũng sẽ do ông bà ngoại nó bảo quản.
Kết quả năm người cũng không ăn một miếng thức ăn hay ngụm rượu cứ như vậy mà rời đi, còn bồi ra một đống đồ vật giá trị xa xỉ, nhưng cũng xem như buôn bán lời một đồ đệ. Bốn người dọc theo đường đi chúc mừng hắn, Dược Thiên Sầu vui vẻ tiếp thu, hắn là thực sự vui vẻ.
Đi tới cửa tu chân liên minh, hai gã đệ tử thủ vệ tuy rằng nhận thức Dược Thiên Sầu, nhưng vốn có quy định từ trước, nên cũng phải ngăn cản bốn người Tất Tử Thông, vì vậy Dược Thiên Sầu cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là bồi bốn người tuân theo quy củ. Bốn người đến đây chính vì cấp mặt mũi cho Dược Thiên Sầu, cũng không có gì để giấu diếm, trực tiếp đem thân phận báo ra, nhượng đệ tử thủ vệ đi bẩm báo. Một gã đệ tử thỉnh mọi người chờ, xoay người vào trong, sau đó được phép mới thả mấy người đi vào.
Bốn người quan sát chung quanh, cũng không phát hiện có địa phương gì đáng ngạc nhiên, đi tới chỗ Phù Tiên Đảo cư ngụ, Dược Thiên Sầu đứng trước cửa hô:
"Đệ tử Dược Thiên Sầu cầu kiến Toàn trưởng lão." "Vào đi!" Toàn Đức Minh ở bên trong hô lên. Năm người đi tới, Dược Thiên Sầu đem thân phận bốn người nói cho hắn biết, bốn người đều bước tới hành lễ.
Đối với việc người thừa kế của tứ đại gia tộc tu chân giới cùng dắt tay nhau đến, Toàn Đức Minh cũng biểu hiện thật khách khí, đối phương tuy rằng thực lực không bằng Phù Tiên Đảo, nhưng liên hợp lại cũng không phải môn phái tầm thường có khả năng so sánh.
Được biết bốn người đến đây là vì muốn mời Dược Thiên Sầu đến tứ đại gia tộc làm khách, Toàn Đức Minh suy nghĩ một lúc, lúc này cũng chịu đáp ứng. Nếu như là chính Dược Thiên Sầu muốn đi, hắn sẽ không đáp ứng, nhiều người cấp cao trên Phù Tiên Đảo đã dặn dò hắn phải chiếu cố tên tiểu tử, vạn nhất Dược Thiên Sầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn nên làm sao ăn nói với những người kia? Người của tứ đại gia tộc mời mọc thì khác, đầu tiên không tiện bác mặt mũi người ta, hai là có bọn họ Dược Thiên Sầu hẳn cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đi ra ngoài, năm người hẹn ước xong, sáng sớm ngày kế liền xuất phát, đi tới địa phương mà Dược Thiên Sầu hứng thú nhất, hội đấu giá Võ gia.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu