- Bách Mỵ Yêu Cơ, Linh huyễn nữ thần.
Bách Mỵ Yêu Cơ được chỉ đích danh chậm rãi đi lên đài Phượng Hoàng, tất cả ánh mắt của các cô gái đều rơi trên người nàng, mọi người đều có tò mò tiếp theo mình sẽ được phong làm thần gì.
-Tử Y, Nữ thần vận mệnh.
Phượng Hoàng Cổ thần ngay sau đó điểm tên Tử Y, miếng ngọc trên tay được thu về, nhìn dáng vẻ đó tựa hồ không chuẩn bị lại phong thần.
Bách Mỵ Yêu Cơ và Tử Y đi phía sau nhất thời cùng lúc quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Phượng Hoàng Cổ thần, ánh mắt lóe lên.
Phượng Hoàng Cổ thần biết trong lòng bọn họ có nghi ngờ, bình thản cười nói:
-Dược Thiên Sầu, đây là ý chỉ của Đạo, nói ngươi cự tuyệt phong tặng "Chưởng hình đại thánh", những nữ nhân có quan hệ với ngươi chỉ sợ cũng không muốn tiếp nhận phong thánh, mà muốn đưa ngươi trở lại thế giới mà ngươi đã tới, có lẽ ngươi cũng không muốn xa các nàng, cho nên sẽ để ngươi đưa các nàng cùng đi, hoàn toàn đoạn tuyệt ân oán tình cừu của ngươi với thế giới này.
-Cái gì?
Dược Thiên Sầu thất thanh kêu lên, vẻ mặt kích động, hắn thật sự không nghĩ tới mình có một ngày trở về.
Đám người Quang Minh cổ thần đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Bách Mỵ Yêu Cơ và Tử Y trong nháy mắt cũng trắng bệch, hai người bây giờ mới phát hiện, có phải đạo lý của bản thân mình về phân chia nam nữ quá đơn giản, đã từng ngủ chung trên giường hay không chính là một tiêu chuẩn cân nhắc rất trọng yếu, mà các nàng lại loại bỏ người ngoài ở ngoài giường.
Tất cả nữ nhân vẫn khó hiểu, kinh ngạc nhìn Dược Thiên Sầu, muốn tìm đáp án trên mặt hắn.
Phượng Hoàng cổ thần liếc nhìn các phàm nữ, cười nói:
-Dĩ nhiên, nếu các nàng không muốn cùng đi với ngươi, hoặc ngươi cũng không muốn dẫn các nàng theo, các nàng vẫn có thể được phong thần. Tuy nhiên bản thân ngươi không muốn quy thuận đại đạo, nhất định cũng phải rời khỏi đây, tới từ đâu thì quay về chỗ ấy, thế giới này không tiếp nhận ngươi.
Mấy nữ nhân khẩn trương nhìn Dược Thiên Sầu, còn Dược Thiên Sầu cũng khẩn trương nhìn các nàng, thanh âm có vẻ run rẩy:
-Ta không thuộc về thế giới này, ta không muốn chém giết nữa, ta muốn về nhà, ta cũng không miễn cưỡng các nàng… các ngươi có nguyện ý đi theo ta không?
Vũ Lập Tuyết, Phù Dung, Khúc Bình Nhi, Nhan Vũ đều lộ ra nụ cười, gật mạnh đầu. Duy chỉ có Bạch Tố Trinh vẫn im lặng không nói gì, Dược Thiên Sầu cũng không dám thở gấp nhìn nàng…
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, Bạch Tố Trinh yên lặng bước ra khỏi hàng ngũ của bọn họ, hành lễ với Phượng Hoàng cổ thần nói:
-Ta không đi, ta ở lại.
-A..
Bốn người Vũ Lập Tuyết kinh hộ nói:
-Bạch tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
-Tại sao?
Dược Thiên Sầu lộ vẻ sầu thảm hỏi.
Bạch Tố Trinh hoàn toàn không sợ hãi, liếc nhìn hắn, vẻ mặt bình thản nói:
-Ta tu luyện Vạn yêu tâm kinh, thể nghiệm và quan sát trái tim của vạn yêu, bọn họ cần sự tồn tại của ta hơn ngươi, còn cả tộc nhân của ta… ta phải làm hết trách nhiệm.
-Vậy sao?
Dược Thiên Sầu hồn bay phách lạc lẩm bẩm:
-Sau khi Lam Hải tử cảnh chết đi, ta đã phát hiện nàng có cái gì không đúng, ta không nên cho ngươi uống Lam Hải tinh hoa chết tiệt đó.
Phượng Hoàng cổ thần mỉm cười, tựa hồ chuyện này phát triển đúng như trong dự liệu của nàng, lúc này cao giọng nói:
-Bạch Tố Trinh, yêu thần!
Đám người Quang Minh cổ thần ồ lên một trận, người khác không biết rõ nhưng bọn họ lại biết rất rõ ràng, nữ xướng nương nương năm đó lại chính là
"Yêu thần". Không ngờ yêu nữ này lại tiếp nhận thần vị của nữ xướng nương nương .
Bạch Tố Trinh đan hai tay trước bụng, chậm rãi đi về hướng đài Phượng Hoàng, lướt qua Bách Mỵ Yêu Cơ và Tử Y đều đang kinh ngạc, đi lên đài cao. Trên bầu trời một đạo hồng quang giống như dòng sông chảy dài không dứt chạy tới, một lúc lâu mới bị Bạch Tố Trinh hoàn toàn hấp thu vào bên trong cơ thể.
Bạch Tố Trinh đứng trên đài Phượng Hoàng bỗng nhiên thần thái trở nên thánh khiết siêu nhiên, đôi mắt lạnh lùng một lần nữa lấp lánh, yên lặng đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu hồi lâu, không cần Bàn Long cổ thần đưa nàng, đã một mình phiêu nhiên bay về hướng bầu trời mênh mông…
-Hai vị còn không lên đài thụ phong sao? Chẳng lẽ muốn bỏ qua cơ hội phong thần lần này? Phải biết tận dụng, thời cơ đã mất thì sẽ không bao giờ đến nữa !
Bàn Long cổ thần nhìn Bách Mỵ Yêu Cơ và Tử Y quát lên.
Hai người không trả lời, ánh mắt chằm chằm nhìn Dược Thiên Sầu, trong ánh mắt như có tuyệt vọng, cũng có mong đợi....
Nhìn thấy hai nàng chần chừ không muốn phong thần, Dược Thiên Sầu hiểu tâm ý của các nàng, các nàng chẳng qua chỉ chờ một câu nói của hắn.
Dược Thiên Sầu mỉm cười, mình làm người mặc dù thất bại, nhưng ít nhất vẫn có người nguyện ý không rời xa mình, bất luận lúc nào cũng sẽ ủng hộ mình.
Hắn sải bước đi tới giữa mấy nữ nhân.
Vẻ mặt đang còn bệnh tật, hai mắt đáng thương, Tử Y thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu đi tới .
Ai ngờ, Dược Thiên Sầu đi tới liền bất ngờ gõ lên đầu Tử Y, lại trừng mắt mắt kéo lỗ tai Tử Y, mắng xối xả:
-Nàng muốn đi đâu? Cha mẹ nàng cũng không ở đây, nàng đi theo lão tử, lão tử phải có trách nhiệm có nghĩa vụ chiếu cố nàng, nha đầu không hiểu biết này, cũng muốn học người ta phong thần? Trở về!
Tử Y không nhảy dựng lên đối chọi gay gắt như thường thấy, trong mắt lại dâng lên thần thái vui mừng, biết điều dạ một tiếng, cước bộ nhẹ nhàng nhanh như chớp trở về bên cạnh mấy nữ nhân kia.
Dược Thiên Sầu đứng trước mặt Bách Mỵ Yêu Cơ mặt, mỉm cười vươn tay ra, ý tứ rất rõ ràng ....... Đi theo ta!
Trong mắt Bách Mỵ Yêu Cơ đã tuôn ra lệ quang, khẽ lắc đầu nói:
-Ta cần một lý do.
Dược Thiên Sầu kéo cánh tay nàng, ôm vào trong lòng trước mặt mọi người, đôi môi mạnh mẽ đè lên bờ môi xinh đẹp mê người của nàng.
Chư thần im lặng, đưa mắt nhìn nhau. Hai người này cũng quá kỳ cục, lại dám làm chuyện như vậy trước mặt mọi người.
Mấy cô gái Vũ Lập Tuyết lại tràn đầy hâm mộ, Tử Y vừa chạy về rất không vui vẻ, phát hiện cùng là một người, nhưng đối đãi cực kỳ khác biệt , cho nên cái miệng nhỏ liền cong lên đầy hờn dỗi.
Bách Mỵ Yêu Cơ để mặc hắn giày xéo đôi môi của mình, trong đôi mắt khép hờ, nước mắt cũng ào ào chảy ra không ngừng. Bỗng nhiên hai mắt mở to, đẩy hắn ra, thở hổn hển cắn cắn môi nói:
-Bây giờ ngươi không sợ sao? Tốt nhất ngươi hãy nghĩ cho kĩ đi, ta không muốn sau này ngươi hối hận.
Dược Thiên Sầu lộ ra dáng vẻ ta là lưu manh ta sợ người nào, xem thường nói:
-Không có gì phải sợ, trước kia là da mặt mỏng, bây giờ thì sao! Người bị ta mắng không có trăm tỷ cũng có mười tỷ, đã sớm luyện thành mặt dày rồi, bây giờ ta chỉ biết ta thích nàng là đủ rồi, nàng không thể không đi theo ta, cho dù phải cướp, ta cũng sẽ cướp nàng đi.
Nước mắt của Bách Mỵ Yêu Cơ lại chảy ra không ngừng, đôi vai nhỏ run rẩy, khóc đến đến mức không biết gì. Cái tát năm đó, nàng vẫn còn nhớ rõ, sau này bất luận kẻ nào nhìn nàng với ánh mắt không ổn, trong lòng nàng sẽ cảm thấy kiêu ngạo, trong lòng chịu áp lực cực lớn, nhưng nàng quật cường cho rằng mình không sai, tại sao thứ mình thích lại không thể đi tranh thủ, cho nên vẫn cắn răng chờ đợi.
Hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy được trăng sáng, tất cả ủy khuất trải qua cũng đáng giá, nữ nhân kiên cường này cũng không còn khống chế được tâm tình của mình nữa.
Dược Thiên Sầu chua xót cười ha ha, không an ủi nàng, để cho nàng phát tiết hết ra ngoài, hai tay ôm nàng vào trong lồng ngực, quay đầu lại nhìn về phía Đại Thần Dịch nói:
-Chúng ta trở về như thế nào?
Hậu Nghệ cười nhạt, tháo chiếc thần cung trên vai xuống, lại đưa tay rút ra Khai Thiên Tích Địa Tiễn trong bầu tên, chậm rãi bay về hướng tinh không, xoay người một cái trong hư không, trong nháy mắt biến thành một người khổng lồ thân cao trăm trượng, tay cầm thần cung và mũi tên khổng lồ.
Nguồn: http://truyenfull.vn Sau khi lắp tên vào dây cung, Hậu Nghệ nhìn chăm chú vào mọi người ở dưới quát lên:
-Lên thần tiễn của ta!
-Được…
Dược Thiên Sầu ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng, nói với một đám nữ nhân:
-Các lão bà! Theo ta về nhà.
Hắn túm lấy Bách Mỵ Yêu Cơ bay lên không trung, rơi vào giữa một đạo chính giữa trong sáu đạo thần tiễn.
Tử Y ở phía dưới khẽ thẹn thùng, nhỏ giọng nói:
-Ai là.., các lão bà của ngươi…
Vừa nhìn thấy bọn tỷ muội bên cạnh đã bay đi hết, cuống quít đuổi theo.
Một hai ba bốn năm sáu bảy, không thiếu một người hàng đứng hàng ngồi trong thần tiễn khổng lồ, Dược Thiên Sầu đi đầu.
Mắt thần của Hậu Nghệ như điện, nhìn về tinh không sâu thẳm, cánh tay cường tráng nắm cung tên bỗng nhiên phát lực kéo dây cung, trong nháy mắt tinh không nổ vang một trận , vô số ngôi sao rung động lấp lánh, nhất tề bắn đi một chùm tia sáng, tập trung trên Khai Thiên Tích Địa Tiễn.
Một tầng hoa quang nhàn nhạt giống như màn hào quang, bao lấy cả thần tiễn, bảo vệ đám người Dược Thiên Sầu ở bên trong.
Sáu mũi tiễn mang theo thần quang lưu chuyển chậm rãi hướng về tinh không xa xôi, Hậu Nghệ đột nhiên kêu lên chấn động tinh không:
-Vô thượng thần cung, Khai Thiên Tích Địa Tiễn phá hư không!
Trên thân thể lập tức tách ra một đạo nhân ảnh bám vào trên thần tiễn, buông lỏng mũi tên, vô số ngôi sao rung động,
"Vù" thần tiễn giống như một lưu tinh màu vàng bay đi cực nhanh, tốc độ nhanh đến mức khó tin, các chư thần mới vừa thấy thần tiễn bắn ra, liền đã biến mất trong tầm mắt.
Hậu Nghệ không biết biến mất từ lúc nào, vô thượng thần cung từ trên không trung rơi xuống, Phượng Hoàng cổ thần vẫy tay, cầm vào trong tay.
Bạch Tố Trinh mặc y phục trắng, không biết tù lúc nào đã đứng trên sườn đồi cao cao của tinh cầu hoang vu, cô độc đón gió lạnh, tay áo bồng bềnh, yên lặng nhìn về điểm kim quang rực rỡ biến mất hồi lâu, một giọt nước mắt trong suốt rơi lăn xuống….
Đám người Dược Thiên Sầu ngồi trên thần tiễn như ngơ ngẩn, các nữ nhân lại càng lớn tiếng ồn ào không ngừng, bọn họ đang nhìn thấy cảnh đẹp mĩ lệ cả đời chưa từng thấy, mênh mông, thâm thúy, thần bí, vô tận.......
Vô số ngân hà rực rỡ biến mất trong nháy mắt, đó là một loại cảnh tượng hùng vĩ thu hết cả vũ trụ xinh đẹp vào trong tầm mắt, một cảnh đẹp vô biên vô tận không thể nào hình dung.
Tốc độ thần tiễn càng lúc càng nhanh, dần dần không thấy rõ cảnh sắc xung quanh, ngôi sao cực nhanh, giống như xuyên qua một thế giới lưu quang đầy màu sắc, làm cho người ta dần dần có chút mê muội, tốc độ nhanh đến mức làm bọn họ không thở được.
Bỗng nhiên trên thần tiễn bắn ra một đạo điện quang màu tím, phá vỡ hư không phía trước, thân hình mọi người chấn động, trước mắt rộng mở trong sáng, chỉ thấy đạo điện quang tử sắc bổ về phía mặt đất, đánh bại một thân ảnh trên mặt đất .
Chúng nữ che miệng lại kinh hô, Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn phía dưới, liền ngây dại, á khẩu không nói gì được.
Phía dưới là một vùng hoang dã, có một chiếc xe đỗ phía dưới, còn có thể thấy cảnh sát võ trang đầy đủ, tên bị tử lôi bổ trúng tựa hồ là một gã phạm nhân sắp hành hình, cùng với tiếng khói đen đánh xuống mặt đất, lập tức dẫn tới nhóm người chen chúc. Sau đó đám người tản ra, một gã cảnh sát giơ súng chĩa vào trái tim phạm nhân bắn một tiếng
"bùm".