Dược Thiên Sầu nhìn Trần Phong lắc đầu nói:
"Ngươi đã quyết định, ta cũng không còn lời gì để nói, ta sẽ đưa các ngươi đi Tiên giới." Dứt lời, quét mắt nhìn chúng nhân nói:
"Còn ai muốn đến Tiên giới cứ nói, ta cùng đưa các ngươi rời đi một lần. Mọi người không cần phải băn khoăn, Dược Thiên Sầu ta thề với trời, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi sau lưng mọi người!" Hắn vừa phát thề, quả nhiên có không ít người rục rịch, Tiếu Uyển Thanh ngoái đầu nhìn về phía sau mấy lần, thường ngày một số nữ nhân cùng nàng quan hệ không sai, liền nơm nớp lo sợ đi ra, hiển nhiên cũng muốn rời khỏi nơi này. Mà có người dẫn đầu, thế nhưng còn lục đục bước ra hơn trăm người, cả trai lẫn gái đều có, đứng tập trung thàn một đống, một đám tâm tình lo lắng bất an không thôi. Chỉ riêng những đội viên Anh Hùng từ bên ngoài quay về là vẫn thờ ơ lãnh đạm, bọn hắn biết những điều Dược Thiên Sầu nói không có sai, bên ngoài đích xác là quá mức nguy hiểm.
Dược Thiên Sầu nhìn xuống phía dưới âm thầm thở dài, xem ra bấy nhiêu năm qua vẫn có không ít người âm thầm bất mãn đối với cách hành xử của mình. Một lát sau, hắn mới thở dài nói:
"Tất cả giải tán đi! Muốn rời đi ta cũng không ngăn cản các ngươi thêm nữa, quay về thu dọn đồ đạc trước đi! Những gì bên trong Ô Thác Châu, chỉ cần các ngươi cảm thấy hữu dụng, thì hãy mang theo. Cho các ngươi nửa canh giờ thu thập, ta ở chỗ này chờ đợi các ngươi." Nói dứt lời, Dược Thiên Sầu liền nhắm hai mắt vào!
Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, không ít người lộ ra thần sắc vui mừng, xem tình hình này Dược Thiên Sầu thực đúng là sẽ thả mọi người rời đi rồi. Nếu không cũng không cần phải nhắc nhở mọi người quay về thu dọn đồ đạc. Rất nhanh đám đông đã giải tán, giữa sân cuối cùng chỉ còn lại một mình Trần Phàm, đám người Hồng Thái Long thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám quấy rầy Dược Thiên Sầu ở trên đài.
"Lão đại!" Bỗng nhiên, Trần Phong ngẩng đầu lên nhìn Dược Thiên Sầu đang đứng ở trên điểm tướng đài, hô lớn một tiếng.
Dược Thiên Sầu mí mắt run run, chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn, cuối cùng lăng không nhẹ nhàng đáp xuống bên người hắn, giằng lấy bình rượu hồ lô, trong tay chợt lóe lên một đoàn Tam Muội Chân Hỏa, đem bầu rượu đốt tan thành bột phấn, sau đó vỗ vai Trần Phong nói:
"Sau này rời khỏi đây thì đừng uống rượu nữa. Tuy rằng Tiên giới hung hiểm, nhưng mưu sự tại nhân, cũng không phải là không có đường tránh thoát....Nếu có thể, thì ta vẫn còn muốn khuyên ngươi lưu lại ở đây." "Lão đại!" Trần Phong cười khổ:
"Hai mẹ con các nàng đã quyết tâm, ta cũng không có biện pháp nào khuyên nhủ." "Ngươi...." Dược Thiên Sầu thực muốn mắng cái kẻ bất lực này một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, thoáng trầm ngâm suy tư một lúc sau, liền hòa ái nhắc nhở: "Nếu ở Tiên giới gặp phải nguy hiểm gì, thì ngươi hãy báo danh hào của ta ra, nói là người của ta, coi như các ngươi rơi vào trong tay của Ma Đạo, thì bọn chúng khẳng định là sẽ dùng các ngươi làm con tin để áp chế ta, ít nhất cũng không nguy hiểm đến tánh mạng. Bọn chúng hỏi gì, cứ việc trả lời thành thật, bọn chúng không thể xâm nhập được vào Ô Thác Châu, chờ ngày sau ta sẽ nghĩ biện pháp cứu thoát các ngươi."
Trần Phong hai mắt đục ngầu ngắm nhìn Dược Thiên Sầu, kích động nói không ra lời. Còn đám người Hồng Thái Long nghe vậy thì lắc đầu thổn thức không thôi, thầm nghĩ Dược Thiên Sầu đây chính là tự chuốc lấy phiền toái vào người!
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, mọi người lần lượt chạy đến tập trung, lúc này so với lúc trước thế nhưng còn nhiều hơn ước chừng gần trăm người. Vốn lúc trước muốn đi còn sợ Dược Thiên Sầu nói không giữ lời, nhưng lúc này thấy Dược Thiên Sầu thực sự muốn thả bọn họ rời đi. Vì thế trước mắt đã có khoảng gần hai trăm người, phần lớn đều là nữ nhân.
"Sau khi đến Tiên giới mọi người biết phải làm gì rồi chứ!" Dược Thiên Sầu hảo tâm nhắc nhở thêm một câu, song chưởng liền vươn ra, thần thức bao trùm gần hai trăm người, nháy mắt đưa tất cả rời đi.
Gần hai trăm người này đích xác là được Dược Thiên Sầu đưa đến Tiên giới, xuất hiện ngay ngắn ở trong sơn cốc lần trước Dược Thiên Sầu đến Tiên giới, Dược Thiên Sầu hy vọng mọi người gặp may mắn, chạy được càng xa thì càng tốt, đối với bọn họ quả thực không hề có một chút ác ý nào. Đồng thời đây cũng gần tiểu trấn cách Tứ Thông Thương Hội không xa...
Nhưng mà bọn họ lại không có vận khí may mắn như Dược Thiên Sầu cầu nguyện, vừa xuất hiện ở trong sơn cốc thì liền nghe thấy thanh âm đánh nhau từ phía xa truyền đến. Trong lúc nhất thời mọi người đều biến sắc, phóng vút lên đỉnh núi cẩn thận quan sát, phát hiện ra tiếng đánh nhau rất nhanh đã ngừng, cái tiểu trấn ở phía trước không xa hơn phân nửa đã trở thành một đống hoang tàn đổ nát.
Nguồn truyện: Truyện FULL Đột nhiên có một bóng thân ảnh lao xuống bên dưới sơn cốc, toàn thân nhày nhụa máu tươi, không phải ai khác mà chính là Nam Thiên Long của Tứ Thông Thương Hội, lúc này một cánh tay đã biến mất rồi. Trần Phong cả gan dẫn đầu phóng xuống, nâng hắn dậy hỏi:
"Đây là địa phương nào?" Ở phía sau, một đám người cũng loáng xuống đây.
"Tiên giới...Tứ Thông Thương Hội...." Nam Thiên Long khó khăn trả lời, cũng không quan tâm vì sao đối phương lại hỏi như vậy. Tương phản còn túm lấy cánh tay của Trần Phong cầu xin nói:
"Ma Đạo huyết tẩy Tứ Thông Thương Hội, bắt sư muội của ta. Ai đến được Minh giới tìm cô gia nhà ta Ô Hùng cầu cứu, tất sẽ có thâm tạ..." Cố gắng kiên trì nói xong câu này, thì Nam Thiên Long liền chìm vào hôn mê!
Đám người không khỏi hoảng sợ, vừa ra bên ngoài thì chứng kiến cảnh tượng Ma Đạo huyết tẩy tứ phương. Nguyên lai Dược Thiên Sầu cũng không hề dọa dẫm mọi người, quả nhiên Ma Đạo đang hoành hành ngang ngược ở Tiên giới. Trần Phong vẻ mặt thất thần đẩy Nam Thiên Long ra, sắc mặt trắng bệch nhìn vợ con, cười khổ nói:
"Giờ thì các ngươi đã hài lòng chưa?" "Đồ hỗn trướng, đối phó với một cái Tứ Thông Thương Hội nho nhỏ, mà lại để cho cá lọt lưới. Mau đi tìm chung quanh cho ta, dám ngoan cố chống lại đại quân Ma Đạo, một người cũng không thể lưu." Xa xa truyền đến thanh âm phẫn nộ làm cho đám người run như cầy sấy, mọi người bên trong sơn cốc cuống quýt chia nhau ra chạy trối chết. Nhưng trên không trung sơn cốc đã xuất hiện mấy bóng thân ảnh, liếc mắt nhìn thấy một đám người đang vội vàng chạy trốn. Thì lúc này có một gã cười lên ha hả nói với đồng bạn:
"Ở đây vẫn còn rất nhiều nữ nhân, ả họ Mục kia chúng ta không thể động vào, đành phải bắt tạm một nhóm này thôi!" Rất nhanh, mười mấy bóng thân ảnh hung hãn đã lập tức phóng xuống.
Đám người theo Ô Thác Châu đi ra, tu vi quá mức kém cỏi, làm sao chạy thoát nổi mười mấy gã cao thủ Ma Đạo, may mắn các nàng có nhiều người, lại còn phân tán nhau ra chạy trốn. Cho nên hơn mười cao thủ Ma Đạo cũng không có biện pháp thu thập hết toàn bộ.
Nhưng phần lớn ánh mắt của mấy gã này đều tập trung ở trên người hai mẹ con Tiếu Uyển Thanh. Vì thế cả đám không ai nhường ai, liền hung hăng đuổi theo phương hướng một nhà ba người.
Rất nhanh đã đuổi kịp, Trần Phong không biết lượng sức mình, muốn ra tay ngăn trở để kéo dài thời gian cho vợ con chạy trốn. Kết quả bởi vì phản kháng, nên đương trường bị chém chết, không hiểu vì sao hắn không nói ra lời dặn dò của Dược Thiên Sầu lúc trước. Có lẽ chưa kịp, hoặc có thể là không muốn nói.
Chẳng bao lâu sau, hai mẹ con Tiếu Uyển Thanh đã bị chế trụ, mười mấy gã cuồng đồ bao vây xung quanh hai mẹ con. Có một gã đương trường vươn tay ra, xé nát trang phục trên người Tiếu Uyển Thanh, phơi bày ra tấm thân trắng nõn, mà tư sắc của Tiếu Uyển Thanh đích xác cũng là không sai, ngực mông đẫy đà, nhất thời làm cho đám cuồng đồ này không kiêng nể gì nổi lên sắc tâm. Lập tức cởi sạch quần áo, luân phiên nhau điếm ô nàng.
Về phần đứa con, bởi vì quấy rầy nhã hứng của người ta, còn chưa kịp giảng giải đạo lý, thì đã bị chém đứt thành hai đoạn. Mà Tiếu Uyển Thanh bị quần ma luân phiên cưỡng bức đau đớn tới mức hôn mê bất tỉnh, nhưng bọn chúng vẫn không ban tặng cho nàng một con đường sống, sau khi chơi xong liền chặt nàng thành bảy tám khối.
Kỳ thật, nếu không phải cả nhà Trần Phong thu hút sự chú ý của mấy gã cuồng đồ này, thì những người khác cũng không dễ dàng chạy thoát như vậy. Mặc dù không biết vận mệnh ngày sau như thế nào, nhưng ít nhất tạm thời còn bảo toàn được tánh mạng. Coi như cái chết của cả nhà Trần Phong cũng là có chút ý nghĩa!
Bên trong Tứ Thông Thương Hội, Mục Thiên Kiều bị chế trụ, khóc không ra nước mắt, trân trối nhìn một gã ma đầu đang khoanh tay mà đứng ở trước mặt, vốn nàng muốn tự sát, nhưng nàng không biết rằng, kẻ đang đứng trước mặt nàng chính là Bạt Hỗ đại ma vương, thủ hạ thân tín dưới trướng của Tam Dạ Ma Quân, tu vi cao hơn nàng rất nhiều, vừa nhìn thấy nàng có ý niệm tự sát trong đầu, liền dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai khống chế nàng, làm cho tính toán của Mục Thiên Kiều rơi vào khoảng không tuyệt vọng!
"Bây giờ ngươi không thể chết được. Chờ đến khi tấn công U Minh Thần Phủ, nói không chừng ngươi vẫn có hữu dụng. Nếu quả thật không có tác dụng, thì đến lúc đó ngươi tìm chết cũng là chưa muộn!" Bạt Hỗ đại ma vương nói xong, liền vươn tay nhấc nàng, lao vút lên không trung mà phi hành đi....
Tại quân doanh trong Ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu vẫn đứng yên lặng ở trên điểm tướng bàn như cũ, bản thân hắn cũng không biết chuyện tình đám người Trần Phong gặp nạn, sau khi đi ra ngoài. Trầm ngâm suy tư một hồi, đột nhiên cắn răng lẩm bẩm nói:
"Tánh mạng của hơn trăm vạn tu sĩ ah! Cho dù Văn Thụy tiết lộ bí mật căn cứ, nhưng hắn đâu có biết phương pháp khai mở phong ấn Thần Khư Cảnh! Đến bây giờ mà ta vẫn nghĩ không ra, đám người Tam Dạ Ma Quân làm cách nào để tiến vào Thần Khư Cảnh được.....!"