Sau khi mắng xong, Dược Thiên Sầu càng nghĩ càng buồn bực, không phải mình không có biện pháp đánh thắng Yến Truy Tinh, mà là đánh không xong!
Chính mình nhiều lần dồn Yến Truy Tinh vào tử lộ, nhưng mỗi lần Ma Thần đều xuất thủ tương trợ cứu thoát Yến Truy Tinh. Kéo dài tình trạng này xuống, coi như mình lợi hại, thì có ích gì đây chứ?
Hơn nữa lần này càng khoa trương hơn, Ma Thần cố nhiên bất chấp thân phận, ngang nhiên muốn ra tay với mình, thiếu chút nữa đem mình hù chết ah!
Thậm chí Dược Thiên Sầu còn đang hoài nghi, có phải Ma Thần đang mắc bệnh hay không? Hắn để con cháu mình bị nhốt ở trong Ma giới nhiều năm dài chẳng thèm quan tâm. Thế nhưng lại vì một gã Yến Truy Tinh mà liên tục ra tay đối nghịch với một tiểu nhân vật như mình, quả thực là không có ý nghĩa!
Kỳ thực có điều hắn không biết, vừa rồi hắn buông lời mắng chửi Ma Thần, ngay cả tổ tông của người ta còn hỏi thăm, mà người ta vẫn không đem hắn làm thế nào.
Chẳng qua, hắn không biết trời cao đất dầy, cư nhiên dám dùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn công kích Ma Thần, cần phải biết rằng Khai Thiên Tích Địa Tiễn không phải loại thần khí bình thường, nếu sơ suất một chút, thì cho dù là Ma Thần cũng sẽ bị thương. Người ta đừng nói là ở nhân gian, dù ở trên Thần giới thì cũng không mấy ai dám làm thế đối với hắn, dưới cơn giận dữ không ra tay mới là chuyện lạ đời. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thay đổi hắn là Ma Thần thì hắn cũng sẽ có hành động như thế mà thôi.
Trên thực tế, Dược Thiên Sầu phải nên cảm thấy hãnh diện mới đúng. Thử hỏi trong tam giới, nói xa hơn nữa chính là Thần giới, mấy người có tài năng bảo lưu được tính mạng, ở dưới tay Ma Thần đây chứ?
Chỉ có một mình hắn là duy nhất ah!
Bất quá những suy nghĩ này chỉ là do Dược Thiên Sầu bi quan mà thôi. Tuy rằng Ma Thần tâm ngoan thủ lạt, nhưng hắn vẫn có lòng kiêu ngạo của riêng mình, ma quang hộ thể ngày trước hắn rót vào trong người của Yến Truy Tinh, chỉ có khả năng bảo hộ Yến Truy Tinh ba lần, sau ba lần qua đi, Ma Thần sẽ không hỗ trợ Yến Truy Tinh trong lúc nguy cấp thêm nữa.
Cho ngươi ba cơ hội trùng sinh, nếu ngươi vẫn không ngóc đầu lên nổi, thì ngươi so với phế vật cũng chẳng hơn kém bao nhiêu. Đối với nhân vật kiêu ngạo như Ma Thần, hắn sẽ không có khả năng bồi dưỡng một gã phế vật để làm truyền nhân của mình!
Buồn bực qua đi, rất nhanh Dược Thiên Sầu đã tìm lại được tâm tình hưng phấn trong lòng. Dù sao đã tìm ra Thần Kiếm, hiện giờ vạn kiếm tề tụ, hắn không cao hứng mới là chuyện lạ đời.
Dược Thiên Sầu thu hồi Thiên Mục Kính, vui sướng hớn hở ngắm nhìn chuôi Khai Thiên Tích Địa Tiễn thu nhỏ ở trong tay, bỗng nhiên
"di" lên một tiếng, chỉ thấy thần quang rạng rỡ xung quanh Khai Thiên Tích Địa Tiễn đang dần dần trở nên ảm đạm xuống, chẳng bao lâu sau thần tiễn đã biến thành màu vàng nhợt nhạt, cân lượng trầm trọng vô cùng. Dược Thiên Sầu cắn răng duy trì thêm chốc lát, nhưng vẫn không thể nắm giữ nổi, đành phải buông tay ra, thần tiễn dài chừng một thước đã rớt ra, hãm sâu vào trong lòng đất.
"Đây là có chuyện gì?" Nhất thời Dược Thiên Sầu có chút luống cuống, mới vừa rồi còn cảm thấy giữa mình và Khai Thiên Tích Địa Tiễn tâm ý tương thông, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn chặt đứt mối liên hệ mất rồi.
Hắn vội vàng lao xuống, lúc này Thiên Lý Hồ đã hoàn toàn khô cạn, mặt đất dưới đáy hồ nứt nẻ thành từng khối. Thần tiễn tuy nhỏ, nhưng có sức nặng khủng bố, nên đã hãm sâu vào trong lòng đất. Bất quá Dược Thiên Sầu có Thổ quyết tương trợ, nên rất nhanh đã tìm thấy nó ở dưới địa phương sâu hơn mười thước. Sau đó tạo ra một cái không gian ngầm, lẳng lặng chắp tay đi xung quanh thần tiễn trầm ngâm cân nhắc.
Phải chăng là nguyên nhân mình thu hồi Thiên Mục Kính ư?
Dược Thiên Sầu lấy Thiên Mục Kính ra, bắt đầu thi triển phương pháp khai mở Yêu Quỷ Tru Tiên Trận, chiếu luồng bạch quang mờ ảo lên trên người thần tiễn, nhưng thần tiễn vẫn an tường nằm nguyên ở dưới đất, căn bản là không hề nảy sinh ra một chút phản ứng nào.
Hay là nó muốn lấy máu nhận chủ?
Dược Thiên Sầu trầm ngâm gật đầu, cảm giác rất có thể là phương pháp này. Vì thế hắn nhẫn tâm khứa đứt ngón trỏ ra, ngồi chổm hổm ở trên mặt đất không ngừng rót máu tươi của mình lên thần tiễn. Kết quả, khi thần tiễn nhuốm đầy máu tươi xong, chờ thêm nửa ngày thời gian, mà nó vẫn nằm im bất động không hề nhúc nhích.
"Mẹ nó! Không thể nào!" Dược Thiên Sầu khóc không ra nước mắt, đem đầu ngón tay nhét vào trong miệng, đã lãng phí không ít máu tươi nhưng thần tiễn căn bản là không lĩnh tình. Thực vất vả mới lấy được thần tiễn, nhưng lại không hiểu phương pháp sử dụng. Vậy thì nó cùng khối sắt vụn có gì khác nhau đâu chứ? Cũng không thể khiêng nó đi đánh nhau ah!
Dược Thiên Sầu nhụt chí đặt mông ngồi xuống trước mặt thần tiễn, hắn không cam lòng..., thực không cam lòng bảo bối tới tay lại không phải là của mình!
Trong ánh mắt đang mang theo vô hạn ai oán, đột nhiên đồng tử cấp tốc co rút lại. Bởi vì Dược Thiên Sầu phát hiện ra, ở phần đuôi mũi tên, dường như là đang bị thiếu mất một cái gì đó.
Dược Thiên Sầu hai mắt bừng sáng, khẩn trương lấy chuôi thần kiếm năm xưa do cứu thoát Ngạc Tuyết Quân mà có được ra, trong miệng không ngừng hô biến nhỏ.., biến nhỏ....Chờ đến khi thần kiếm nằm gọn trong lòng bàn tay, độ lớn vừa vặn, thì mới cẩn thận đem nó cắm vào chỗ trống ở trên chuôi thần tiễn.
"Keng...." Ngay trong khoảnh khắc cắm vào, một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên, quanh quẩn ở trong không gian ngầm dưới lòng đất.
Nguồn: http://truyenfull.vn Toàn thân chuôi thần tiễn cũng tràn ngập ánh kim quang, lưu chuyển từ trên xuống dưới, bừng bừng sinh cơ. Dược Thiên Sầu liền ngồi thẳng dậy, hưng phấn chà sát hai tay, giống như đang nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nhân, khẩn cấp muốn âu yếm vuốt ve nó bình thường.
Bỗng dưng dị tượng phát sinh, trên mũi thần tiễn bất ngờ phóng ra một đạo quang mang hình quạt, lan tỏa khắp nơi trong không gian ngầm dưới lòng đất, ở trong quang mang xuất hiện một bóng thân ảnh nam nhân cao lớn cường tráng, làn da màu cổ đồng, mặc trang phục nửa người làm bằng da báo, phía dưới cũng không đi giày, mà để chân trần, khoan dung đạp trên mặt đất.
Trên hai tay, trước ngực, bắp đùi, phơi bày ra những múi cơ săn chắc như đá tảng, thoạt nhìn mười phần khỏe mạnh. Trên khuôn mặt cương nghị, tản mát ra vẻ trung hậu giản dị, giữa ấn đường có một đạo ký hiệu hình hoa văn, nhấp nháy tinh quang.
Ở trên vai mang theo một chiếc Loan Cung bảy màu và một ống đựng tên, chỉ thấy bên trong lộ ra phần đuôi của những mũi tên màu kim sắc. Theo hình dạng phần đuôi của mũi tên xem ra, thì những mũi tên này cùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn là hoàn toàn giống nhau.
Bóng người cao lớn xuất hiện ở trong đoàn kim sắc quang mang, theo trên người hắn cũng không nhìn ra một chút địch ý nào, vĩnh viễn chỉ mang đến cho người khác cảm giác hòa ái, ấm áp, dễ gần.
Dược Thiên Sầu ngồi dưới mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn, thật lâu sau mới táp miệng nuốt khan nước miếng, yếu ớt hỏi:
"Ngươi..., ngươi.., là đại thần Nghệ ư?" Người nọ nhìn Dược Thiên Sầu, lộ ra vẻ tươi cười giản dị thản nhiên nói:
"Xin chào! Ta tên là Nghệ." Con mẹ nó! Đúng là đại thần Nghệ rồi!
Dược Thiên Sầu vội vàng bò dậy, phủi mông vài cái, chỉnh trang lại quần áo, đã lâu rồi không được nghe thấy hai chữ
"xin chào", để cho hắn theo bản năng muốn tiến lên bắt tay làm quen, như khi gặp được cán bộ cấp lãnh đạo. Chờ khi vươn tay ra mới kịp phản ứng, ở nơi này không thịnh hành phương pháp giao tiếp bắt tay. Lúc này đành phải khom lưng cúi đầu nói:
"Cái này....Lão nhân gia ngài không phải..., không phải..., đã chết rồi hay sao?" "Từ cổ chí kim, vũ trụ luôn luôn trường sinh bất túc, cùng cực vãng lai thị thị phi phi, cho nên sinh là tử, mà tử cũng chính là sinh." Đại thần Nghệ nhìn hắn ôn hòa cười nói: "Xem ra ngươi cũng biết ta, nói ta chết rồi cũng được, bởi vì ta đã không còn dùng phương thức bình thường để tồn tại ở trong vũ trụ nữa rồi. Nhưng nếu nói ta đã chết hoàn toàn thì cũng không phải, bởi vì Mệnh Hồn trong ba hồn bảy vía của ta đã ký thác vào Thần Cung, còn nhị hồn bảy phách thì ký thác vào trong chín mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn. Ngày nào Vô Thượng Thần Cung và chín mũi Khai Thiên Tích Địa Tiễn tề tựu, thì đó cũng là lúc ta sẽ sống lại."
"Lợi hại..., lợi hại...." Dược Thiên Sầu miệng đầy khích lệ, hai tay vươn lên ôm ngực tràn đầy biểu tình hâm mộ, cảm giác nói chuyện phiếm cùng siêu cấp cao thủ như thế này, quả thực là rất sảng khoái. Bỗng nhiên, hắn lại có chút kỳ quái chỉ vào mình, nói:
"Vậy sao ngài đột nhiên xuất hiện ở đây? Hay là ngài muốn chỉ điểm ta cái gì ư?" Nói đến đây, hai mắt của Dược Thiên Sầu đã bừng sáng lên, hoài nghi có phải đối phương muốn truyền thụ công pháp tuyệt thế gì đó cho mình hay không?
"Ta hiện thân không phải là vì đến thăm ngươi, cũng không có gì chỉ điểm." Đại thần Nghệ sảng khoái trả lời.
Nghe vậy, biểu tình của Dược Thiên Sầu trở nên cứng đờ, thầm nghĩ ngươi nói chuyện không biết uyển chuyển một chút ư? Đâu cần phải đả kích người ta như vậy! Sau đó liền cười mỉa nói:
"Vậy ngài xuất hiện ở đây làm gì?" "Vạn kiếm tề tụ, một lần nữa biến trở thành Khai Thiên Tích Địa Tiễn, ta theo mũi tên này cảm nhận được chân khí của một vị cao thủ xa lạ, cỗ chân khí cường đại này đã làm cho ta tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say." Đại thần Nghệ nhìn Dược Thiên Sầu lắc đầu nói:
"Không thể tưởng tượng nổi, ngươi đang nắm giữ Tinh Thần Châu. Bất quá chân khí của vị cao thủ làm cho ta hồi tỉnh, không phải ngươi, ngươi quá yếu!" "Tinh thần châu nằm trên người của ta?" Dược Thiên Sầu sửng sốt, cái gọi là kẻ trong cuộc thì mơ màng, hắn đang ngồi trên núi vàng mà lại không biết. Ngay khi tầng mơ màng này bị người ta đâm thủng, toàn thân hắn không khỏi run lên, bật người hiểu ra, nguyên lai viên Kim Châu ở trong nội thể mình cũng chính là Tinh Thần Châu, chẳng trách nó thần kỳ như vậy.....Theo truyền thuyết nói, người nào nắm giữ Tinh Thần Châu thì sẽ thành thần, chẳng lẽ lão tử.....!!!
-o0o-