Gã kỵ sĩ thủ lĩnh mật quỷ gương mẫu dẫn đầu, phía sau là hai gã kỵ sĩ tay cầm đại kỳ màu đen, trên đại kỳ có vẽ hai chữ
"Hắc Kỵ" bằng lân tinh, phía sau nữa là mười vạn Hắc Kỵ đại quân đang rong ruổi cười ngựa đạp gió lướt mây tung hoành ở trên không trung, sát khí ngợp trời.
Mới vừa rồi ô Hùng còn dõng dạc diễn thuyết, lúc này đã yên lặng chăm chú nhìn lên không trung, hai chữ
"Hắc Kỵ" vẽ bằng lân tinh khiến cho mọi người ở phía dưới trong lòng tràn đầy sợ hãi, cũng không phải đã từng nghe nói qua đại danh này. Mà là do cờ xí tung bay, khí thế cường hãn, làm cho mọi người sâu sắc cảm thụ được áp lực lớn lao.
Tuy rằng trên không trung Mê Huyễn Tiên Thành có sương trắng chướng mắt, người trên không trung nhìn xuống không thấy gì, nhưng người phía dưới hoàn toàn có thể trông thấy bóng người phía trên. Bất quá ở dưới quảng Trường trung tâm tập trung đông đảo nhân mã như vậy, Hắc Kỵ đại quân sẽ không có khả năng không cảm nhận được điều bất thường. Chăng qua người ta hoàn toàn khinh thường, không có đem hết thảy đám người ở phía dưới nhìn vào trong mắt ah!
Đây là khí thế của đại quân Ma giới hay sao?
Chúng nhân ở trong lòng âm thầm tự hỏi, theo sau ánh mắt đều quẳng ném về phía ô Hùng, vừa rồi hắn còn nói muốn suất lĩnh mọi người cùng Ma đạo quyết chiến một trận, hiện giờ vì sao lại không có phản ứng đây chứ?
Đứng trước cửa sổ trên tầng lầu. Dược Thiên sầu truyền âm cho Lộng Trúc nói:
"Ha ha! Đây là ô Hùng tự vả vào miệng mình rồi." Thật lòng mà nói, khi nhìn thấy ô Hùng cả kinh, bản thân hắn vẫn là rất cao hứng. Dù sao hai người đã từng kết oán thù, không ai mong muốn cừu nhân của mình uy phong bát diện ah!
"Ngươi nhìn xem!" Bỗng nhiên Lộng Trúc vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ, Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại, nụ cười bên khóe miệng nhất thời cứng đờ. Chỉ thấy ô Hùng đã muốn rút kiếm chỉ lên không trung, ngắm nhìn bốn phía căm phẫn quát:
"Hôm nay Tuyệt Tình Cung chúng ta sẽ kề vai chiến đấu cùng mọi người! Ngày mai chúng ta sẽ trở thành huynh đệ sinh tử!" "Giết!" Nhóm đệ tử Tuyệt Tình Cung đứng phía sau lưng hắn đều cao giọng hô vang, phía dưới hơn ba trăm vạn người cũng ngâm tấu rung trời. Lúc này chỉ thấy những người đó giống như ăn phải gan hùm mật sấu bình thường, trên mặt mỗi người đều bày ra cảm xúc hưng phấn, loạn thất bát tao đem vũ khí phóng xuất ra, đi theo ô Hùng phóng lên trên không mà đuổi theo phương hướng của Hắc kỵ đại quân đang đi xa.
Khí thế quả nhiên là cường hãn không kém ai, phỏng chừng mỗi người phun một ngụm nước bọt, là có thể đem mười vạn Hắc Kỵ đại quân dìm chết bình thường. Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút không dám tin tưởng.
"Mẹ nó! Gặp quỷ sao?" Dược Thiên sầu khinh miệt một tiếng, trong lòng tự nhũ Chẳng lẽ mình đã lấy bụng Tiểu nhân đo lòng quân tử rồi ư?
Nhưng rất nhanh đã lắc đầu nói:
"Không đúng!" Theo sau thuấn di lao vút ra ngoài cứa sồ bay lên không trung ngắm nhìn. Lộng Trúc không biết hắn đang nhìn cái gì, mà diễn cảm bày ra hình dáng đã hiểu được rồi! Lúc này Lộng Trúc mới nhảy ra ngoài chạy theo, hai người sóng vai nhau mà đứng ở trên nóc nhà, ngắm nhìn Tràng cảnh ở trên không trung.
Phương xa....
Trên không trung bóng người đầy trời, không đếm nổi là có bao nhiêu nhân số, Tràng cảnh đồ sộ khó lòng có thế tưởng tượng, ngưng tụ thành sát khí cuồn cuộn, phô thiên cái địa, hung hăng chặn đường của Hắc Kỵ đại quân.
Mà Hắc Kỵ đại quân cũng nhanh chóng dàn binh bố trận, không hề Mang theo ý tứ lùi bước chút nào. Xem bộ dáng là sẽ không tiếc đại giới, liều mình quyết chiến một trận!
"Rốt cuộc Vong Tình đã quay về rồi. Xem ra là các môn phái đã đến đông đủ." Ánh mắt của Dược Thiên sầu nhìn thoáng qua thân ảnh đeo chiếc mật nạ màu bạc. Theo sau lại quét mắt nhìn đoàn nhân mã ở xung quanh, cảm khái nói:
"Liên Minh Trừ Ma không có người nào đồng lòng cả! Xem ra là Bởi vì mọi người quá mức sợ hãi quần ma, bị bức ép đến đường cùng cho nên các môn phái mới hợp sức lại cùng nhau liều mạng!" Lúc này Lộng Trúc trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới lẩm bẩm nói:
"Chẳng trách ô Hùng diễn thuyết dõng dạc mười phần như thế. Chẳng trách đám tán tu kia thấy chết mà không sờn lòng. Nguyên lai là trông thấy viện quân kéo đến, muốn ra sức đục nước béo cò, tranh giành công lao." Khi hai người đang nói chuyện, thì Hắc Kỵ đại quân đã bị sô vố người bao vây.
Trong đám người, đôi con ngươi ẩn giấu sau chiếc mặt nạ bạc nhìn thẳng vào đôi con ngươi sau chiếc mặt nạ quỹ, yên lặng đánh giá không nói gì. Dường như lúc này chỉ cần hai người ra lệnh một tiếng, là nhân mã song phương sẽ triển khai quần đấu chiến tử một hồi.
"Ngươi là ai?" Hai người trăm miệng một lời đồng thanh phát ra câu hỏi. Bất quá thanh âm đằng sau chiếc mật nạ quỷ, lại là thanh âm của một nữ nhân.
Lời này vừa nói ra, hai người đồng thời ngây ra, có vé như chưa từng nghĩ qua, mình và đối phương sẽ tương thông tâm ý như vậy. Đám người xung quanh cũng khó hiểu đưa mắt nhìn nhau.
Vong Tình nhìn ra tu vi của đối phương cao thâm hơn mình, nhưng vẫn vân đạm phong khinh, tràn đầy tự tin nhàn nhạt nói:
"Hãy cải tà quy chính, cùng chúng ta chống lại Tam Dạ Ma Quân, thì ta sẽ buông tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu không sẽ giết không tha!" Nói Dứt lời, tay phải đã nắm lên chiếc thủ trạc trừ vật nằm ở cổ tay trái.
Song trả lời câu hỏi của hắn chính là vô số bóng ảnh Trường tiên huyễn ra. Hắc Kỵ đại ma vương phóng ngựa thăng tới phía trước, cánh tay vung lên, sợi Trường tiên đem bóng trong tay bất ngờ dài ra, giống như một thanh Trường thương hung hăng quét ngang đám người.
Cơ hồ, ngay lúc này Dược Thiên sầu và Lộng Trúc đứng trên nóc nhà, cũng nhìn thấy một chùm quang Mang màu tuyết lam theo trong đám người bạo phóng ra, chiếu sáng rực đất trời. Giống như trong thiên địa bỗng dưng xuất hiện một vầng mặt trời màu tuyết lam chói lóa, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào chùm ánh sáng này.
Đôi con ngươi ẩn dưới chiếc mặt nạ quỷ, cảm thấy chùm quang Mang màu tuyết lam đang bạo phóng đến Mang theo uy lực vô cùng kinh người. Trường tiên trong tay đang vung ra, bất tri giác đã thu ngược trở về. Sau đó mới huyễn ra vô số bóng ảnh, mênh mông cuồn cuộn nhắm thăng vào thân ảnh của Vong Tình.
"Phanh phanh phanh...." Vô số thanh âm bạo nổ vang lên dồn dập, những bóng Trường tiên đang múa may giữa không trung nháy mắt đã bị chấn gãy.
Bất quá, sau khi chùm quang Mang màu tuyết lam phá hủy vô số bóng ảnh Trường tiên thì uy lực cũng đã suy yếu đi rất nhiều.
"Đương..." một thanh âm giòn tan vang lên, cuối cùng chém vỡ đôi chiếc mặt nạ quỷ ra thì thế công mới hoàn toàn dừng lại.
Mà khi chiếc mặt nạ quỷ vỡ đôi thành hai mảnh, thì mái tóc dài ẩn sau chiếc mặt nạ cũng bị cuồng phong thổi tung bay tán loạn. Trên khuôn mặt của Hắc Kỵ đại ma vương tràn đầy biểu tình khiếp sợ, nàng không dám tin nhìn chằm chằm vào thanh Lục Long Tuyết Lam Kiếm nằm trong tay Vong Tình. Dường như nàng không tin trên đời này, thậm chí có người chỉ dùng một kiếm mà phát huy ra được uy lực khủng bố như thế.
Đứng ở phía sau, Hắc Kỵ đại quân cũng bị chấn kinh, không nghĩ qua ở Tiên giới còn có nhân vật khủng bố đến mức này, chỉ xuất một kiếm đã làm cho Hắc Kỵ đại ma vương không hề có lực hoàn thủ. Còn đám người Tiên giới thì tinh thần lại rung lên, lòng tin bành trướng cường đại hơn.
Hai người vừa xuất thủ cũng tương đương với hiệu lệnh phát động công kích. Nhất thời bốn phương tám hướng lưu quang bạo phóng ra khắp nơi, vô số tiên khí pháp bảo điên cuồng oanh tạc vào mười vạn Hắc Kỵ đại quân đang bị vây khốn ở giữa không trung.
Rất nhanh sau đó, Hắc Kỵ đại quân cũng tiến hành phản kích. Mấy ngàn vạn nhân mã các môn phái lớn nhỏ trong Tiên giới đồng loạt vây công, tuy nhiên phần lớn mọi người tu vi đều Chẳng ra gì, trước những đợt phản kích của địch nhân, cơ hồ ngay cả muốn quay đầu bỏ chạy cũng là không có thời gian.
"Oanh....!" Một tiếng nổ lớn vang lên.
Giữa đám đông, một bóng đen hung hăng lao thẳng lên trên không trung, ngay ở phía sau, sáu con phi long màu tuyết lam hình dáng như thực chất cũng đang bám theo, khí thế kinh người.
Đồng dạng, Vong Tình cũng lao ra, phóng vút lên không trung, ý đồ rất rõ ràng, hắn Chẳng quan tâm có giết được Hắc Kỵ đại ma vương hay không. Nhưng tom lại hắn vẫn là muốn bám sát lấy nàng, để nàng không có thời gian xuất thủ chém giết những người khác. Lúc này, hai người đang triển khai quần ẩu ở trên tầng mây.
Dược Thiên sầu và Lộng Trúc trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này. Trên không trung. Hắc kỵ đại ma vương bị sáu con phi long bám theo, bỗng dưng kẽ quát nói:
"Lệ Thiên! Còn không mau đến giúp ta một tay, nếu không diệt trừ kẻ này, ngươi và Huyết Ảnh cũng vô pháp trấn thù được thông đạo Tiên Minh hai giới." Nghe vậy, hai người thoáng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phương xa đang có một đoàn nhân mã chạy về phía này. Rất nhanh sau đó, một gã nam tử cường tráng vai khiêng đại đao, đã lơ lửng phiêu phù ở trên đỉnh đầu hai người.
Gã nam tử vai khiêng đại đao, biểu tình ngưng trọng liếc mắt đánh giá Tràng chiến một lần. Bỗng nhiên vươn tay nhấc thanh đại đao vung lên, chỉ về phía Trường chiến, phẫn nộ quát:
"Liều chết xung phong!" Mệnh lệnh công kích vừa phát ra, đoàn nhân mã từ phía sau chạy đến, nhất tề đồng thanh sầm lên:
"Giết" Lại thêm đại quân mười vạn người, như một dòng nước lũ tràn đến, gia nhập vào trong vòng vây chiến Trường.
Nhưng nhân số giữa song phương chênh lệch nhau quá nhiều, thêm mười vạn đại quân gia nhập chiến Trường, cũng chỉ như trâu đất xuống biển mà thôi, rất nhanh đã bị mấy ngàn vạn người của Liên Minh Trừ Ma bao vậy.
Bất quá Lệ Thiên đại ma vương không mấy bận tâm, lúc này hắn đã lao vút lên không trung, vung đao chém ra một bóng đao ảnh khổng lồ khí thế như muốn khai thiên tích địa kích thẳng đến phương hướng của Vong Tình.
"Đi!" Vong Tình khoát tay áo lên, hai con phi long đang vây công Hắc Kỵ đại ma vương, lập tức phân chia ra, ầm ầm bắn thẳng về phía Lệ Thiên đại ma vương. Đương trương khiến cho Lệ Thiên phải thu đao quay đầu về tự bảo hộ chính mình.
Nguồn truyện: Truyện FULL Vốn dĩ Lệ Thiên không đem con phi long huyễn ảnh này nhìn vào trong mắt, ban đầu còn tường rằng sẽ giải quyết nó rất nhanh. Nhưng sau khi giao thù mới hiểu, chuyện tình căn bản là không đơn giản như trong tưởng tượng. Nếu bị con phi long này quấn quanh người, lập tức sẽ cảm thấy kiếm khí băng lạnh thấu xương xâm nhập nội thể, cương mãnh dị thường.
"Đây chính là Kiếm Khí dĩ ý thành cương. Nếu kiếm khí xâm nhập vào trong nội thể, muốn hóa giải sẽ phải hao tổn không ít công phu. Nếu nó chui vào trong tai, hay trong mắt thì càng sẽ phiền toái lớn hơn....!"