Quỷ Tướng Quân nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc. Thị nữ bên cạnh hắn lại hành lễ nói:
"Nghĩ không ra Dược tiên sinh không chỉ là một tu sĩ tài hoa hơn người, còn là người có ý chí thiên hạ thương sinh linh, Ngu Cơ kính nể." "Phu nhân nói quá lời, Dược Thiên Sầu không đảm đương nổi lời khen như vậy." Dược Thiên Sầu phi thường khiêm tốn đáp lễ, bỗng nhiên thần tình sửng sốt, mở miệng nói:
"Phu nhân vừa nói tên gì?" Thị nữ đưa mắt nhìn Quỷ Tướng Quân, cười nói:
"Thiếp thân Ngu Cơ, chẳng lẽ tiên sinh có nghe qua tên thiếp thân?" Khuôn mặt Dược Thiên Sầu co quắp, nhìn về phía Quỷ Tướng Quân nói:
"Lẽ nào đại tướng quân tên là Hạng Võ?" "Hạng Võ?" Quỷ Tướng Quân giật mình, nói:
"Hạng Võ là ai? Bổn tướng quân đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Mông Duyên." Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm, nhanh khom người nhận lỗi:
"Là ta nói bậy bạ, tướng quân và phu nhân xin đừng trách." Nhưng trong lòng lại đang nói thầm:
"Sau này phải lập quy củ cho hậu thế, không được cưới nữ nhân tên Ngu Cơ, kiếp trước có một Hạng Võ thành con quỷ đoản mệnh, kiếp này lại đụng tới một Mông Duyên. Xem ra nữ nhân gọi Ngu Cơ đều là mạng khắc chồng." "Dược tiên sinh không cần đa lễ, chỉ là nhớ tên sai thôi." Quỷ Tướng Quân cao to hơn hắn hẳn một đầu, vươn tay nâng hắn, liếc mắt nhìn chiếc bàn dài đặt trái cây, nói:
"Tiên sinh có nguyện theo ta vào lều lớn uống một chén?" Dược Thiên Sầu cười nói:
"Không dám không tòng mệnh!" Quỷ Tướng Quân ha ha cười, cùng Ngu Cơ đi xuống đài, hướng một lều lớn cách đó không xa đi đến. Dược Thiên Sầu nhìn hướng các đệ tử các phái gật đầu, ý bảo bọn họ không cần lo lắng, lập tức đi theo sau hai người.
Đệ tử các phái hiện tại bội phục hắn đến sát đất, chỉ một hồi như thế, đông cảo tây cảo, lại biến thành khách quý của Quỷ Tướng Quân, nghĩ đến tính mạng bọn họ cũng có thể bảo vệ. Có không ít người bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước mọi người có nói qua với Dược Thiên Sầu, chỉ cần còn sống đi ra Yêu Quỷ Vực, sẽ đem chính mình tặng cho hắn, nhưng suy nghĩ lại cũng không đặt lời này trong lòng, bởi vì ai cũng biết đó là lời nói đùa, tin tưởng Dược Thiên Sầu cũng không để trong lòng, mọi người đều nghĩ như thế.
Nguồn truyện: Truyện FULL Bên trong lều lớn rượu và thức ăn đều đầy đủ, chủ khách lần lượt ngồi nâng chén.
Vài chén rượu, Quỷ Tướng Quân Mông Duyên đột nhiên hỏi:
"Dược tiên sinh tu luyện ở môn phái nào?" Dược Thiên Sầu trả lời:
"Phù Tiên Đảo." Thốt ra lời này xong liền phát hiện gương mặt Mông Duyên có điểm khó coi, bầu không khí trong trướng nhất thời có điểm không thích hợp. Ngu Cơ ngồi bên cạnh kéo hắn, nhẹ giọng:
"Tướng quân." Mông Duyên tự uống rượu, nhìn không chớp mắt nói:
"Cuộc sống bên ngoài hôm nay, vẫn do họ Lý nắm quyền." Ngu Cơ ngồi bên cạnh hắn nhìn Dược Thiên Sầu áy náy cười cười.
Dược Thiên Sầu cười gật đầu, biểu thị không quan hệ, trong đầu liên tục suy nghĩ, trong lòng đã có vài phần tính toán, đạm mạc nói:
"Hoàng thất Hoa Hạ đế quốc xác thực họ Lý, không biết có phải họ Lý trong miệng tướng quân hay không." Mông Duyên hừ một tiếng nói:
"Hiện tại tu chân giới hình như do Phù Tiên Đảo đứng đầu đi! Chỉ cần Phù Tiên Đảo không suy sụp, giang sơn Hoa Hạ chỉ sợ cũng rất khó đổi thành họ khác, ngươi thân là đệ tử Phù Tiên Đảo sao lại không biết?" Thời đại này, mặc kệ quốc gia nào có thực lực quân sự cường thịnh bao nhiêu, cũng không khả năng chống lại tu chân giới, điều này căn bản không phải là sự đối lập lực lượng cùng một đẳng cấp, một hoàng thất có thể an ổn ngồi trên giang sơn, không có một đại phái tu chân thực lực hùng hậu làm chỗ dựa vững chắc căn bản là chuyện không có khả năng.
Những điều này Dược Thiên Sầu đã sớm hiểu rõ, chỉ là không nghĩ tới chỗ dựa của hoàng thất Hoa Hạ lại chính là Phù Tiên Đảo, từ lời nói của Mông Duyên có thể nghe ra, điều này cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ qua. Bất quá ngẫm lại cũng phải, tu chân giới ngoại trừ Phù Tiên Đảo còn có môn phái nào đủ thực lực che chở cho họ Lý ngồi yên trên thiên hạ suốt mấy ngàn năm, ra vẻ thời gian họ Lý quật khởi cũng không sai biệt thời gian Phù Tiên Đảo quật khởi, cũng đã là chuyện mấy ngàn năm trước.
Dược Thiên Sầu cười khổ nói:
"Ta chỉ bất quá là một đệ tử Trúc Cơ kỳ của Phù Tiên Đảo mà thôi, tướng quân nói đúng, ta xác thực không biết." "Ngươi là Trúc Cơ kỳ?" Mông Duyên và Ngu Cơ đồng thời sửng sốt, hai mặt nhìn nhau. Hai người họ đã sớm quan sát Dược Thiên Sầu, phát hiện nhìn không thấu tu vi của hắn, hơn nữa trước đó hắn không hề có vẻ sợ hãi, hình dạng như không có gì quan trọng, nhưng thật ra cho hai người nghi hoặc là một kẻ thâm bất khả trắc, dù sao hình dạng hắn nhìn qua còn quá trẻ tuổi.
Dược Thiên Sầu lắc đầu, điều này cũng không tiện chứng minh, hắn bỗng nhiên ý vị thâm trường cười nói:
"Ta còn là đệ tử Thanh Quang Tông." "Nga?" Hai phu thê nhìn thoáng qua nhau, Mông Duyên lộ ra hình dạng rất hứng thú cười nói:
"Thanh Quang Tông là môn phái gì? Ta không có nghe nói qua, tu chân giới từ lúc nào cùng cho gia nhập hai môn phái? Đặt ở trước đây hình như là tối kỵ của tu chân giới nga!" Dược Thiên Sầu nâng chén rượu, nhấp môi, đạm nhiên nói:
"Phù Tiên Đảo đứng đầu trong chính đạo tu chân giới, Thanh Quang Tông bài danh thứ sáu. Về phần song song gia nhập hai môn phái, đặt ở hôm nay cũng đồng dạng tối kỵ." "Nếu là tối kỵ, vì sao ngươi lại nói cho ta? Không sợ truyền ra sao?" Mông Duyên lộ ra hình dạng thản nhiên, thân thể không tự giác ngồi thẳng lại.
Dược Thiên Sầu cười cười, cũng đồng dạng làm vẻ thản nhiên nói:
"Bởi vì ta muốn tìm đại tướng quân giúp ta một việc nhỏ, cho nên chân thành nói chuyện." "Việc nhỏ?" Mông Duyên nhìn Ngu Cơ, người sau thấy bọn họ nhắc tới chuyện này, rất tự giác nâng chén rượu nhấp môi, làm như không phát hiện, tựa hồ đối với chuyện như vậy không có hứng thú phát biểu ý kiến.
Mông Duyên hừ lạnh nói:
"Ta cùng ngươi không thân chẳng quen, vì sao phải giúp ngươi." "Bởi vì ta tưởng…giả như đế quốc Hoa Hạ thay đổi họ khác nắm chính quyền, tướng quân nhất định rất thích ý thấy." Dược Thiên Sầu bẻ trái nho trên bàn nhét vào trong miệng.
"Chê cười, giả như ta muốn đổi người khác đến nắm chính quyền còn cần ngươi nhắc nhở, bổn tướng quân có hơn mười vạn đại quân tùy thời đều có thể thay hình đổi dạng cả Hoa Hạ đế quốc, dù Phù Tiên Đảo và Thanh Quang Tông liên hợp lại cũng đỡ không được." Mông Duyên chẳng đáng nói.
"Thật không?" Dược Thiên Sầu cười nói:
"Chỉ sợ không phải tướng quân không muốn làm, mà bởi vì một nguyên nhân gì đó làm không được, thí dụ như, mười vạn đại quân của tướng quân căn bản không thể rời khỏi Yêu Quỷ Vực, hoặc do nguyên nhân gì khác, ta không biết được." "Cuồng vọng!" Mông Duyên giống như con sư tử bị bắn trúng chỗ đau, mạnh mẽ bật dậy, rất có dấu hiệu như muốn động thủ. Ngu Cơ ngồi một bên làm như không phát hiện, vẫn chậm rãi uống rượu.
"Thế nào? Muốn động thủ? Ta nếu dám đến sẽ không sợ ngươi." Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, bên người trong nháy mắt hiện ra một tuyệt đại giai nhân áo trắng bay bay, dung nhan lạnh lùng có một không hai trong thiên hạ, chậm rãi quay đầu nhìn Mông Duyên và Ngu Cơ.
"Thuấn di!" Hai người cả kinh, đối phương từ lúc nào dẫn theo người đến bọn họ lại không biết, hơn nữa còn là một nữ tử mỹ lệ như vậy, đẹp tới mức cả Ngu Cơ cũng cảm thấy không bằng. Bỗng nhiên trên người đối phương xuất hiện một cỗ khí thế vô cùng cường đại hướng hai người bức tới, Mông Duyên bước ngang chắn trước người Ngu Cơ, một cỗ sát khí màu đỏ đen quấn quýt từ trong cơ thể hắn tuôn ra trong nháy mắt, ngăn trở cỗ khí thế đang bức tới, nhưng hắn vẫn bị bức lui một bước.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu