Không chờ hắn suy nghĩ nhiều, Mộc lão đầu vung trượng lên, màn cửa sổ lục quang nhanh chóng biến mất, xem như miễn cưỡng tin tưởng lúc trước hắn đang nướng cá ở bên ngoài. Nhưng điều này không biểu thị cho hắn hoàn toàn tin tưởng. Theo sau xoay người, hai mắt thâm thúy bức thẳng vào Dược Thiên Sầu nói:
"Chạy đến cổ Ngữ Thụ trong Cổ Lão Sâm Lâm nướng cá ăn ư? Nếu ngươi không đưa ra một lời giải thích hợp lý, lão phu tuy rằng không hiếu sát, nhưng đối với kẻ lòng dạ khó lường, tâm thuật bất chính, cũng sẽ không bao giờ nương tay." Dược Thiên Sầu âm thầm câu thông với Ô Thác Châu, sau khi thông suốt xong, nhất thời mới thở ra một ngụm lương khí. Lúc này buồn bực nói:
"Không dối gạt tiền bối, lần này tới đây chính là vì muốn tìm kiếm ngài." "Tìm ta?" Mộc lão đầu thoáng ngần ra, theo sau nhanh chóng hừ lạnh nói:
"Là con tiểu biên bức kia, kêu ngươi đến tìm ta?" Tiểu biên bức? Dược Thiên Sầu sửng sốt, trầm ngâm một lúc sau mới kịp phàn ứng, lời này là đang nói tới Vi Xuân Thu, liền lắc đầu cười khổ:
"Tiền bối hiểu lầm rồi, kỳ thật vãn bối cũng không muốn mạo hiểm tới đây. Nhưng pháp lệnh của Kim Thái không thể chống đối, hoàn toàn ngay từ đâu không nghĩ qua sẽ gặp được lão tiền bối, nào ngờ..." "Kim Thái kêu ngươi đến đây tìm ta?" Mộc lão đầu diễn cảm trên mặt cũng lộ ra thần tình khó hiểu.
"Cũng không phải là kêu một minh ta, tính cả người đang nướng cá bên ngoài kia, tổng cộng có khoảng mười một người. Tiên Đế Kim Thái cùng Minh Hoàng Bạch Khải cũng ở trong này, mọi người đang phân tán chia nhau ra, tìm kiếm lão tiền bối ở trong Cổ Lão Sâm Lâm." Dược Thiên Sầu cung kính giải thích nói.
"Kim Thái và Bạch Khải cũng tới đây ư?" Mộc lão đầu hai mắt xoay chuyển, có chút rung động hỏi:
"Hay là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" "Đúng là phát sinh chuyện lớn..." Dược Thiên Sầu cảm thán, theo chuyện tình bắt đầu từ ngày thành hôn của Kim Thái, đến lúc Tất Trường Xuân ngang trời xuất hiện, tiếp đó là Vong Tình chưởng môn Tuyệt Tình Cung đánh chiếm Tiên Cung, rồi đến chuyện tình Hắc Sơn Đại Vương ô Phong công chiếm Minh Hoàng Cung, cuối cùng là Kim Thái quyết định tìm kiếm Mộc lão đầu hỗ trợ, vì thế nhóm người Kim Thái mới rủ nhau chạy trốn đến đây tìm kiếm. Trong lúc mình cùng Đại Minh Luân gặp phải đám Thụ Yêu kia, từ trong miệng bọn chúng biết được truyền thuyết về cổ Ngữ Thụ, mãi đến khi đang nướng cá ăn, thì mơ màng lạc vào địa phương này. Dược Thiên Sầu đem hết thảy tường thuật qua rõ ràng một lần.
Thời gian tường thuật những chuyện này mất khoảng nửa canh giờ thời gian, thế nhưng Lục nhi chưa từng trải nghiệm nhân sinh bách thái, nghe vậy thì hai mắt không khỏi sáng bừng lên, thần tình tràn đầy hy vọng, có vè như là đang hận những chuyện đó không trải qua ở trên người của minh. Thế giới bên ngoài tuy rằng hung hiểm, nhưng đối với nàng luôn luôn có lực hấp dẫn trí mạng.
Mộc lão đầu tuy rằng luôn áp chế nàng, muốn cho nàng trài qua cuộc sống bình đạm nhàn nhã, nhưng đối với nàng, cái loại cuộc sống không được trải nghiệm qua ngọt bùi cay đắng này mà nói, nàng luôn luôn phi thường chán ghét.
Mộc lão đầu trầm ngâm hồi lâu sau, mới khẽ than thở nói:
"Xem ra Tiên Minh hai giới đã tới lúc thay đổi triều đại nữa rồi." Dược Thiên Sầu cả kinh, nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, giống như là sẽ không giúp Kim Thái xoay chuyển tình thế. Kỳ thật, Dược Thiên Sầu cũng muốn lão gia hỏa này giúp đỡ Kim Thái một phen, dù sao Kim Thái cầm quyền minh còn có khả năng phát triển lực lượng, còn Tuyệt Tình Cung thì đang muốn tru diệt chính mình, hiện giờ xem ra quan hệ giữa Kim Thái cùng lão gia hỏa này cũng không tốt bao nhiêu ah!
"Kim Thái là muốn nhờ tiền bối ra tay hỗ trợ, chẳng lẽ tiền bối thấy chết mà không cứu sao?" Dược Thiên Sầu hạ thấp giọng dò hỏi.
Nguồn truyện: Truyện FULL "Cái gì là thấy chết mà không cứu?" Mộc lão đầu khẽ nhắm hai mắt vào, lắc đầu nói: "Cõi đời này chẳng phân chia trắng đen, nếu đã hỗn trong đó thì phải có vinh có nhục, chuyện này hết thảy là do chính bản thân hắn chuốc lấy mà thôi. Mấy cái chuyện tình thay đổi triều đại, ta đã nhìn qua rất nhiều lần rồi, chính bởi vì không muốn xen vào trong đó, cho nên mới tới đây ẩn cư. Chuyện tình Kim Thái sống chết thì liên quan gì đến ta, làm sao có thể nói rằng ta thấy chết mà không cứu được chứ?"
Nói đến đây, Mộc lão đầu trợn trừng hai mắt lên:
"Hay là ngươi đang tính toán làm thuyết khách giúp cho Kim Thái? Theo ta biết được, các môn phái ở Tiên giới, đối với Kim Thái trong lòng đều âm thầm oán giận, ngươi thân làm chưởng môn của Thiên Hạ thương hội, đừng nói với ta rằng ngươi muốn thần phục ở dưới chân của Kim Thái ah!" "Ách..." Dược Thiên Sầu không biết phải nói gì, đối phương đã nói đến nước này, hiểu rõ mình có nói thêm gì nữa cũng đều uổng công. Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, bản thân hắn chỉ muốn thử thăm dò xem, có thể giúp Kim Thái xoay chuyển tình thế hay không mà thôi. Nếu Kim Thái vô pháp xoay chuyển thế cục, hắn cũng chẳng quan tâm nhiều lắm, dù sao thái độ làm người của Kim Thái khiến cho ngay cả bản thân hắn cũng không dám khen tặng. Trận chiến mấy ngày trước ở Tiên Cung đã nhìn ra, ngay cả tánh mạng của những thủ hạ thân tín, Kim Thái còn không thèm quan tâm ah! Thái độ làm người như vậy, để cho Dược Thiên Sầu cảm giác rất không an toàn.
Bất quá, Dược Thiên Sầu này cũng không phải là cái thứ gì tốt, sau khi xác nhận Mộc lão đầu sẽ không ra tay tương trợ Kim Thái xong, thái độ rất nhanh đã xoay chuyển, phân định rõ ràng giới tuyến cùng Tiên Đế Kim Thái.
Thoáng trầm ngâm hồi lâu sau, Dược Thiên Sầu mới chặp tay nói:
"Lần trước sau khi tiền bối đến Thiên Hạ thương hội đón Lục nhi xong, Vi Xuân Thu đã từng căn dặn, nếu tái kiến tiền bối thì nhất định phải cung kính có thừa. Cho nên có mấy lời này vãn bối cũng không dám giấu giếm!" Mộc lão đầu tu vi cao thâm và kiến thức uyên bác, cũng không phải là người nóng nảy. Nghe thấy hắn trả lời không đầu không đuôi như vậy, cũng không kinh hãi, mà bình thản dò hỏi:
"Ngươi có lời gì muốn nói?" "Là như thế này, trong lúc vô tình vãn bối nghe được một cái âm mưa của Kim Thái, nếu hắn tìm không thấy tiền bối, hoặc tiền bối không muốn ra tay hỗ trợ. Kim Thái sẽ dẫn dụ nhóm người Vong Tình của Tuyệt Tình Cung đến cổ Lão Sâm Lâm, sau đó phóng hỏa đốt cháy phiến rừng, đem trách nhiệm đổ lên đầu đám người Vong Tình. Kim Thái nói, nếu làm như vậy, tiền bối nhất định sẽ không buông tha cho đám người Vong Tình." Dược Thiên Sầu thần sắc cung kính nói.
"Hắn dám!" Mộc lãu đầu nghe vậy, râu tóc không khỏi dựng thẳng lên, hừ lạnh:
"Cho Kim Thái thêm mười lá gan, hắn cũng không dám làm như thế ah!" Dược Thiên Sầu ngần ra, hắn xem như đã nhìn thấu, lão nhân này tự nghĩ rằng mình là cao nhân thế ngoại, phỏng chừng xưa nay chưa từng đem Kim Thái nhìn vào trong mắt, đối với thái độ làm người của Kim Thái cũng không am hiểu bao nhiêu, hoặc giả như đầu đã bị nhiễm nước mất rồi. Kim Thái ngày trước múa trống khua chiêng cưới lão bà, sau đó bị mất thể diện, ném lão bà cùng đám thủ hạ thân tính sang một bên, quay đầu bỏ chạy trối chết. Chuyện cho tới nước này, thử nghĩ xem, nếu hắn còn rơi vào tình thế nóng nảy, có chuyện gì mà bản thân hắn không dám làm nữa đây?
Nhưng mấy lời này không thể nói ra, Dược Thiên Sầu cũng không muốn tranh luận trên phương diện này. Chỉ đành dõi theo từng bước quá trình mà thôi, lúc này liên tục gật đầu vỗ mông ngựa nói:
"Cũng đúng! Trừ phi là Kim Thái muốn tìm cái chết, nếu không sẽ không dám làm xằng làm bậy." Mộc lão đầu đích xác là không đem Kim Thái nhìn vào trong mắt, rất nhanh đã ném chuyện tình về Kim Thái sang một bên, đảo mắt đánh giá Dược Thiên Sầu nói:
"Tiểu biên bức không nói cho ngươi biết, ngày sau không cho phép ngươi tái kiến với Lục nhi nữa hay sao?" Mẹ nó! Lão tử thông báo cho ngươi biết nhiều chuyện như thế, chẳng lẽ ngươi còn muốn trở mặt cùng lão tử hay sao? Dược Thiên Sầu khẩn trương câu thông cùng ô Thác Châu, trước tiên an bài đường rút lui, theo sau mới chặp tay cười khổ nói:
"Vi Xuân Thu tự nhiên đã nói qua, nhưng vãn bối mơ màng lạc tới đây ah! Kính mong tiền bối lượng thứ!" Lục nhi nghe vậy, cũng nhìn về phía Mộc lão đầu, vội vàng gật đầu giải thích:
"Gia gia! Đúng là hắn không phải cố tình, lần này ngài tạm tha cho hắn Ai nha!" Còn chưa kịp nói xong, chiếc quải trượng trong tay Mộc lão đầu, đã hung hăng gõ xuống đầu của nàng. Theo sau còn tức giận nói:
"Nếu không phải con lấy trộm mộc trượng trong tay ta, khai mở huyền môn, thì làm sao hắn có khả năng xâm nhấp vào được trong này!" Nguyên lai, từ sau khi Lục nhi kiến thức qua thế giới phồn hoa ở bên ngoài, đến khi quay trở về sống những ngày tháng buồn tẻ trong Mộc Sát Hải, nàng luôn luôn chán chường không thôi. Lần trước mới lén lút ra ngoài không bao lâu, thì đã bị Mộc lão đầu lôi ngược trở về. Đến hôm nay nhịn hết nổi, thừa dịp gia gia mất cảnh giác, nàng đã lấy trộm mộc trượng khai mở huyền môn, nào ngờ đúng lúc gặp phải Dược Thiên Sầu đang ngồi nướng cá trước huyền môn, đụng phải hắn bật ngược trở về. Kết quả huyền môn mất đi pháp thuật chống đỡ, rất nhanh đã phong bế vào. Đồng thời vô tình còn kéo theo cả Dược Thiên Sầu sang phía bên này.
Chuyện này nói xảo cũng khéo, mà nói không khéo thì cũng là xảo. Nội tình trong đó đừng nói là Dược Thiên Sầu, mà ngay cả chính Lục nhi cũng không sao ngờ tới ah!
Kỳ thật, Cổ Ngữ Thụ bên trong Mộc Sát Hải, hay nằm bên ngoài cổ Lão Sâm Lâm cũng chỉ là một gốc cây mà thôi. Bất quá nó giống như đồ vật chiếu trong gương, khúc xạ ở hai cái không gian khác nhau, nhưng cùng hình ảnh trong gương khác biệt lớn nhất chính là, nó không phải huyễn ảo, mà là hình ảnh thực tế. Bất kể chém rụng cổ Ngữ Thụ ngoài cổ Lão Sâm Lâm, hay là chém rụng cổ Ngữ Thụ bên trong Mộc Sát Hải, thì hai gốc cây này đều sẽ biến mất cùng một lúc.
Cổ Ngữ Thụ sinh trưởng đã nhiều năm rồi, chính là gốc cây đầu tiên khi Tiên giới khai mở, có thể nói nó là tổ tiên của thảm thực vật sinh trưởng bên trong Tiên giới. Tuy rằng có khả năng sống nhiều năm trường, nhưng nó lại vô pháp thai nghén ra linh trí để tu luyện trường sinh. May mắn chính là, vì nó sinh trưởng qua nhiều năm tháng, mà đã hấp thu được tinh hoa của đất trời, thai nghén ra Mộc Linh đầu tiên trên Tiên giới, đó chính là Mộc lão đầu Mộc Nguyên Tử, chủ nhân ngày hôm nay của Mộc Sát Hải.
Sau bởi vì Tam giới phân tranh không ngừng, Mộc Nguyên Tử phiền nhiễu không chịu nổi, nên đã tìm phương pháp khai mở ra nhất giới khác để làm nơi cư trú. Nhưng dựa vào tu vi của hắn, thì còn xa mới có thể một mình khai mở ra không gian nhất giới, nên mới phải mượn dùng thần chú và gốc cây cổ Ngữ Thụ trăm ngàn năm này, lấy nó làm vật dẫn, khai mở ra một tiểu không gian riêng biệt.
Vì thế mà Mộc Sát Hải cùng Tiên giới có một cái điểm mốc trùng hợp, đó chính là gốc cây Cổ Ngữ Thụ, đồng thời xuất hiện ở hai giới. Chuyện này đúng là phi thường thần kỳ.
Cũng chính bởi vì Tiên giới cùng Mộc Sát Hải liên thông nhau, cho nên dựa vào tu vi ngày hôm nay của Mộc Nguyên Tử, phàm là bất kỳ nơi nào trong hai giới có cây cối hoa cỏ, hắn tùy thời đều có khả năng khai mở ra huyền môn, liên thông giữa hai giới. Bất quá Lục nhi lại không có bản lĩnh này, nàng muốn khai mở huyền môn, liên thông giữa hai giới, thì phải nắm giữ mộc trượng do Mộc Nguyên Tử năm xưa luyện chế ra, hơn nữa còn phải tìm đến đúng gốc cây cổ Ngữ Thụ này để khai mở huyền môn.
Cho nên, đám Yêu Thụ nói rằng cổ Ngữ Thụ trong trung tâm cổ Lão Sâm Lâm, có thể biết đường xâm nhấp vào thánh địa Mộc Sát Hải, cũng chẳng có gì lấy làm kì quái. Ngày xưa, khi tu vi của Mộc Nguyên Tử còn chưa đến cảnh giới, tùy ý về nhà, đúng là hắn thường xuyên ở chỗ này khai mở ra huyền môn. Thời gian dài khó tránh khỏi bị người khác phát hiện.
Bất quá, dựa vào tu vi ngày hôm nay, thì hắn hoàn toàn không cần phải đi qua nhờ vào Cổ Ngữ Thụ thêm nữa. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao, mà đám Yêu Thụ trong Cổ Lão Sâm Lâm không còn cơ duyên thông qua cổ Ngữ Thụ, để tiến vào thánh địa Mộc Sát Hải thêm nữa.
Mộc Nguyên Tử nghe Dược Thiên Sầu giải thích xong, đồng thời kết hợp cùng phương vị ngồi nướng cá của Dược Thiên Sầu, và hành động của Lục nhi, lập tức trong lòng đã có vài phần nắm chắc