"A. Ế." Dược Thiên Sầu hoàn toàn trợn tròn mắt, trong lòng bi thiết cổ nhân thực không có lừa gạt ta, quả nhiên lầ thân có nhất nghệ tinh thông, đi khắp thiên hạ cũng không phải sợ hãi điều gì.
 
Nhưng chính mình có bao nhiêu cân lượng, bản thân hắn là rõ ràng nhất. Chính minh nào đâu có thiên phú cái chó má gì, nên cũng không dám vui đùa quá trớn, vì thế liên tục khoát tay nói: "Không cần.., không cần..."
 
""Ngươi đừng từ chối sớm như vậy, hảo hảo suy nghĩ rồi hãy cấp cho ta câu trả lời thuyết phục." Thanh Nương chân thành khuyên giải nói.
 
"
Quả thật là không cần!" Dược Thiên Sầu lại phất tay cự tuyệt, dựa lưng vào cây cột phía sau, cười khổ nói: ""Ngươi đánh giá ta cao quá rồi, ta thực không có cái loại thiên phú giống như ngươi tưởng tượng đâu, huống chi...Thật lòng, ta căn bản là không thích làm cái chuyện tình này, không có hứng thú thì tương lai làm sao có thể làm tốt, hảo ý của ngươi lòng ta xin tâm lĩnh!"
 
Lời đều đã nói đến nước này, Thanh Nương còn có thể nói thêm cái gì nữạ, nàng cũng không phải là cái loại thích miễn cưỡng người khác, cho nên chỉ đành thở dài lắc đầu tiếc hận. Sau khi yên lặng ngắm nhìn Dược Thiên Sầu một lúc, bỗng nhiên nàng giải khai lụa mỏng trên người, ở dưới ánh mắt trân trối nghẹn họng của Dược Thiên Sầu đem cởi áo xuống. Tấm lụa mỏng vừa rơi xuống đất, trên người chỉ còn lại chiếc yếm màu xanh, hai cánh tay thon dài trắng nõn mịn màng phơi bày ra giữa không khíệ
 
Ta kháo! Không đến mức như thế đi...Dược Thiên Sầu đôi con ngươi thiểu chút nữa đều rớt ra ngoài, hoàn toàn không biết phải nói cái gì. Thầm nghĩ, nàng cũng không cần bởi vì cảm thấy lão tử có thiên phú, vì lôi kéo lão tử gia nhấp Thanh Lê Cung mà dùng mỹ sắc câu dẫn di! Tuy rằng lão tử vô cùng thích thú, nhưng khẳng định là phải kiên quyết từ chối mất rồi!
 
Lúc này, Thanh Nương diễn cảm thản nhiên, đến gần Dược Thiên Sầu ngồi im không hề nhúc nhích, vươn một cánh tay thon dài ra phía trước, bày tư thế mời.
 
Ờ trước mắt bao người mời lão tử làm chuyện này sao? Dược Thiên Sầu quét mắt bốn phía xung quanh liếc nhìn một cái, phát hiện ra diễn cảm trên mặt mọi người đều bình thường, tựa hồ như rất quen thuộc với tình cảnh này. Cơ mặt Dược Thiên Sầu khẽ co rút, trong lòng âm thầm phán định Thanh Lê Cung này đúng là hang rồng ồ cọp, liền xấu hổ ngượng ngùng từ chối, nói: "Hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh, ta không có thói quen ở trước mặt nhiều người làm cái loại chuyện này, hay là thôi đi!"
 
Thanh Nương lập tức biết hắn đã hiểu lầm, vì thế liền trừng mắt nói: "Ngươi đang nghĩ đi đâu đó? Muốn truyền dạy vũ nghệ cho người không am hiểu như ngươi, kỳ thật thì mặc y phục càng ít càng tốt, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ đường nét những động tác trên cơ thể. Nếu tư thế nào cứng ngắt, thì sẽ lập tức uốn nắn luôn, luyện tập theo phương pháp này sẽ tiến bộ nhanh hơn bình thường rất nhiều."
 
Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói: "Vậy ngươi cởi quần áo ra làm gi?"
 
Thanh Nương nghe vậy không biết phải trả lời như thế nào, vô lực giải thích nói: "Yên tâm! Ta không phải là muốn chiếm tiện nghi ngươi. Nam nữa song vũ, nếu thân cận da thịt nhiều hơn sẽ càng dễ dàng đạt tới cảnh giới giao thoa cả thể xác lẫn tinh thần. Bởi không còn nhiều thời gian, nếu không, bình thường ta cũng sẽ không cùng ngươi luyện tập theo cái phương pháp này."
 
"Thật hay giả vậy?" Dược Thiên Sầu vẫn không tin tưởng dò hỏi.
 
Thanh Nương nhất thời dở khóc dở cười, xem cái hình dáng câu nệ khiếp đảm kia, dường như chính mình đang cưỡng ép hắn không bằng. Chẳng lẽ bộ dáng của ta liền đáng sợ như vậy hay sao? Nàng không khỏi trừng mắt nói: "Hiển nhiên là thật rồi! Ta là nữ nhân còn không ngại, ngươi là đại nam nhân thì con e sợ cái gì chứ?"
 
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn biểu tình của mọi người xung quanh, cảm giác đối phương hình như đang nói thật, vì thế xấu hổ gãi đầu: "Không phải ta sợ, chỉ là không quen nên có chút cảm giác ngượng ngùng mà thôi..."
 
"Ngươi..." Thanh Nương vừa bực mình vừa buồn cười, lại vươn tay ra, làm tư thế mời, nói: "Nhanh lên! Không có nhiều thời gian cho ngươi lãng phí như thế này đâu."
 
"Ha ha! Được! Ta đây liền không khách khí nữa." Dược Thiên Sầu mỉm cười sảng khoái đứng lên, nắm lấy bàn tay mềm mại của Thanh Nương. Bởi vì ngồi lâu, nên sau khi đứng lên Dược Thiên Sầu theo bản năng liền vươn cánh tay còn lại ra, vỗ mông phủi bụi vài cái.
 
Hành động thô tục giống lão nông dân như thế, không khỏi làm cho Thanh Nương nhíu mày, đối với vũ cơ siêu phàm thoát tục như nàng mà nói, hành động thô tục này quả thật là không mấy hảo cảm. Hơn nữa còn muốn nàng phải múa song hành cùng thứ người dung tục này...Nàng cố gắng kiềm chế tức giận, vươn tay ra cởi trang phục cho Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu nhất thời hoảng hốt, hai tay theo bản năng che chắn trước ngực, lúng túng nói: "Ta tự mình cởi, ta tự minh cởi."
 
Ờ dưới tâm tình căm phẫn của Thanh Nương, cuối cùng hắn cũng đem trường bào trên người cởi xuống, chỉ lưu giữ bộ quần áo lót màu trắng ở trên người.
 
"Cởi hết áo ra!" Thanh Nương lạnh lùng nói.
 
Dược Thiên Sầu nhìn nhìn trên người minh, lại nhìn trên người nàng vẫn còn lưu giữ chiếc yếm lụa màu xanh, nhịn không được khẽ lầm bầm: "Ngươi cũng không cởi hết, vì cái gì lại muốn ta cởi hết đây?"
 
"Ngươi..." Thanh Nương khó thở, nhưng hành động vì chức nghiệp theo sau của nàng đã khiến cho Dược Thiên Sầu sợ hãi không thôi. Chỉ thấy nàng vươn tay ra phía sau, muốn cởi nút thắt yếm lụa trên lưng, quả nhiên đúng là thật lòng đang muốn cởi hết xuống ah!
 
May mắn Dược Thiên Sầu còn chưa phải là cái hạng người hoa tâm súc sinh, hắn khẽ hít một ngụm lãnh khí, nhanh chóng vươn tay ra giữ tay nàng lại, liên tục cúi đầu nhận sai nói: "Miệng ta tùy tiện thôi! Ta nói sai rồi, nếu ngươi mà cởi hết xuống thì càng không phải là phương pháp luyện tập tốt. Để như vậy được rồi, đừng tức giận, ta cởi đây!"
 
Theo sau, Dược Thiên Sầu trực tiếp đem chiếc áo lót màu trắng trên người, hung hăng ném ra. Bởi vì thường xuyên luyện tập cầm Hí, cho nên cơ thể hắn tuy rằng không cao lớn khôi ngô, nhưng từng bắp thịt săn chắc khỏe đẹp vô cùng, vừa nhìn đã biết là tràn ngập sức co dãn đàn hồi. Kỳ là nhất chính là làn da của hắn, sau khi cởi hết áo ra, quan sát chỉnh thể, liền phát hiện thấy làn da của hắn bóng loáng như lưu tinh, tựa như có lưu quang hà sắc chạy khắp châu thân, khiến làn da có vè khỏe mạnh phi thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Ánh mắt của Thanh Nương dừng ở trên thân thể xích lõa của hắn, mà cũng nhịn không được thoáng ngẩn ra, vũ cơ thoát y bản thân minh đã nhìn thấy qua rất nhiều, nhưng chưa bao giờ chứng kiến qua thân hình có làn da khỏe mạnh như thế này. Bất quá nàng chỉ hơi thất thần mà thôi, theo sau rất nhanh đã hồi phục thần sắc bình tĩnh thường ngày, nàng xoay người bước tới giữa tràng, làm ra thủ thế. Đúng lúc này tiếng âm nhạc réo rắt liền mau chóng hoan ca.
 
Dược Thiên Sầu cởi trần, rụt rè bước theo phía sau nàng đi ra giữa tràng, bỗng nhiên Thanh Nương duyên dáng xoay người, trên mặt đã thay đổi diễn cảm vô cùng ái mộ, ánh mắt nhu tình ngập nước nhìn về phiash ắn, hai cánh tay dang rộng ra, chủ động ôm lấy cổ hắn.
 
Đây chính là hành động thân cận da thịt, khiển cho hai người không hẹn mà đồng thời khẽ run rẩy lên. Dược Thiên Sầu quả thật đúng là không có thói quen ở trước mặt bao người chơi cái trò thân cận da thịt này, nhưng sau lưng thật ra là không hề phản đối. Mà Thanh Nương cũng lần đầu tiên trải nghiệm cái gì gọi là làn da bóng loáng, so với làn da thị nữ bên cạnh nàng đều muốn bóng loáng hơn...
 
"Ôm chặt lấy eo ta.., đừng có sờ loạn..."
 
"Ngẩng đầu lên nhìn ta..."
 
"Cằm hơi nhếch lên một chút, chút nữa..."
 
"Ánh mắt đừng nhìn loạn, nhìn thẳng vào mắt ta.., sâu hơn một chút..."
 
Ờ dưới sự dốc lòng chỉ điểm của Thanh Nương, nhưng Dược Thiên Sầu vẫn giống như một tên đầu gỗ, khi ôm thì ôm quá chặt không nói, nhiều lúc buông tay ra, lại như thế muốn đem Thanh Nương quẳng ném ra phía xa, quả thực là vô cùng thê thảm.
 
Đám người xung quanh tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đều âm thầm lắc đầu, ngày đại hôn của Tiên Để, cái tên đầu gỗ này liệu có làm nên trò trống gì hay không ah? Đám người trong lòng phi thường hồ nghi...
 
Chẳng những đoàn ca múa chuẩn bị tích cực cho ngày đại hôn của Tiên Đế, mà ở trước đó một tháng, Tiên Cung đã muốn hướng khắp Tiên giới ban phát thiệp mời, mời chúng nhân quy tụ về Cực Lạc Tiên Cảnh, tham gia buổi lễ mừng đại hôn có một không hai của Tiên Đế Kim Thái.
 
Khắp Tiên giới ở trong vòng một tháng này, liền xuất hiện bầu không khí yên lặng hiếm thấy, mặc kệ các môn phái có hiềm khích nhau cái gì, cho dù những tiểu môn phái không có năng lực tự bảo vệ minh, cũng đều ngang nhiên lấy ra thiệp mời Tiên Cung, để đẩy lùi cường địch, các ngươi dám đnahs ta, chính là muốn ngăn cản ta đi tham gia hôn lễ của Tiên Đế, là muốn đối lập cùng Tiên Đe!
 
Trong lúc nhất thời, khắp Tiên giới cơ hồ không hề nhìn thấy môn phái nào tranh đấu với nhau, có thể nói là sự tình thiên cổ hiếm thấy. Tuy rằng mọi người đều biết nguyên nhân là vì thể diện của Tiên Cung, nhưng vài người lại cảm thấy bầu không khí này, tựa hồ giống như sự bình tĩnh yên ả trước cơn bão lớn sắp xảy ra...
 
Đảo mắt sắp đến gần ngày đại hôn Tiên Đế, chúng nhân cácm ôn phái cũng sôi nổi khởi hành tới Cực Lạc Tiên Cảnh, những môn phái cách quá xa, hoặc tu vi thấp kém sớm đã xuất phát trước nhiều ngày rồi, bởi vì không ai dám đùa giỡn trên lưng hổ.
 
Các môn phái vì muốn bày tỏ lòng thành kính đối với Tiên Để, cơ hồ là hơn vạn môn phái khắp Tiên giới đều quyết định do chưởng môn nhân trong phái dẫn đầu tới chúc mừng. Tràng cảnh oanh oanh liệt liệt, lực ảnh hưởng cường hãn đến như thế. Có thể nói là trường hợp chưa bao giờ xảy ra, từ trên xuống dưới khắp Tiên giới đều nâng cao cảnh giác.
 
Trên thực tế, ngày đại hôn cùa Tiên Đế chẳng những ảnh hưởng khắp Tiên giới, mà những thế lực ở Minh giới có giao tình cùng Tiên Đế và Tiên Cung đều sôi nổi phái người tiến đến chúc mừng. Trong lúc nhất thời thông đạo xuất nhấp Tiên Minh nhị giới đều có vẻ náo nhiệt xưa nay chưa từng xảy ra.
 
Nhìn đám nhân vật Minh giới trong tay cầm theo Lệnh Bài thông hành đến Tiên Cung, mà không ngừng theo thông đạo từ Minh giới chạy sang Tiên giới, khiến cho nhóm thủ vệ Tiên Cung trong lòng âm thầm cảm thán không thôi, cảm thán lực ảnh hưởng cùa Tiên Đế quả nhiên không hề tầm thường, nhìn ra được, ngay cả chúng nhân ở Minh giới cũng bị oanh động.
 
Lối xuất nhấp Minh giới, Hắc Minh Đại Quân cũng bởi vậy mà phái ra rất nhiều đội quân tăng cường phỏng thủ, phòng ngừa có kẻ thừa dịp này làm loạn. Ngay khi Hắc Minh Đại Quân đang kiểm tra nghiêm ngặt người muốn tiến sang Tiên giới, thì phía cuối chân trời bỗng dưng xuất hiện một đạo bạch quang, tốc độ cực nhanh đáp xuống trước tấm bia đá có khắc hai mươi chữ màu đỏ như máu tươi.
 
Tất cả chúng nhân đều lắp bắp kinh hãi, bất quả tướng quân Hắc Minh Đại Quân trấn thủ nơi này, hay là người người đi đường, đều sôi nổi ngẳng đầu nhìn lại, không hiểu là nhân vật nào có lá gan lớn như vậy, dám giễu võ dương oai phóng túng ở trước cửa quan làm bậy như thế.
 
Không nhìn còn thôi, nhưng sau khi nhìn thấy rõ hình dáng xong, cơ hồ chúng nhân đều giật minh kinh hãi. Chỉ thấy một nam tử thân mặc bạch y, đang khoanh tay đứng trước tấm bia đá hoa văn, thần tình lạnh nhạt ngắm nhìn người người đi qua thông đạo Minh giới, ùa sang Tiên giới...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play