Lời này vừa nói ra khỏi miệng, thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý, ba người đều có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào hắn. Thương Vân Tín sau khi thoáng ngẩn người ra, khóe miệng gợi lên một tia khinh thường, bằng vào sự hiểu biết về Dược Thiên Sầu trong khoảng thời gian này, hắn phỏng đoán rằng sẽ không thể nào có chuyện trùng hợp như thế. Người này thật đúng là không có chuyện gì mà hắn không dám làm.
Diêm Bà Bà kinh ngạc qua đi, liền khôi phục bình tĩnh, nàng cũng không tin có chuyện tình trùng hợp như thế này, kéo dài thanh âm
"nga" một tiếng nói:
"Xem ra trên đời này đúng là có chuyện trùng hợp, hay là ngươi đã từng gặp qua Tuyên nha đầu?" Dược Thiên Sầu trong đầu nhớ tới cảnh tượng khi gặp Minh Giới Thánh Nữ, khoát tay suy tư hỏi:
"Ta không dám xác định, Thái Thúc Tuyên trong miệng Diêm Bà Bà có phải hay không rất thích mặc một thân trang phục màu đen, và mái tóc buông dài không thích trói buộc, trên mặt còn đeo một tấm màng sa?" Nghe hắn nói có thần có sắc như vậy, Thương Vân Tín cùng Thận Vưu không khỏi đưa mắt nhìn nhau, giống như đang hỏi nhau, ngươi có tin lời hắn nói hay không?
Thế nhưng nhãn tình của Diêm Bà Bà lại sáng lên, có chút động tâm nói:
"Không sai! Từ trước đến nay Tuyên nha đầu luôn buông thả cho mái tóc dài tự nhiên, hơn nữa cũng thích mặc trang phục màu đen. Về phần tấm mạng sa che mặt mà ngươi nói, chắc là vì để che giấu dung mạo....Ngươi nói người đó cũng am hiểu thuật bói toán sao?" Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ:
"Nghĩ tới nàng đầu tiên, chính là bởi vì Bà Bà ngài nói Thái Thúc Tuyên am hiểu thuật bói toán, khi ta cùng người kia lần đầu gặp nhau, ta thấy nàng còn dùng một chiếc hắc sắc sa bàn hình ngũ giác bói cho ta một lần..." "Hắc Sắc Sa Bàn!" Diêm Bà Bà kinh hỉ thất thố cắt ngang lời của hắn, tiến lên một bước, vươn tay ra chụp lấy cổ tay của Dược Thiên Sầu, kích động nói:
"Không sai, nhất định là không sai, Tuyên nha đầu thường hay dùng cát đen để bói toán. Người ngươi gặp nhất định chính là nàng rồi, nói nhanh lên, trông nàng như thế nào?" Thương Vân Tín cùng Thận Vưu lại nhìn nhau...Đúng hay sai vậy?
Dược Thiên Sầu lắc lắc đầu, diễn cảm vặn vẹo nói:
"Diêm Bà Bà! Ta biết ngài tu vi cao thâm, nhưng chúng ta nên hảo hảo nói chuyện, không cần phải động tay động chân." "n..." Lúc này Diêm Bà Bà mới kịp phản ứng, chính mình trong cơn kích động đã dùng sức quá mạnh, khiến cho người ta đau đớn, nên không khỏi ngượng ngùng buông tay ra, thở dài giải thích:
"Là lão bà bà thất thố, haiizz! Mẫu thân của nàng đối với ta có đại ân, trước khi lâm chung lại đem nàng phó thác cho ta chiếu cố, nhiều năm qua ta hoàn toàn không có tin tức của nàng, hiện giờ bỗng nhiên nghe được tin tức của nàng, nhất thời khó tránh khỏi xung động, mong tiểu ca thông cảm cho nỗi khổ của lão bà bà ta!" "Lý giải, lý giải! Nói như thế thì không có nhầm rồi, theo lời của chúng ta nói thì đúng là cùng một người." Dược Thiên Sầu sảng khoái phất tay, cười ha hả nói:
"Vẫn luôn không biết tên của nàng gọi là gì, hóa ra nàng kêu là Thái Thúc Tuyên. Ha ha! Xem ra có một số chuyện đúng là duyên phận do trời cao chú định, ta cùng nàng chính là hảo bằng hữu chí giao, mà nàng lại có quan hệ không nhỏ cùng lão Bà Bà, hiện giờ cố tình còn để cho ta gặp ngài, ngài nói xem, đây không phải duyên phận thì là cái gì?" "Ngươi cùng nàng là hảo bằng hữu chí giao?" Diêm Bà Bà diễn cảm dịu dàng vô hạn nhìn về phía Dược Thiên Sầu, khẽ nắm tay hắn vỗ nhè nhẹ, giống như đang nhìn đứa cháu trai ruột thịt của mình, liên tục gật đầu nói:
"Không sai! Đúng là duyên phận, mau nói cho ta biết một chút, xem hiện giờ nàng sống như thế nào đi?" Thương Vân Tín cùng Thận Vưu nghẹn họng trân trối nhìn hai người đang gương tuốt vỏ, nỏ giương dây, bỗng nhiên biến thành thân mật khăng khít như người một nhà, không thể tưởng tượng được thế sự vô thường tới nông nỗi như vậy. Thái Thúc Tuyên mà Diêm Bà Bà muốn tìm, lại chính là hảo bằng hữu chí giao của Dược Thiên Sầu....Hai người nằm mộng cũng không nghĩ ra, Dược Thiên Sâu cư nhiên còn chắp mối quan hệ tới tận Cấm Địa Minh Giới!
Dược Thiên Sầu đâu có quản nhiều như vậy, hắn đang lo lắng đến chuyện tình Bạch Tố Trinh tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh, vạn nhất sẽ xảy ra cái tai họa gì bất trắc, cho nên mới muốn thăm dò một chút....Vì thế lúc này, Dược Thiên Sầu cũng thân mật vỗ tay Diêm Bà Bà, vui tươi hớn hở nói:
"Bà Bà ngài hoàn toàn có thể an tâm, hiện giờ Thái Thúc Tuyên quả thực vẫn đang phi thường khỏe mạnh, Tiên Minh nhị giới sợ là không có người nào dám động tới nàng." "Nga! Chỉ giáo cho?" Diêm Bà Bà nâng song chưởng cầm lấy tay hắn, giống như hai bà cháu lâu ngày không gặp nhau, hôm nay phải nhiệt tình tâm sự bấy nhiêu năm xa cách!
Dược Thiên Sầu cười cười ngẩng đầu nhìn lên không trung, nói:
"Kỳ thật nhắc đến Thái Thúc Tuyên, tuy rằng các ngươi chưa từng gặp qua nàng, nhưng hai các ngươi tuyệt đối là đã nghe qua đại danh đỉnh đỉnh của nàng rồi. Thân phận hiện giờ của nàng ở Minh giới, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người, các ngươi đã đoán ra nàng là ai hay chưa?" Thương Vân Tín cùng Thận Vưu vốn đầu đầy mờ mịt, tiếp theo đưa mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời thất thanh kinh hô:
"Hắc Trì Phu Nhân?" Diêm Bà Bà nghe vậy thì không khỏi nhướng mày:
"Hắc Trì Phu Nhân? Chẳng lẽ Tuyên nha đầu đã tìm được nam nhân trúng ý sao?" "Ách..." Dược Thiên Sầu khóe miệng hơi nhếch lên, khinh bỉ nhìn hai người nói:
"Các ngươi chỉ có điểm ấy kiến thức thôi sao? Hắc Trì Phu Nhân thì tính là cái thá gì, ả bất quá chỉ là được Minh Hoàng Bạch Khải cưng chiều mà thôi, chẳng lẽ các ngươi chưa nghe nói qua Minh Giới Thánh Nữ ư?" "Minh Giới Thánh Nữ?" Thương Vân Tín cùng Thận Vưu không khỏi thất thanh kinh hô, hai người hiển nhiên đã từng nghe nói về Minh Giới Thánh Nữ, nhưng người này thường xuyên ẩn cư ở bên trong Minh Hoàng Cung, nên vô cùng thần bí.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Lúc này, Thương Vân Tín rất muốn hỏi Dược Thiên Sầu một câu, ngươi không nói đùa chứ! Ngươi cùng Minh Giới Thánh Nữ chính là hảo bằng hữu chí giao ư? Bất quá khi tưởng nhớ đến cảnh tượng Dược Thiên Sầu nói chuyện cùng Minh Hoàng ở bên ngoài Vô Tận Hắc Nhai, thì hắn lại không khỏi suy nghĩ miên man bất định.
"Không sai!" Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn Diêm Bà Bà cười nói:
"Hiện giờ ta có thể khẳng định, Thái Thúc Tuyên chính là Minh Giới Thánh Nữ, được Minh Hoàng tôn sùng. Hiện giờ nàng phi thường an toàn, Bà Bà không cần lo lắng đến an nguy của nàng." "Vậy thì tốt rồi!" Diêm Bà Bà thở phào nói.
Theo sau, Dược Thiên Sầu hồ nghi dò hỏi:
"Nếu Thái Thúc Tuyên có khả năng xuất nhập Chư Thiên Kết Giới, nàng vì sao không quay trở về thăm ngài? Hay là Bà Bà cùng nàng đã phát sinh qua mâu thuẫn gì?" "Ngươi hiểu lầm rồi, nàng là do một tay ta nuôi lớn, ta coi nàng như cháu gái ruột của mình, hai người cùng nhau gắn bó thân tình, há lại sẽ phát sinh qua mâu thuẫn gì." Diêm Bà Bà thở dài một tiếng, nhãn thần mê man hồi tưởng nói: "Nhưng nói đến cùng thì cũng đều tại ta, năm xưa ta không nên nói cho nàng biết về thân thế của nàng....Năm ấy bỗng nhiên nàng tính ra một quẻ, Chư Thiên Kết Giới sẽ mở ra một cái thông đạo trong một khoảng thời gian. Tuyên nha đầu nhớ tới đại thù của cha mẹ, nên đã thừa dịp đó mà thoát ly khỏi Chư Thiên Kết Giới, chạy ra ngoài tìm cơ hội báo thù cho cha mẹ mình, ta khuyên giải như thế nào cũng không được, đành phải thuận theo ý nàng."
"Báo thù cho cha mẹ?" Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn về tấm bia mộ, có chút cảm thán nói:
"Không nghĩ ra Vạn Yêu Chi Tổ Thái Thúc Chính còn có một nhi nữ, nói như thế, Thái Thúc Tuyên là muốn tìm Ma Thần báo thù, ý chí đáng khen ah! Hy vọng nàng có thể sớm giết chết Ma Thần." "Muốn tìm Ma Thần báo thù ư? Chỉ sợ nói dễ hơn làm mà thôi!" Diêm Bà Bà đôi con ngươi đột nhiên co rút, tựa như nhớ ra chuyện tình gì đó, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc hoảng sợ, dị thường gian nan lắc đầu nói:
"Ngươi chưa thấy qua nên không biết sự lợi hại của Ma Thần, thực khó có thể tưởng tượng nó khủng bố đến bậc nào. Nếu như nói trên cõi đời này, hắn là người tuyệt đại thiên kiêu cũng không hề khoa trương! Bởi vì Ma Thần chính là Thần Giới Đệ Nhất Cao Thủ, Tuyên nha đầu muốn báo thù cho cha mẹ...Căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra!" "Cái gì?" Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi kinh hãi thất sắc:
"Ma Thần là Thần giới đệ nhất cao thủ, hắn lợi hại như vậy sao?" Đồng thời trong lòng cũng đang mắng chửi ầm lên, Yến Truy Tinh thế nhưng đã tìm được một cái chỗ dựa vững chắc như vậy.
"Ta cũng không muốn thừa nhận sự lợi hại của Ma Thần, nhưng quả thật hắn phi thường cường đại! Ta đã từng đích thân cảm thụ qua...." Diêm Bà Bà vươn tay chỉ sang phần mộ khác, cười khổ nói:
"Nam nhân của ta chết ở dưới tay hắn, ta thiếu chút nữa cũng phải giao tính mạng này cho hắn rồi." Tiếp theo khoát tay thở dài nói:
"Bên trong nghĩa trang này mai táng khoảng gần ngàn vạn hảo thủ Thần giới, kỳ thật trước kia bất quá chỉ có mấy trăm phần mộ mà thôi. Nhưng từ sau khi Ma Thần tiến vào Thần giới, liền đã có gần ngàn vạn người chết đi, ngàn vạn cao thủ Thần giới đều chết ở trong tay của hắn. Hắn tung hoành Thần giới không người nào có thể ngăn cản, ngươi nói xem, hắn có bao nhiêu lợi hại?" "Giết hơn một ngàn vạn cao thủ Thần giới ư?" Dược Thiên Sầu chấn động, da đầu không khỏi run lên, biết rõ Ma Thần lợi hại, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ khủng bố kiêu ngạo tới mức như vậy. Nhưng rất nhanh đã cảm thấy không đúng, mang theo hồ nghi gãi đầu nói:
"Chẳng lẽ Thần giới có nhiều thần như vậy sao? Vậy Thần cũng không quá đáng giá tiền đi!" "Điều này là các ngươi hiểu lầm thôi, Thần giới trải qua vô số năm sinh sản, có hàng triệu triệu sinh linh, cao thủ Thần Cấp cũng không hề ít, nhưng muốn giành lấy bài vị, được chân chính sắc phong làm thần, đều không phải dễ dàng như vậy. Thần giới tu vi phân chia làm, Tiểu Thần, Đại Thần cùng Cổ Thần, muốn được phong thần, tu vi ít nhất phải đạt tới cấp bậc Đại Thần, hơn nữa còn trải qua cạnh tranh khốc liệt, được những vị Cổ Thần cho phép, sau đó mới có thể chân chính được sắc phong làm thần..."