Nếu như cẩn thận quan sát, thì có thể nhìn thấy được những chiếc hố đủ các hình thù kì dị in ở trên mặt trăng. Mặt trăng không lồ treo ở trên không trung, làm cho người ta sinh ra một cảm giác, giống như tùy thời nó sẽ rơi xuống.
Tiếng thác đổ ầm ầm xen lẫn cùng thanh âm nỉ non vui mừng khấp khởi của Thận Vưu sau khi đã quay trở về nhà, hơn nữa trên không trung còn có mặt trăng khổng lồ, làm cho hai người sinh ra một loại cảm giác quái dị nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, Thận Vưu mới hồi phục tâm tình, chậm rãi đứng lên lau hết nước mắt giàn giụa trên mặt. Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, chỉ lên mặt trăng tròn trên không trung hỏi:
"Thận Vưu! Đó chính là mặt trăng phải không?" "Hiển nhiên nó chính là mặt trăng!" Thận Vưu ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng cảm thán nói:
"Mười lăm vạn năm qua, sau khi ta từ nơi này rơi xuống bên dưới thác nước, nhìn bầu trời không có ánh trăng cũng có chút không quen, vì thế ngay khi lần đầu tiên gặp mặt nhóm Minh Hà Thủy Tộc, hỏi bọn hắn ánh trăng và sao trên trời đâu hết cả rồi. Kết quả bọn hắn cho là ta đang muốn đùa giỡn bọn hắn, vì thế mới chạy theo truy sát ta!" Thương Vân Tín nghe vậy si ngốc quay đầu lại nhìn hắn, Dược Thiên Sầu cũng không nhịn được mà trắng mắt nói:
"Minh Giới căn bản là không có mặt trăng cùng mặt trời, càng đừng nói đến ánh sao. Ngươi hỏi bọn hắn như thế, bọn hắn không cho rằng ngươi đang muốn đùa giỡn bọn hắn mới là chuyện lạ, đáng người ngươi bị truy sát ah!" "Phải ah!" Thận Vưu thổn thức cảm khái nói:
"Nhưng lúc trước ta chưa từng đi ra ngoài, nào đâu biết rằng Minh giới sẽ không có nhật nguyệt đây. Hiện giờ ngẫm lại, sở dĩ rơi vào tình trạng giống như lúc trước, đều là bởi vì ngày ấy hỏi thăm ánh trăng ở đâu. Nếu không thì có thể sớm quay trở về nhà rồi." Dược Thiên Sầu vỗ vai Thận Vưu an ủi nói:
"Chuyện này không thể trách ngươi, đều là ánh trăng gây ra họa, đã qua rồi thì để nó qua đi! Hiện giờ ngươi cũng quay trở về nhà rồi, hãy kể cho những người khác nghe về thế giới bên ngoài, những gì mà bản thân ngươi đã từng trải nghiệm! Nếu ngươi không đi ra ngoài du lịch mười lăm vạn năm, thì làm sao biết được ở Minh giới sẽ không có ánh trăng đây?" "Xuy..." Thương Vân tín nhịn không được cười xuy một tiếng, chưa thấy qua ai an ủi người khác như vậy, những lời đó thì có khác gì là xát muối lên trên miệng vết thương.
Quả nhiên, Thận Vưu diễn cảm nhăn nhó nói:
"Nếu như tiêu phí mười lăm vạn năm thời gian chỉ để biết Minh giới có ánh trăng hay không, thì ta đây thà tình nguyện không biết chuyện này ah! Nếu như ta an tâm tu luyện mười lăm vạn năm qua, nói không chừng tu vi bây giờ sớm đã đột phá tới cảnh giới Minh Hoàng kỳ rồi." "Mẹ nó! Vậy ngươi chậm rãi hối hận đi thôi! Lão tử chẳng thèm quản tới nhà ngươi nữa." Dược Thiên Sầu có cảm giác như lòng hảo tâm của mình bị người khác chà đạp. Nhưng sau khi trải qua cơn tức giận, lại bình thản nói:
"Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu tiếp?" Thận Vưu nhìn dòng nước chảy xuôi, nỉ non nói:
"Ta hiển nhiên là muốn đi về chốn cũ rồi, cũng chính là đầu ngọn của nhánh sông này." Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn thác nước dưới chân mình, nhãn tình sáng lên nói:
"Hay nói theo cách khác, nơi ở trước kia của ngươi chính là đầu nguồn của dòng Minh Hà tại Minh Giới?" Thương Vân Tín nghe vậy, cũng tò mò quay đầu nhìn sang phía Thận Vưu.
"Ngô...Có thể nói như thế đi!" Thận Vưu nhìn sang hai người dò hỏi:
"Các ngươi muốn đi tới chỗ ta ở sao?" "Có thể chứng kiến đầu nguồn dòng Minh Hà ở Minh Giới, đó chính là vinh hạnh của ta, nhưng không biết đến nơi ngươi ở cần phải mất bao nhiêu lâu thời gian?" Dược Thiên Sầu dò hỏi.
"Năm xưa ta theo nhánh sông này chạy tới đây, dùng thời gian chưa hết một tháng." Thận Vưu đưa mắt nhìn sang Thương Vân Tín cam đoan:
"Bằng vào tu vi của Thương Cung Phụng, chắc là cũng không đến mười ngày thời gian đâu." "Mười ngày?" Dược Thiên Sầu hơi trầm ngâm suy ngẫm một chút, theo sau mới khẽ lắc đầu nói:
"Thời gian quá dài, sở dĩ ta chạy tới đây chính là vì tìm người. Nếu không tìm được, ta còn phải mau chóng quay về Tiên giới, tham dự hôn lễ của Tiên Đế." "Tìm người?" Thương Vân Tín cùng Thận Vưu đồng loạt thất thanh kinh hô.
Theo sau Thương Vân Tín lại cười lạnh:
"Dược Thiên Sầu! Ngươi đang nói đùa gì vậy, ngươi đến nơi này tìm người sao? Đừng nói với ta rằng ngươi có bằng hữu ở trong cái địa phương này ah!" Dược Thiên Sầu trầm ngâm:
"Đã nghe nói một đoạn thời gian trước, có một cao thủ cùng Minh Hoàng đại chiến, kết quả bị Minh Hoàng đuổi giết tới tận nơi này hay không? Ta lần này chính là vì tìm người đó mà đến." Dược Thiên Sầu vốn không muốn đem chuyện này nói cho hai người kia biết, bởi vì lúc trước không nghĩ qua, mình có thể xông vào bên trong cấm địa của Minh giới, mà bây giờ muốn tìm Tất Trường Xuân thì phải nhờ Thận Vưu ra sức hỗ trợ, dù sao mình đối với nơi này không hề quen thuộc, cho nên chung quy vẫn cần phải tìm một đối tượng dẫn đường giống như Thận Vưu!
"Hắn? Có phải là cao thủ nhân gian Tất Trường Xuân, đã khiêu chiến Minh Hoàng không?" Thận Vưu lắp bắp kinh hãi nói.
Thương Vân Tín cũng nghi vấn trùng trùng dò hỏi:
"Ngươi tìm hắn làm gì?" "Ta tìm hắn hiển nhiên là có nguyên nhân trong đó. Về phần tìm hắn làm gì, sau khi tìm được rồi, các ngươi tự nhiên sẽ biết ngay thôi." Dược Thiên Sầu khoát tay áo nói. Trước mắt khẳng định là không có phương tiện nói rõ chân tướng cho hai người này nghe.
Nghe vậy, Thương Vân Tín nhất thời cười lạnh nói:
"Đã sớm hoài nghi mục đích của ngươi là có vấn đề, quả nhiên là còn tâm tư khác, uổng công ta một đường nguy hiểm giúp ngươi chạy tới nơi này." "Lão Thương! Ngươi nói như vậy là không đúng rồi. Nếu như không theo chân ta trải qua một đường nguy hiểm, liệu ngươi có cơ hội tiến vào Minh giới cấm địa hay không? Bao nhiêu người muốn tiến vào cũng chưa có phúc phần đó đâu." Dược Thiên Sầu tiện tay chỉ lên trên thiên không, lẻo mép giải thích: "Nếu không theo chân ta trải qua một đường nguy hiểm, vậy ngươi có cơ hội nhìn thấy ánh trăng khổng lồ như thế này không? Ngay cả Tiên Đế Kim Thái và Minh Hoàng Bạch Khải đều chưa từng kiến thức qua, những gì ngươi đã nhìn thấy, trong tam giới có thể tìm được mấy người như chúng ta đây? Chỉ sợ ngoại trừ ba người chúng ta ra, đều sẽ không có thêm một ai nữa đâu! Cho nên ngươi hẳn là phải cảm tạ ta đã dẫn ngươi theo, để ngươi được đại khai nhãn giới ah!"
"Lời lẽ sai trái!" Thương Vân Tín phất ống tay áo, nghiêng đầu nhìn sang một bên cười lạnh nói:
"Thận Vưu bởi vì ánh trăng mà gặp phải nhiều chuyện tình không may mắn. Hy vọng rằng ta cùng ngươi sẽ không bị như thế." "Ngươi yên tâm! Ta sẽ không gặp phải chuyện tình không hay ho đâu. Người sẽ gặp phải chuyện tình không hay ho chính là ngươi ah!" Dược Thiên Sầu đối chọi gay gắt nói. Thương Vân Tín nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng không thèm phản ứng. Ở chung khoảng thời gian qua, biết người này miệng lưỡi sắc bén, trên phương diện lý luận đến cuối cùng nhất định chính mình sẽ là người đuối lý, cho nên dứt khoát không thèm phản ứng.
Thấy hai người không tranh cãi nữa, Thận Vưu liền gãi đầu nói: "Cái tên Tất Trường Xuân kia tuy rằng tu vi không sai, nhưng so với Bạch Khải cùng Kim Thái vẫn còn kém hơn rất nhiều, ngay cả hai người này đều không thể xông qua địa phương cách ly, thì Tất Trường Xuân kia trăm ngàn lần cũng không thể xông qua được. Huống chi nghe nói lúc ấy hắn còn bị Minh Hoàng đánh cho trọng thương. Nếu như ta đoán không lầm, thì Tất Trường Xuân hẳn là đã chết ở trong khu vực cách ly rồi, cho nên hoàn toàn không cần phải đi tìm kiếm hắn làm gì."
"Thúi lắm!" Dược Thiên Sầu gầm lên một tiếng, hung hăng chỉ thẳng tay mắng:
"Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cho hắn còn sống. Nếu không ngươi cũng đừng muốn sống thêm nữa." "Ách..." Thận Vưu sửng sốt, đưa mắt nhìn sang Thương Vân Tín không hiểu ra sao cả, không hiểu vì sao người này lại trở mặt nhanh như thế.
Thương Vân Tín hừ lạnh:
"Đừng cùng hắn tính toán, người này thuận túy chính là người điên ah!" "Đừng ở trước mặt lão tử nói bóng nói gió!" Dược Thiên Sầu hung hăng mắng.
"Ngươi ăn nhầm phải thứ gì sao?" Thương Vân Tín diễn cảm hờ hững nói:
"Nếu như Thận Vưu chết đi, làm cho ta không còn đường quay về, ta cảnh cáo ngươi, trước khi rời khỏi nơi này tốt nhất người đừng động tới hắn. Nếu chặt đứt lối thoát của ta, ta nhất định sẽ đem ngươi làm thịt báo thù cho cháu trai ta trước!" "Ngươi thử xem nào!" Dược Thiên Sầu lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Thương Vân Tín phản kích:
"Vậy ngươi cứ thử đi, xem ta có dám làm thịt nhà ngươi hay không?" Hai người tiếp tục dùng lời lẽ gay gắt đối chọi nhau, Thận Vưu diễn cảm đau khổ đứng im không biết phải khuyên giải như thế nào. Nhưng chung quy người xui xẻo vẫn là hắn, coi như Thương Vân Tín giết chết Dược Thiên Sầu, thì chính bản thân hắn cũng không hay ho. Cho nên lúc này khẽ thở dài nói:
"Vậy thử dốc sức tìm kiếm xem nào! Nếu quả thật không thể tìm thấy, thì ta cũng vô pháp ah!" Lời nói này mới khiến cho Dược Thiên Sầu thoải mái hơn một chút, khẽ hừ lạnh càu nhàu:
"Trong này rộng lớn như vậy, chúng ta tìm kiếm kiểu gì đây?" "Không cần biết Tất Trường Xuân xông vào hướng nào. Tóm lại đều phải tiến qua ngọn núi này. Chúng ta liền đi theo sơn đạo xuống dưới tìm kiếm, thuận đường tìm người hỏi thăm thử xem!" Thận Vưu bất đắc dĩ nói.
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn quanh bốn phía, hồ nghi nói:
"Tìm ai hỏi bây giờ?" "Hiển nhiên là đi tìm người thủ mộ hỏi thăm rồi." Thận Vưu quẳng ném ánh mắt về phía trước giải thích:
"Ta nhớ ở gần đây không quá nửa ngày đường, sẽ có hai ngọn núi tiếp giáp nhau. Bản thân người thủ mộ ta cũng nhận thức, nhưng không biết Diêm Bà Bà còn tại thế hay không nữa, dù sao đã qua hơn mười lăm vạn năm rồi." "Vậy thì tốt rồi!" Dược Thiên Sầu tùy tay xuất ra phi hành thoi, ba người đồng thời nhoáng lên, chỉ thấy Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng nói:
"Lão Thương! Tu vi ngươi cao nhất, cũng là ngươi khu sử phi hành đi. Như thế sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn ah!" Tên hỗn đản này vừa trở mặt cùng người ta, thế nhưng lại còn yêu cầu người ta hỗ trợ, quả nhiên đúng là mặt dày không biết xấu hổ. May mắn Thương Vân Tín đang không muốn tiêu phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa, chỉ hừ lạnh một tiếng, quẳng ném ánh mắt khinh bỉ vào Dược Thiên Sầu, cuối cùng vẫn là đáp ứng. Theo phương hướng Thận Vưu chỉ đường, phi hành thoi gấp rút bay đi...
Địa phương không đến nửa ngày thời gian trong miệng Thận Vưu, ở dưới tay Thương Vân Tín thì càng không cần phải nói đến, chưa tới hai canh giờ sau, phía trước mặt đã thấp thoáng trông thấy núi non chập chùng. Dưới sự chỉ dẫn của Thận Vưu, Thương Vân Tín giảm chậm tốc độ phi hành, bình tĩnh bay về phía đỉnh núi có tạo hình giống như một đầu quái thú.
Sau khi tới gần, liền nhìn thấy hai nắm mồ không tên, diện tích dài chừng trăm thước vuông, cao chưa tới mười thước, do tinh thể màu đỏ sậm kết thành nằm ở trên đỉnh núi, dưới ánh trăng sáng tỏ, thế nhưng chúng nó lại không hề phản chiếu ra ánh hào quang. Ngay gần đó không xa bao nhiêu, là một tòa trang viên, dùng đá dựng thành.
Dược Thiên Sầu và Thương Vân Tín lo lắng không yên đưa mắt nhìn nhau. Sau khi thu hồi phi hành thoi, Thận Vưu liền bay tới phía trước, chắp tay cất cao giọng nói:
"Diêm Bà Bà có ở đây không, Tiểu Thận tới thăm ngài ah!" Lúc này bên trong trang viên tĩnh mịch, bỗng nhiên truyền ra thanh âm
" nha" một tiếng kinh ngạc. Theo sau nói:
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra chính là Tiểu Thận ah! Nhiều năm qua ngươi không tới đây chơi, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất ta rồi chứ!"