"Ách..." Thư sinh có chút sợ hãi liên tục gật đầu nói:
"Còn có người có vận mệnh như vậy, dùng từ vận mệnh biến số hình dung tuyệt đối không sai lầm. Bất quá nói đi thì nói lại, nói vậy người có loại vận mệnh này cực kỳ hiếm thấy đi! Vậy có thế nói đây là người có vận mệnh đặc thù?" Minh Giới thánh nữ khẽ gật đầu nói: "Có một cách nói, là thế này, loại người đó là người sống tạm trong khe hở của thiên đạo, tương đương như cho hắn một con đường khác xa người thường, để cho hắn tự sinh tự diệt, phải xem thử hắn có thể đi tới cuối cùng hay không. Người như thế cũng không biết là được lọt mắt xanh của thiên đạo, hay là bị thiên đạo vứt bỏ, cụ thể là chuyện gì xảy ra cũng không ai nói được rõ ràng, chính là bởi vì như vậy mới gọi là tràn ngập biến số."
Thư sinh có chút dở khóc dở cười nói:
"Có thể để cho ngươi đem lệnh bài đưa cho một người như thế, theo lời ngươi nói, hắn thế nào cũng coi như là quý nhân gì đó, hay là ngươi muốn nhìn xem hắn có thể đi tới cuối cùng hay không sao?" Minh Giới thánh nữ ngẫm lại mình cũng không phải đem lệnh bài cấp cho Dược Thiên Sầu, chỉ thản nhiên nói:
"Ta chỉ là nói như thế thôi, có phải là quý nhân hay không đều chỉ là lời nói tương đối. Ta chỉ là đang suy đoán, người sống tạm trong khe hở thiên đạo như hắn, có phải có thể đem một ít người có vận mệnh đã cố định, kéo khuynh hướng vận mệnh của họ đi theo một lối rẽ khác?" Ý cười trên mặt thư sinh dần dần đọng lại, híp mắt nhìn nàng nói:
"Ngươi là nói hắn có thể thay đổi vận mệnh của ta?" Hắn đột nhiên mơ hồ đoán được, sở dĩ nàng phá lệ nói những lời này với mình, trên thực tế là đang tự nói với mình, vận mệnh sau này của mình cũng không khá hơn chút nào, mà Dược Thiên Sầu là người sinh tồn trong khe hở thiên đạo là bởi vì không có vận mệnh cố định, có thể không tuân thủ quy tắc của trò chơi, có thể làm một ít chuyện mà người khác không làm được, ví như có thể thay đổi vận mệnh người khác.
Tuy rằng không biết bị hắn thay đổi vận mệnh là tốt hay xấu, nhưng giống như lời nàng nói, có phải là quý nhân của ai hay không chỉ là lời nói tương đối. Vì thế hắn chiếu theo lời này suy đoán, người tốt đối với Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu sẽ hồi báo, người đối xấu với Dược Thiên Sầu, tự nhiên cũng sẽ nhận được báo ứng, đây là sự phân biệt giữa tốt xấu. Nếu không nàng vì sao phải đem lệnh bài của mình đưa cho Dược Thiên Sầu? Bên trong này có hiềm nghi như muốn lấy lòng...
Người thông mình thường thường sẽ cho rằng mình là người khám phá ra vấn đề, song đôi khi thông mình sẽ bị thông mình hại, đến nỗi đến lúc đó là tốt hay xấu cần dựa vào thời gian để kiểm tra. Ít nhất ngay trước mắt thư sinh nhận định là sự việc như vậy, Minh Giới thánh nữ cũng bỗng nhiên đứng lên, quay người ôm lấy hũ bạc, cau mày nói:
"Ta đã nói qua với ngươi rồi, ta không thể thăm dò vận mệnh của hắn, đây là do chính ngươi đoán, tốt lắm! Ngươi quấy rầy ta cũng đã lâu, cần phải đi." Thư sinh gật đầu, cùng đứng lên, định nói lại há miệng thở dốc, ngẫm lại thói quen cùng tính tình của đối phương, biết nàng đã hạ lệnh trục khách cho dù hỏi thêm điều gì cũng uổng công, lúc này lắc mình đi tới tường vây bên ngoài, nhìn thấy nàng lại tiếp tục làm công việc vô vị kia, không khỏi lắc đầu rời đi.
Bước chậm rãi trong u Mộc Lâm, thư sinh khi thì ngửa đầu khi thì cúi đầu, hai chân trần trụi, đang thổn thức suy nghĩ chuyện gì. Bất tri bất giác hắn quay về bên lầu các của mình, theo sau lại quay đầu nhìn về phương hướng vừa đi ra, ánh mắt trở nên kiên định, bước nhanh trở vào trong lầu các.
Đến trước cửa sổ trên lầu, bàn tay gõ nhẹ bệ cửa sổ có tiết tấu, một đạo ngân quang thoáng hiện, Ngân giập Thiên Quân xuất hiện bên ngoài cửa sổ chờ lệnh. Thư sinh trầm ngâm chậm rãi hạ lệnh nói:
"Lập tức tra hướng đi của Dược Thiên Sầu cho ta,
Mau chóng điều tra rõ trở về báo ta." Ngân giáp Thiên Quân ngơ ngác một thoáng, lập tức chắp tay ôm quyền nói:
"Dạ!" Liền lắc mình biến mất.
Ngay khi thư sinh muốn ngồi trở lại xích đu, phía chân trời xa xa có một đạo kim hà phá trời đêm, nháy mắt tới bên cửa sổ, nam nhân trong bộ kim bào phi thường hoa lệ uy nghiêm hiện thân, trong khóe mắt dài nhỏ lóe ra quang mang, hơi liếc mắt nhìn xích đu bên cửa sổ, đôi môi cay nghiệt hơi mở ra nói:
"Bạch Khải, ngày tháng của ngươi quả thật nhàn nhã tự tại." "Nào có nhàn nhã tự tại như ngươi, chỗ này của ta mịt mù tăm tối, còn có một đống người không nghe lời, không giống như Tiên giới của ngươi đủ màu sắc, hiệu lệnh thiên hạ không ai dám không theo." Hai tay thư sinh chặp ra sau lưng, lộ ra vẻ mặt ngạo mạn châm chọc nói:
"Kim Thái, ngươi vô sự không đến cửa, nói đi! Lại tìm ta có chuyện gì?" Nguyên lai vị khách đột nhiên tới cửa chính là Tiên giới chí tôn đế vương Tiên Đế Kim Thái, một là Minh Giới chí tôn, một là Tiên giới chí tôn, hai người gặp nhau là trường họp không phải người binh thường có thể nhìn thấy.
"Lão bằng hữu gặp mặt, không cần bạc lòng như thế." Gương mặt Kim Thái không chút thay đổi nói:
"Ngươi đến Tiên cung của ta, ta quét dọn giường chiếu đón chào, nào có giống như ngươi đem khách nhân ngăn ngoài cửa sổ." Thư sinh hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn khoanh tay xoay người tránh ra, nhường không gian đi vào cửa sổ. Kim Thái thuấn di xuất hiện bên trong cửa sổ, giống như đế vương cao quý không thể quý hơn, vô cùng uy nghiêm chậm rãi dạo bước trong lầu các, xem xét kỹ lưỡng bài trí trong lầu các, khẽ lắc đầu nói:
"Vẫn là loại đồ vật rách nát này, vẫn là cách bài trí cũ rích...Thân là đường đường Minh Giới chí tôn, cần gì phải sống bần khổ như thế, dù ngươi có đơn giản thế nào, nhưng ở trong mắt người, ngươi vẫn còn là người năm xưa giết hại ngàn vạn sinh linh Minh Giới Minh Hoàng Bạch Khải, không ai sẽ nói ngươi tốt, vương giả phải có bộ dạng vương giả, không thể từ bỏ giá trị con người." "Đồ đạc mục nát?" Thư sinh khinh thường phất phất tay, lộ ra bộ dạng ngang ngạnh nói: "Hay là phải giống như ngươi, ngồi trên ghế vàng, nằm trên giường vàng, ngay cả làm tình với nữ nhân cũng phải ở trên đống vàng, ngươi không cảm thấy cứng ngắc phát hoảng? Không thưởng thức thì cũng đừng khoa tay múa chân ngay trước mặt ta! Đương nhiên, bần khổ thì bần khổ một chút, so không được ngươi, mỗi ngày có một đại đội người ở bên tai ca tụng công đức, cũng có ca cơ xinh đẹp vòng quanh nhảy múa hầu hạ, rành rành qua những ngày tháng chúa tể, thật làm ta bội phục không thôi."
"Ca cơ xinh đẹp hợp bầy vờn quanh, cũng so ra kém ánh mắt nhìn người của ngươi, tìm một vưu vật như Hắc Trì hầu hạ. Nếu không chúng ta thay đổi khẩu vị, ta đem một đám ca cơ tặng cho ngươi, ngươi đem Hắc Trì tặng cho ta, một đám đổi một người, ngươi cũng không thiệt thời." Kim Thái gác tay tựa vào tường mà đứng, tuy rằng đang nói đùa, nhưng biểu tình giọng nói trên mặt vẫn cay nghiệt lạnh lùng, tựa hồ trời sinh không phải là người biết nói giỡn.
"Ngươi nghĩ ai cũng biến thái như ngươi vậy sao?" Ánh mắt thư sinh xoay động, đột nhiên cười nhẹ nói:
"Phải thay đổi cũng không phải không được, những rác rưởi được ngươi luân phiên thì miễn, nhưng ta đối với Cơ Vũ luôn có chút hứng thú. Không bằng ngươi đem Cơ Vũ tặng cho ta, ta đem Hắc Trì tặng cho ngươi, thế nào?" Kim Thái nghe vậy chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lóe ra nhìn chằm chằm thư sinh một lát, gật đầu nói:
"Có thể, bất quá không phải hiện tại, chờ ta chơi ngán lại cùng ngươi thay đổi khẩu vị." Nếu lúc này có người nghe được Tiên giới chí tôn cùng Minh Giới chí tôn nói
Những lời xấu xa như thế, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, ngay cả nữ nhân của mình cũng có thể tùy thời lấy ra trao đổi, chỉ sợ cũng không tự biết xấu hổ đi! Nhất là Cơ Vũ đã sắp trở thành vợ người, nếu biết cuộc nói chuyện lần này, không biết làm sao mà chịu nổi!
Khóe miệng thư sinh nhất thời co rút một trận, lộ ra ánh mắt tranh cãi thất bại, phất tay nói:
"Chẳng thể trách trong cái tên cũng mang theo chữ "Thái
", quả thật là trời sinh biến thái. Nói đi! Tìm ta có chuyện gì?" "Không có việc gì, đột nhiên muốn tới thăm ngươi một chút thôi." Kim Thái đón lấy ánh mắt châm chọc của đối phương, gương mặt không thay đổi nói: "Có chuyện ta nghĩ mãi mà không rõ, Tiên giới tiểu tốt, sao lại nhận được Minh Giới đường đường Minh Hoàng lọt mắt xanh, thế nhưng ban Minh Hoàng lệnh bài cho hắn? Ngay cả nữ nhân tên Hắc Trì kia hình như ngươi cũng chưa từng cho nàng đi! Còn có, Hắc mình đại quân cùng người tên Mục Binh trong Tiên giới can thiệp cùng một chỗ hạ sát thủ với tên tiểu tốt kia, việc này ta làm sao lại cảm thấy có chút kỳ quặc, đồng dạng chỉ là một tiểu nhân vật, hắn làm sao có thể điều động Hắc mình đại quân, có phải có quan hệ tới vị đại thống lĩnh ngoại vụ của ta hay không? Sự tinh phát sinh trên địa bàn của ngươi, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi không có điều tra rõ tin tức phía sau lưng. Phải biết ta và ngươi đã sớm có ước định, vì duy trì ta và ngươi thống trị mỗi giới, cần bù đắp nhau, cho nên hi vọng ngươi có thể thành khần nói ra."
Thư sinh cười cười nhìn hắn, nhưng trong lòng vô số ý niệm chuyển đổi, đối diện người này luôn giảo hoạt ngoan độc thậm chí không nhân tính, chính mình đã sớm được lĩnh giáo, có một số việc có thể nói, nhưng có một số việc lại tuyệt đối không thể cho hắn biết, liên lụy tới lời bàn luận về vận mệnh của Minh Giới thánh nữ tự nhiên không thể tiết lộ, nếu không có trời mới biết sẽ khiến cho xảy ra biến cố gì.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn "Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ là ngươi ở sau lưng giở trò gì?" Kim Thái híp đôi mắt vốn đã nhỏ thành một khe hở, lóe lên hàn quang như độc xà.
"Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, bằng ánh mắt không coi ai ra gì của ngươi, như thế nào lại chọn một tiểu tốt như Dược Thiên Sầu làm thủ khúc gì đó? Còn đặc biệt tự mình hạ pháp chỉ, ngươi nói có thể không gợi lên hứng thú của ta sao?" Thư sinh ai nha thở dài: "Vừa lúc ở lần trước gặp được tiểu tử tại Hóa Long Môn, ta âm thầm nhìn trái nhìn phải hắn một lần, đều cảm thấy được không giống như tác phong của ngươi. Ngay cả Tiên Đế Kim Thái muốn cất nhắc hắn, Bạch Khải ta há có thể nhàn rỗi, vì thế ta gọi người âm thầm đúc một lệnh bài cho hắn, nhưng ta phỏng chừng chính hắn cũng không biết đó là Minh Hoàng lệnh, nói vậy khi hắn lấy ra, chính mình cũng trợn tròn mắt đi! Ha ha! Vừa lúc ta cũng nhàn rỗi nhàm chán, bản thân ta muốn nhìn xem tiểu tử kia sẽ tự xử như thế nào."
Nói ra một tràng lỷ do, trong lòng hắn cũng bồi thêm một câu, tiểu tử họ Dược, ta mất tâm tư giúp ngươi, sau này ngươi hẳn nên cảm tạ ta mới đúng! Nếu không bằng vào sự ngoan độc của lão hồ ly này, ngươi chỉ có con đường chết!
Nguyên lai là có chuyện như vậy! Đôi mắt nhỏ hẹp của Kim Thái mở ra, lời này hắn tin tưởng, bằng tác phong của đối phương cũng giống nhU Minh, làm ra chuyện như vậy tuyệt không cảm thấy có gì kỳ quái, nếu không quan tâm mới là chuyện đáng kỳ lạ.
Hắn hừ lạnh một tiếng nói: "Vớ vần! Chuyện vớ vần như vậy cũng chỉ có loại người như ngươi mới chịu làm. Sở dĩ chọn hắn, ngươi cũng không cần đa nghi, phương diện này cũng không có chuyện gì không dám nhận ra người, đầu tiên là Cơ Vũ nhìn trúng tài sáng tác của hắn, tiếp theo ta có nghe qua hương vị không tầm thường trong ca khúc của hắn, thật là có thể dùng được một chút. Còn chuyện về sau, nếu hắn có thể thi triển hết tài hoa lấy được cảm tình của ta, hữu dụng liền lưu trữ, vô dụng tự nhiên sẽ có người thu thập hắn, không đáng cho ta và ngươi vì hắn quan tâm. Nói ta nghe vấn đề thứ hai đi! Bên này ngươi đã điều tra ra những thứ gì?"