"Không có gì không được, chỉ cần ngươi có kỹ năng giải quyết bất cứ phiền phức gì phát sinh ở Minh Giới là có thể. Bất quá..." Thương Vân Tín nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:
"Ngươi nên nghĩ biện pháp đem cửa ải trước mắt này vượt qua rồi nói sau!" Dược Thiên Sầu nghe vậy nhất thời trong lòng thất vọng, vẻ mặt co rút, chính mình cũng không phải sợ phiền phức, mà nếu không giải quyết phiền toái với Hắc mình đại quân căn bản không có biện pháp phát tài ở nơi này, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Hắc mình đại quân, cường long không áp địa đầu xà a!
Lúc trước khi hắn bị giam áp, còn nghĩ nắm lệnh bài của Đại mình Luân trong tay cũng không có gì phải gấp, có thể tìm vị thống soái tối cao củã Hắc mình đại quân là Hắc Trì phu nhân hỗ trợ dùm, nhưng hôm nay xem ra, thật còn không biết Hắc Trì phu nhân có chen tay vào trong chuyện này hay không, cũng không muốn lấy ra lệnh bài của Đại mình Luân nữa. Nhưng phiền toái này nếu còn không giải quyết được, không nói tới còn có thể ở lại Minh Giới tìm Tất Trường Xuân hay không, chỉ sợ không tìm được Tất Trường Xuân, sau này mình cũng không có khà năng vĩnh viễn sẽ không cần đến Minh Giới chứ!
Bỗng nhiên, ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, hắn đột nhiên nhớ tới nữ nhân dùng khăn sa đen che mặt, nhớ rõ Minh Giới thánh nữ kia từng cho Ngu Cơ một khối lệnh bài, nói là lúc nào gặp phiền toái có thể nhờ vào lệnh bài khả năng có thể giúp đỡ được, cũng không biết là thật hay giả?
"Lão Thương! Ngươi có từng nghe nói qua về Minh Giới thánh nữ hay không?" Dược Thiên Sầu sờ cằm hỏi.
Thương Vân Tín cùng Thận Vưu nghe vậy cơ hồ là cùng nhìn qua, vẻ mặt đều ngạc nhiên. Thương Vân Tín hồ nghi nói:
"Minh Giới thánh nữ? Nghe thì có nghe nói qua, bất quá hình như chưa có người nào gặp qua, tục truyền nữ nhân này luôn ru rú trong nhà, hình như còn thần bí hơn cà Minh Hoàng Bạch Khải, địa vị trong Minh Hoàng cung thật siêu nhiên. Ngươi hỏi nàng làm gì? Ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho ta ngươi nhận thức Minh Giới thánh nữ!" vẻ mặt Thận Vưu cũng hồ nghi.
Lão tử thật đúng là nhận thức nàng! Dược Thiên Sầu từ chối cho ý kiến nhìn hai người nhún nhún vai, xác nhận Minh Giới thánh nữ đúng thật ngưu bức như vậy thì là được rồi. Hắn nói này nói nọ thay đổi đề tài, một lát sau bỗng nhiên thần thần bí bí hỏi Thưong Vân Tín:
"Có địa phưong nào bí mật một chút cho ta mượn dùng, là chỗ không cho người nào quấy rầy ta?" "Làm gì?" Thương Vân Tín khó hiểu nói.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì, ta có chỗ cần dùng." Dược Thiên Sầu thần thần bí bí nói.
Nguồn truyện: Truyện FULL Gương mặt Thương Vân Tín hơi sầm xuống, trầm giọng nói:
"Đi theo ta." Dứt lời đi ra ngoài, Dược Thiên Sầu vẫy tay với Thận Vưu, ý bảo hắn đi theo.
Thương Vân Tín dẫn hai người đi tới mật thất ngầm khi nãy, hắn còn muốn nhìn xem rốt cục Dược Thiên Sầu muốn làm gì, kết quả Dược Thiên Sầu nói nghiêm khắc với hắn:
"Ẩn tình cá nhân, cấm xem trộm." Thương Vân Tín nhất thời vung tay áo, hầm hừ đi ra ngoài. Thận Vưu cũng thật tự giác, vốn cũng muốn tôn trọng quyền riêng tư của Dược Thiên Sầu, ai ngờ Dược Thiên Sầu chỉ vào hắn hô:
"Giúp ta coi chừng dùm bên ngoài, cấm bất luận kẻ nào thăm dò." Thận Vưu ứng tiếng, canh giữ bên ngoài cửa, Dược Thiên Sầu đóng cửa tầng hầm, ở bên trong xem xét nơi nơi một lần, đột nhiên biến mất bên trong...
Nhân gian Yêu Quỷ Vực Âm Phong Cốc, gió thảm mây sầu thật thê lương, Dược Thiên Sầu đột nhiên xuất hiện bên ngoài Quỳ Vương đại điện, đi nhanh vào bên trong, nhóm quỷ tu gác bên ngoài nhất thời hết sức lo sợ quỳ xuống một mảng lớn bái kiến. Còn chưa đi tới bậc thang của Quỷ Vương đại điện, bên trong đám người Ngu Cơ đã bị ba chữ
"Chưởng hình sử" ồn ào bên ngoài hết đợt này tới đợt khác làm kinh ngạc kéo nhau đi ra, dùng Ngu Cơ cầm đầu đồng loạt lướt ra ngoài bái kiến.
"Tất cả đứng lên đi!" Dược Thiên Sầu bình thản hướng mọi người vẫy tay, theo sau chỉ vào Ngu Cơ cười nói:
"Ngươi đi theo ta." Một đám người chậm rãi đứng lên, vẻ mặt dị thường cung kính.
"Dạ!" Ngu Cơ đi theo phía sau Dược Thiên Sầu, hai người một trước một sau không nhanh không chậm đi vào bậc thang đại điện, đi khuất trong thâm cung...
Đi vào đại điện, Dược Thiên Sầu dừng bước nhìn quanh đại điện, phát hiện vẫn là bộ dáng năm đó, không có một tia thay đổi. Ngu Cơ đứng phía sau hắn, ôm quyền nói:
"Ngu Cơ chờ đợi phân phó?" Dược Tiên sầu xoay người nhìn giai nhân xinh đẹp đang cung kính, lờ mờ có thể nhớ tới cảnh tượng năm xưa hai người lần đầu gặp mặt, cười nhẹ nói:
"Lần này tới tìm ngươi là muốn mượn món đồ vật, năm đó lệnh bài Minh Giới thánh nữ tặng cho ngươi vẫn còn chứ?" Ngu Cơ thoáng giật mình, lập tức từ túi trữ vật bên hông lấy ra một mặt lệnh bài màu đen cỡ bàn tay, hai tay dâng lên. Dược Thiên Sầu nhận được lệnh bài cầm trong tay nhìn nhìn, một mặt vân văn, một mặt núi cao, núi có sáu ngọn núi, năm ngọn núi bảo vệ ngọn núi cao nhất ở trung trơng, ở giữa mơ hồ còn có một tòa cung điện nguy nga. Chất liệu của lệnh bài tựa hồ là loại mộc chất phi thường hiếm thấy, cả vật thể ngăm đen, chính là lệnh bài năm xưa từng gặp qua.
Đặt ở năm đó, Dược Thiên Sầu còn không biết cung điện khắc trên lệnh bài là có ý gì, nhưng lịch duyệt bây giờ năm xưa đã không thể so sánh, hắn mỉm cười trầm ngâm một trận, mờ mờ ảo ảo đoán được cung điện mà năm ngọn núi bảo vệ chung quanh chỉ sợ chính là Minh Hoàng cung uy danh hiển hách.
"Đồ vật này tạm cho ta mượn dùng, đến lúc đó trả lại ngươi." Dược Thiên Sầu cười thu vào, ánh mắt vô ý miết tới túi trữ vật bên hông đối phương, lại lấy ra hai thủ trạc đưa cho nàng nói:
"Ta cũng không mượn không của ngươi, hai vòng này xem như là tiền thuê, bên trong có không gian chứa đựng gấp mười, so với túi trữ vật càng phương tiện lại dùng tốt." Ngu Cơ ngần rạ, lúc này sợ hãi khom người nói:
"Ngu Cơ không dám." Đối với nàng mà nói, lệnh bài kia không có một chút tác dụng, không phải Dược Thiên Sầu nhắc tới nàng cũng đã quên, dù Dược Thiên Sầu có muốn lấy đi nàng cũng không nghĩ gì, thế nào còn dám thu tiền thuê của chưởng hình sử.
"Đồ cho ngươi cũng không phải là thứ gì đáng giá, chỗ này của ta còn nhiều." Dược Thiên Sầu nắm tay nàng, cóng rắn nhét vào tay nàng, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, vạn nhất Minh Giới thánh nữ truy cứu vì sao lệnh bài kia tới trên tay mình, chính mình nhiều ít cũng có lý do ứng đối.
Bản thân Ngu Cơ nhịn không được run lên, qua nhiều năm như vậy, nam nhân nắm tay nàng là người thứ hai, nàng cầm đôi vòng khom người nói:
"Tạ chưởng hình sử!" Dược Thiên Sầu cũng không nguyện cùng nàng nhiều khách sáo, cười tủm tỉm nói:
"Có chuyện ngươi nên chuẩn bị trước, ngươi âm thầm chọn lựa một người kế nhiệm Quỷ Vương, tạm thời không cần công bố, có lẽ không được bao lâu ta sẽ mang ngươi rời đi Yêu Quỷ Vực." "A..." Ngu Cơ bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng tràn đầy kinh ngạc, cũng có bất an, hơn nữa chính là sự bàng hoàng đối với tiền đồ mê mang.
"Không cần suy nghĩ nhiều, là cho ngươi đi giúp ta làm việc. Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng tạm thời của ta, cụ thể sẽ như thế nào, đến lúc đó nói sau." Dược Thiên Sầu cười khoát tay nói:
"Tốt lắm! Ta còn có chuyện, ngươi đi bận việc của ngươi đi!" Lời cung tiễn của Ngu Cơ còn chưa nói ra miệng, Dược Thiên Sầu đã biến mất bên trong đại điện, không khỏi nhìn vào đôi thủ trạc trong tay sững sờ, tặng vòng tay cho mình, đây là ý gì? Chẳng lẽ chưởng hình sử coi trọng chính mình?
Hồi tưởng lại vẻ mặt thoải mái, vừa rồi căn bản không nhìn thấy có tình huống động tình gì trong mắt chưởng hình sừ, huống chi bằng vào quyền thế chưởng hình sử nghĩ muốn nữ nhân thế nào còn không phải chỉ cần nói một câu mà thôi, hiến nhiên do chính mình suy nghĩ nhiều. Nàng lại bắt đầu điều tra huyền diệu của hai thủ trạc trong tay, phát hiện bên trong quả nhiên có không gian trữ vật lớn gấp mười, không khỏi có chút vui mừng đeo lên cổ tay, nhìn nhìn một chút, phát hiện dùng tốt hơn túi trữ vật nhiều.
Cánh cửa gian mật thất Thận Vưu đứng gác bị ầm ầm đẩy ra, Dược Thiên Sầu cười híp mắt từ bên trong đi ra. Thận Vưu xoay người lại, có chút khó hiểu nhìn thắn, mới đi vào thời gian một chút liền đã đi ra, cũng không biết rốt cục hắn đang làm chuyện bí mật gì.
Hai người theo thông đạo ngầm dưới mật thất đi lên cầu thang, phát hiện Thương Vân Tín đang chắp tay đứng bên ngoài, ánh mắt nhìn Dược Thiên Sầu lóe ra không thôi. Dược Thiên Sầu cười a a nói:
"Vì sao dùng loại ánh mắt này nhìn ta?" "Ta một mực suy nghĩ một vấn đề, ngươi một mực không làm việc đàng hoàng, ngày đại hôn của Tiên Đế còn không xa, đến lúc đó xem ngươi làm sao giao phó!" Thương Vân Tín cười lạnh nói.
Dược Thiên Sầu đi lên bậc thềm cuối cùng, hai tay ôm bụng cười hắc hắc nói:
"Ngươi thật không hiểu đi! Đi nhiều một chút xem được nhiều mới có thể gia tăng linh cảm soạn khúc nhạc, vừa rồi sở dĩ ta tìm một địa phương không người quấy rầy cũng là bởi vì đột nhiên có linh cảm cần phải suy nghĩ lại." Nói xong chậm rãi bỏ đi, Thương Vân Tín nửa tin nửa ngờ nhìn theo bóng lưng của hắn...
Ba người không hề rời khỏi phòng suốt một ngày, Dược Thiên Sầu đang vùi đầu ngủ bỗng nhiên ngồi dậy, hai người khác khoanh chân ngồi khó hiểu nhìn hắn. Dược Thiên Sầu đứng dậy, nhìn ngoài cửa sổ trầm giọng nói:
"Tên Lộc Lâm kia rốt cục làm cái quý gì, đợi cả ngày còn chưa có kết quả, lão tử còn có chuyện, không thời gian bồi hắn chơi." Hiện tại bọn họ đã biết được tên họ của tướng quân họ Lộc kia.
"Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ có lá gan đối nghịch với Hắc mình đại quân? Người ta cũng mặc kệ trên người ngươi có pháp chỉ Tiên Đế hay không." Thương Vân Tín châm chọc nói.
"Lão hổ không phát uy, xem lão tử là mèo bệnh! Đi! Tìm hắn." Dược Thiên Sầu hướng ra ngoài đi nhanh, bây giờ hắn khí lực mười phần, còn đang tìm cơ hội bão nồi, đã nhẫn nại hết một ngày, không thể đợi tiếp tới ngày hôm sau.
Thương Vân Tín vừa định gọi hắn lại bảo hắn không nên vọng động, nhưng Dược Thiên Sầu đã lướt về hướng không trung, hắn vội vàng cùng Thận Vưu đuổi theo.
"Đứng lại!" Một tiếng quát chói tai vang lên, trăm bóng người từ bốn phương tám hướng đã đem ba người vây quanh, một người cầm đầu tay cầm yêu đao lạnh lùng nói:
"Không biết chư vị muốn đi nơi nào?" "Gọi họ Lộc tới gặp ta!" Dược Thiên Sầu sầm mặt trầm giọng nói.
Người cầm đầu hờ hững đáp:
"Hiện tại tướng quân không rành!" "Cái giá còn thật lớn! Ta đi gặp hắn." Dược Thiên Sầu vừa động thân mình, tướng lĩnh cầm đầu
"Thương" một tiếng rút ra yêu đao cản lại, trăm tên quân sĩ bốn phía lập tức cùng rút đao uy hiếp. Động tĩnh lần này lập tức lại dẫn không ít người bay đến không trung nhìn xem...
"Cút ngay!" Dược Thiên Sầu quát lên một tiếng chói tai, vỗ một chưởng, thanh đao năng lượng Tử hỏa lập tức như long quyển phong xoay tròn bên cạnh hắn, bao bọc hắn thẳng về phía trước phóng đi.
Hắn vốn không hề áp chế khí tức có thể làm cho mình tu hoảng sợ, người ngăn trở hắn không rõ sâu cạn, lúc này cả kinh nhanh chóng tránh ra. Thương Vân Tín cũng cả kinh, tiểu tử này phát điên cái gì, một lời không hợp liền dám động thủ với Hắc mình đại quân...
Thận Vưu nhanh chóng đi theo Thương Vân Tín, trước khi tướng lĩnh mình tu còn chưa nhận được lệnh, cũng không dám mạnh mẽ ngăn cản Thương Vân Tín, phóng cho hai người đi qua. Nhưng sau đó hắn lấy ra một tù và sừng trâu, nâng lên trước miệng
"ô ô" thổi lên.
Tiếng tù và nặng nề lúc này vang vọng cả Mộ Quang chi thành, vô số người bị tà và chinh chiến của Hắc mình đại quân làm cả kinh bay lên không trung xem đến tột cùng. Khoảng một ngàn quân sĩ Hắc mình đại quân nhanh chóng bay lên không trung đằng đằng sát khí, tướng quân Lộc Lâm suất lĩnh mọi người đi theo, bước ra khỏi thành vệ phủ.
Ba người Dược Thiên Sầu đứng ngay cửa lớn thành vệ phủ, Thương Vân Tín cùng Thận Vưu có chút kinh nghi bất định nhìn Dược Thiên Sầu đứng trước mặt, không biết người này rốt cục muốn làm gì. Mà người vây xem bốn phía cũng kinh hãi không thôi nhìn qua ba người bọn họ, có chút bận tâm Thương Vân Tín lại ra tay làm liên lụy tới mọi người.
Ánh mắt tướng quân Lộc Lâm nhìn lên ba người, trầm giọng nói:
"Sao lại thế này?"