Vì sao kích động? Dược Thiên Sầu theo lực đạo cùng quy luật tiểu phá hài túm lấy quần áo mình mà nhận thấy được, giống như trong tay hắn không phải đang túm quần áo, mà là ra sức hướng cái đuôi cá kia, có hương vị như muốn túm đối phương lôi ngược trở xuống, kỳ tâm khó lường a!
Kết quả như hắn mong muốn, con Minh Hà Hắc Lý kia chỉ còn lên được thêm mười thước, nửa bước cũng thật khó lên thêm, dưới sự cọ rửa của quang mang lưu ly, thân hình chậm rãi trượt xuống, cuối cùng tu vi không còn chống đỡ nổi rớt ngược trở xuống,
"cạch" một tiếng ở trong Minh Hà tung tóe lên bọt nước đầy tiếc nuối. Trong một mảnh tiếc hận, bàn tay nhỏ túm lấy quần áo Dược Thiên Sầu cũng dần dần thả lỏng lực đạo.
Lúc này tất cả mọi người đã nhìn ra, quang mang lưu ly bao phủ Long Môn kia, càng tiếp cận đỉnh núi sẽ càng tăng cao áp lực, thật sự rất khó có người có thể trèo lên đỉnh, vượt qua thành long. Quang mang lưu ly không thể nghi ngờ chính là có công năng sàng chọn, không phải bất cứ con Minh Hà Hắc Lý nào cũng có thể thông qua khảo nghiệm của nó.
Tuy rằng con Minh Hà Hắc Lý kia thất bại nhưng quá trình chỉ còn kém hơn mười thước liền trèo lên tới đỉnh, làm cho Hắc Lý bộ tộc còn đang chờ đợi bên dưới cảm thấy hưng phấn lên, đều thấy được hi vọng thành công.
Vẫn từ mặt sau cùng bắt đầu, một con Hắc Lý bơi tới cách chân núi không xa, hơi thoáng chuẩn bị, bá một tiếng như mũi tên rời cung vượt sóng mà đi, khi tiếp cận Hóa Long Môn, lại nhảy dựng lên. Hình thể cỡ chừng bảy, tám thước không khác con trước, tốc độ cùng kình lực cũng không yếu hơn con trước, gánh vác áp lực của quang mang lưu ly bay ngươc lên cùng vận mệnh làm đấu tranh.
Mẹ nó! Lại tới nữa, Dược Thiên Sầu có cảm giác như muốn phát điên, cặp ma trảo của tiểu Nguyên lại đang thi triển công phu Thiên Cân Trụy đối với hắn. Hiện tại hắn thật hận vì sao miệng mình lại ham ăn đi câu trúng tên ma tinh đến ứa tấn chính mình, người ta nói thật đúng là tự chuốc khổ, quả nhiên là báo ứng!
Nhìn xuống mặt nước Minh Hà, còn có hơn hai trăm con Minh Hà Hắc Lý đang xếp hàng vượt Long Môn...Chịu không nổi, không thể nhịn nữa! Ánh mắt Dược Thiên Sầu đảo qua chung quanh, cuối cùng rơi vào trên người tam công chúa đang đứng trước mặt, nhớ tới hình ảnh khi tiểu phá hài bị mình bắt lấy kêu tỷ tỷ cứu mạng, nhất thời ánh mắt sáng lên. Không hề nghi ngờ, vị tam công chúa này ở trong lòng vị tứ thái tử kia vẫn còn có chút địa vị, nói vậy có thể quản lý.
"Tam công chúa.., nơi này, phía sau ngươi...Hắc hắc!" Tam công chúa đang ngẩng đầu nhìn Hắc Lý vượt Long Môn nghe thấy có tiếng người truyền âm, vốn đang nhìn chung quanh một chút, cuối cùng vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt Dược Thiên Sầu đang nhìn mình cười khổ, thân thể hắn đang đứng nghiêng lệch một bên, động tác dị thường xấu hổ, nguyên nhân là do quần áo trên người hắn bị đệ đệ của mình bám chặt lấy.
Lúc này tam công chúa xoay người qua, nhìn Dược Thiên Sầu áy náy gật đầu như có lỗi, sau đó mắt nhìn đệ đệ đang chăm chú nhìn lên Hóa Long Môn thấp giọng khẽ kêu nói:
"Tiểu Nguyên, không được vô lễ." Tiểu Nguyên có chút mờ mịt nhìn tỷ tỷ của mình, còn không biết mình sai ở chỗ nào. Tam công chúa chỉ có thể trừng mắt hạnh, đưa tay giật lấy bàn tay tiểu Nguyên đang túm chặt áo Dược Thiên Sầu.
Rốt cục thoát khỏi ma trảo của hài tử xui xẻo này! Tinh thần Dược Thiên Sầu vô cùng sảng khoái thật thân sĩ nhìn tam công chúa cười cười, thuận tay sửa sang lại quần áo bị kéo tới rối tinh rối mù.
Tam công chúa lôi kéo tay tiểu Nguyên, nhíu mày thấp giọng khiển trách:
"Theo ta
Đứng phía trước." "Không! Ta muốn ở cùng một chỗ với Dược ca ca." Thái độ tiểu Nguyên thật quật cường, có điểm hương vị đời này của ta chỉ nhận định một mình hắn, một tay kia lại túm quần áo của Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu còn chưa kịp chuẩn bị, bị nó kéo đến lảo đảo, vẻ mặt co rút, ánh mắt vô tội nhìn lên tam công chúa, giống như đang nói.., đại tỷ, cầu ngươi quản lý dùm đi!
Tam công chúa vì hành động lỗ mãng của đệ đệ mình mà cảm thấy vạn phần có lỗi, thẹn đỏ mắt hướng Dược Thiên Sầu khom người, trên mặt hiện lên vẻ tức giận thấp giọng nói:
"Nghe lời, đứng phía trước." "Không!" Tiểu Nguyên ôm lấy cánh tay Dược Thiên Sầu, hai tỷ đệ gây ra động tĩnh làm mấy huynh đệ tỷ muội đứng phía trước đều quay đầu nhìn lại, dù là vợ chồng Ly Quảng cũng tức giận trừng mắt, giống như đang mắng hai tỷ đệ ngay lúc này còn có tâm tư cãi nhau, quả thật rất kỳ cục.
Tam công chúa giống như kẻ câm ăn thuốc đắng, chỉ tức giận trừng mắt nhìn đệ đệ, nhưng lại không có phương tiện tiếp tục dây dưa, bèn kéo tay tiểu Nguyên đứng ngay bên cạnh. Thương Vân Tín đứng một bên đưa mắt liếc Dược Thiên Sầu, khóe miệng hiện lên vẻ châm chọc như đáng đời.
Dược Thiên Sầu nhìn tiểu Nguyên lôi kéo mình, bỗng nhiên có một cảm giác rất quái dị, ở giữa hai nam nữ đứng một tiểu hài tử, như thế nào cảm giác...Hắn ngáng đầu nhìn lên, vừa lúc cũng nhìn thấy tam công chúa cũng ngẳng đầu nhìn qua, hai người đồng thời ngần ra, song phương đều mơ hồ cảm giác cùng chung một ý nghĩ. Dược Thiên Sầu vẫn có thể che giấu ý nghĩ của chính mình, nhếch môi cười ngây ngô, có vẻ như đang chứng minh mình thật thuần khiết, không có nghĩ loạn. Mà ánh mắt tam công chúa lại trốn tránh, hai má thoáng ửng đỏ, nhanh chóng quay đầu đi.
Theo tiếng
"tõm" vang lên, con Minh Hà Hắc Lý lại giống như con trước, khi chỉ còn cách đỉnh núi mười thước, lại thất bại. Tiếp đó lại có thêm ba bốn con Minh Hà Hắc Lý hình thể tương tự cùng thừ vượt Long Môn, nhưng đều cách đỉnh núi mười thước thì thất bại chấm dứt, khoảng cách mười thước ngắn ngủn kia phảng phất giống như một lạch trời không thể vượt qua, làm cho Ly Cung Thủy tộc bên dưới không ngừng vang lên tiếng thở dài.
Sau khi mấy con Minh Hà Hắc Lý kia thất bại, trong hai hàng đội ngũ Hắc Lý bên dưới chừng trăm con cũng lặng lẽ lặn xuống mặt nước, hiến nhiên đã biết khó mà lui. Kỳ thật đây cũng là cử chỉ sáng suốt, biết khó mà lui chờ cơ hội tiếp theo, có lẽ sẽ nắm chắc thành công hơn nữa. Nhưng cơ hội tiếp theo sẽ đến khi nào mới xuất hiện, ai cũng không dám cam đoan, đây cũng là lý do một khi cơ hội xuất hiện, mọi người đều muốn thử vận mệnh của chính mình.
Lúc này trên mặt sông chỉ còn lại chừng trong con Minh Hà Hắc Lý, tự nhiên đều là thực lực không tầm thường.
Kỳ quái chính là đội hình lại rối loạn, tựa hồ đám Hắc Lý đang vây quanh nhau, giống như đang thương lượng chuyện gì...
Nguồn truyện: Truyện FULL Không bao lâu, nhóm thái tử công chúa đang đứng trước mặt Dược Thiên Sầu bỗng nhiên sắc mặt đều biến đổi, đại công chúa trầm giọng nói:
"Không tốt, đại thừa tướng cần xuất thủ." Chỉ thấy nhóm Minh Hà Hắc Lý đã thương lượng thỏa đáng cùng sôi nổi thối lui sang một bên, chỉ để lại một con Minh Hà Hắc Lý hình thể lớn nhất chậm rãi bơi tới trước mặt Ly Quảng, Ly Quảng khẽ gật đầu, tựa hồ như ngầm đồng ý điều gì, con Hắc Lý kia lúc này mới xoay người lại chuấn bị.
Con Hắc Lý lặng lẽ bơi tới gần Hóa Long Môn,
"phanh" một tiếng một con Hắc Lý có thân hình lớn tới hơn hai mươi thước trực tiếp vọt thẳng vào trong quang mang lưu ly, nhanh chóng bay lên độ cao sáu bảy mươi thước, lại lần thứ hai phát lực, nháy mắt đã bay lên độ cao tám mươi thước, nhưng thế đi vẫn không cạn tiếp tục đột phá lên độ
Cao chứi mươi ứiước.
"Tốt!" Ly Quảng hét lớn một tiếng hưng phấn vỗ tay hoan nghênh. Ánh mắt mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm đạo thân hình to lớn kia, nhìn thấy hắn đã sắp bay lên tới đỉnh. Tuy rằng tốc độ càng ngày càng chậm, nhưng tần suất đong đưa của đầu đuôi cũng càng lúc càng nhanh, từng thước từng thước tiếp cận lại tiếp tục tiếp cận.
Ngay khi còn cách đỉnh núi không tới năm thước, hai con thiên mã kéo xe đột nhiên giẫm mạnh móng trước, dùng hai chân sau vung lên, vẫy động lông mao giống như thủy tinh hí vang. Quang mang lưu ly bao phủ cả ngọn núi bỗng nhiên trở nên lưu quang bốn phía, càng phát ra thêm nồng đậm.
Con Minh Hà Hắc Lý kia thân hình chợt khựng lại một chút trong quang mang lưu ly, thậm chí có dấu hiệu bị ép rơi trở xuống. Nhưng điều này làm cho vài vị thái tử công chúa càng khẩn trương, nhưng thực lực của vị đại thừa tướng kia hiển nhiên những con Minh Hà Hắc Lý bình thường khác không thể so sánh, đầu đuôi hắn lại chậm rãi đong đưa, lân giập ngăm đen đột nhiên bộc phát ra ô quang đen sẫm, chống lại lưu ly quang mang tiếp tục giãy dụa bay lên.
Khoảng cách rút ngắn chỉ còn lại bốn thước.., ba thước.., hai thước...Tất cả mọi người núi thở ngưng thần, chứng kiến kỳ tích sẽ lập tức xuất hiện. Hai con thiên mã trên đỉnh núi cũng hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, khoảng cách song phương chỉ còn lại hai thước, nhưng hai thước khoảng cách đó, đại thừa tướng kia cũng dừng lại không cách nào tiếp tục tiến thêm.
Toàn bộ Minh Hà Hắc Lý bộ tộc đều khẩn trương cực độ, chỉ còn hai thước cuối cùng a! Đã cùng thiên mã gần trong gang tấc a!
"n...Đại thừa tướng đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, chỉ thấy thân hình đang giằng co trong quang mang lưu ly của hắn hơi hơi rung động lên, ô lân trên thân thể bỗng nhiên bóc ra một phiến, trực tiếp bị quang mang lưu ly hất văng tung tóe ra ngoài, có thể thấy được áp lực hắn phải thừa nhận lớn đến bao nhiêu, sắc mặt Ly Cung Thủy tộc đều đại biến. Nhưng đây chỉ là mảnh phiến lân giập đầu tiên, khi hắn còn tiếp tục giằng co, phiến ô lân thứ hai lại chậm rãi bong ra văng tung tóe, tới phiến thứ ba, phiến thứ tư...
IChỉ chốc lát sau, hơn mười phiến lân giập lục tục rơi xuống, máu đen bắt đầu chảy ra. Nhưng máu đen vừa xuất hiện, liền lập tức bị quang mang lưu ly làm bốc hơi không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Người ngoài không biết rõ tình hình nhất thời kinh hãi, thì ra quang mang lưu ly chẳng những có thể gây áp lực cực lớn, hơn nữa độ nóng cũng cực cao.
Ngay khi lân giập toàn thân đã bóc ra hơn phân nửa, đại thừa tướng đau đớn tới phát run đột nhiên lại "ân
" một tiếng, thanh âm nặng nề thống khổ, giãy dụa giữa đêm đen, trên người bộc phát ra hắc quang nồng đậm, đầu đuôi lại chậm rãi đong đưa, thân hình lại từ từ bay lên.
Một thước...Ngay khi cái đầu thật lớn của hắn đã sập lên tới đỉnh núi..." Tốt.., tốt..." Phía dưới bộc phát ra tiếng hoan hô thành công, đầu của đại thừa tướng đột nhiên nghẻo sang bên, hai mắt trong nháy mắt mất đi thần thái. Từ trên đầu hắn kéo dài xuống xuất hiện từng đạo vết rách, thân thể lập tức mất đi động lực, lã chã rơi trở xuống, đồng thời thân hình không lồ dài hơn hai mươi thước bắt đầu phân chia thành bốn năm mảnh, xương cốt rã tung. Mọi người trơ mắt nhìn hắn hóa thành tro bụi trong quang mang lưu ly, mai một, cuối cùng ngay cả chút tro tàn cũng không còn nhìn thấy...
"Thừa tướng!" Ly Quảng thất thanh kinh hô, toàn bộ Ly Cung Thủy tộc cùng gào lên một mảnh. Xa xa những cường hào Thủy tộc đang đứng bên ngoài quan sát cũng thổn thức cảm thán không thôi, thầm nghĩ vị đại thừa tướng Ly Cung này cũng thật cố chấp, đã vượt qua khỏi cực hạn thừa nhận của thực lực chính mình thì hãy buông tay, cần gì phải cậy mạnh mà chịu chết...!