Sắc mặt Ngọc Ưu Liên trầm xuống: "Muội muội, muội quá không nghe lời rồi. Vẫn còn chưa đưa công chúa về sao?"
“Vâng.” Chúng đệ tử bỏ Dạ Quân Mạc qua một bên, đánh về phía Bạch Vũ không có chút sức lực. Nói là muốn dẫn nàng trở về, xuống tay lại không lưu tình chút nào, hoàn toàn không bàn đến sống chết.
Bạch Vũ liên tục lui về phía sau, không ngừng ăn Tẩy Độc Thảo vào, muốn nhanh chóng hóa giải dược tính.
Cũng không biết mê hương này được làm từ thành phần gì, lần này nàng hít vào không nhiều lắm, không hôn mê, nhưng toàn thân một chút sức lực cũng không có, cũng hoàn toàn không dẫn nổi linh khí, càng đừng nói gọi ra Triệu hoán thú.
Ầm ầm - -
Dạ Quân Mạc xoay người một cái, quét năm con Băng Thử (chuột băng) trước mặt ra, đưa Ngũ Hành Thanh Long đến bên cạnh Bạch Vũ.
Thanh Long nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình vĩ đại đứng bên cạnh Bạch Vũ, giống như bức tường cao cao, xoay quanh Bạch Vũ kín không kẽ hở.
Trước mắt Bạch Vũ chỉ có vảy rồng màu xanh, cũng không nhìn thấy tình huống gì bên ngoài. Tiếng kêu, tiếng rên liên miên không dứt, nàng không biết Dạ Quân Mạc thế nào, trong lòng không yên, lo lắng tới cực điểm.
Ầm - -
Bỗng nhiên, Thanh Long giật giật, thân thể vĩ đại từ từ ngã xuống, vì bảo vệ nàng, hao hết sức chịu đựng biến mất.
Chiến bào của Dạ Quân Mạc nhuộm máu, đi về phía nàng, áo bào màu xám gần như bị nhuộm thành đỏ tươi, không phân rõ là máu của người khác hay là máu của chính hắn.
Hắn dùng Đế Vương Tuyết Viên đỡ tất cả sự tấn công, bảo vệ Bạch Vũ, dẫn theo Bạch Vũ cưỡi lên Ngũ Hành Chu Tước, vẫn cứ xông ra ngoài.
Bạch Vũ lo lắng lấy thuốc bột trị thương cho hắn: "Chàng mặc kệ ta, chàng đi đi. Không phải bọn Ám Lân tới tiếp ứng sao? Diendanlequydon – V.O. Chàng nhanh theo chân bọn họ đi đi!"
Dạ Quân Mạc yên lặng không nói, dẫn theo Bạch Vũ vọt tới ngọn núi gần không gian Thần Sáng Thế.
Ngọc Ưu Liên lại làm tốt mai phục ở đây từ lâu.
20 tên Triệu hoán tôn chủ, ba tên Triệu hoán vương giả, cộng thêm bản thân Ngọc Ưu Liên cũng là một tên Vương giả, bản thân còn có được linh khí tốt nhất của Sáng Thế Thần Điện, Dạ Quân Mạc hoàn toàn không có hy vọng chiến thắng.
Hắn xông qua một đường đã sức cùng lực kiệt, sau khi toàn bộ bốn con Triệu hoán thú bị tro bụi chôn vùi, hắn đã trọng thương đến không còn sức lực, một mình chắn trước mặt Bạch Vũ.
"Thực xin lỗi, ta không bảo vệ tốt cho nàng." Dạ Quân Mạc thản nhiên quay đầu, cả thân hình bị máu tươi bắn tung tóe vẫn giống một thân cây tùng ngạo nghễ như cũ, ngang nhiên đứng thẳng bên cạnh Bạch Vũ, chắn gió che mưa cho nàng.
"Vì sao không đi?" Bạch Vũ cảm thấy một giọt thủy châu (hạt ngọc nước) ấm áp từ trong hốc mắt rơi xuống, sáng trong. Thì ra đây là nước mắt! Từ sau khi nàng lớn lên hiểu chuyện thì chưa từng rơi lệ.
"Muội muội tốt của tỷ, muội đây là khóc sao?" Ngọc Ưu Liên đáng yêu chớp mắt, khuôn mặt thanh thuần tươi cười lại tàn khốc giống như ác ma: "Không phải muội khóc vì hắn ta chứ? Ám Dạ Quân Vương thật đúng là hấp dẫn muội không nhẹ."
"Ngươi muốn thế nào?" Bạch Vũ nhìn nàng ta giống như nhìn người xa lạ.
Ngọc Ưu Liên mỉm cười: "Tỷ đây là vì tốt cho muội, muội muội. Lòng người khó dò, ai cũng không nhìn thấu, tỷ sợ muội bị lừa. Ai biết Dạ Quân Mạc có thật lòng với muội không, không bằng... đào ra nhìn xem đi?"
Thân thể Bạch Vũ run lên bần bật, hai người đệ tử lập tức bắt được Dạ Quân Mạc.
"Đừng! Tỷ tỷ!" Bạch Vũ gục ở trước mặt Ngọc Ưu Liên, kéo ống tay áo của nàng ta: "Tỷ tha cho hắn có được không, tỷ muốn cái gì muội cho tỷ, cái gì muội cũng đều có thể cho tỷ, tỷ thả hắn đi có được không? Van xin tỷ..."
Nàng khóc nức nở liều mạng cầu xin.
Ngọc Ưu Liên từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý: "Muội muội, muội cũng có lúc cầu xin ta?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT