Phá từng chút từng chút cơ quan đã không còn kịp, Bạch Vũ trực tiếp lấy dao găm Ngọc Kim Cương ra, cạy bảo thạch trên tường ra.
Loại bảo thạch này có tổng cộng sáu cái, dùng để cố định tinh thể cực phẩm, sáu bảo thạch tỏa ra linh khí kết thành một tấm võng linh khí không nhìn thấy được, khóa chặt chẽ tinh thể cực phẩm lại, không cho cái này di chuyển.
Bảo thạch cực kỳ cứng rắn, không có cách nào phá vỡ, vách tường cũng là đá Thái Ất chế thành, muốn hủy diệt những bảo thạch này gần như là không thể.
Nhưng Bạch Vũ có dao găm Ngọc Kim Cương, mấy đao liền hung hăng phá vỡ vách tường bảo thạch chung quanh, còn đào chúng ra.
Nếu không có cách nào lấy được trái tim trên tinh thể cực phẩm, thì nàng sẽ cầm luôn cả tinh thể cực phẩm đi!
...
Linh khí của Dạ Quân Mạc hao hết, khói đen gần như bao phủ tất cả lỗi rẽ ở gần phòng trung tâm, nhưng Ngọc Ưu Liên vẫn nhanh chóng tìm được vị trí của hắn.
"Triệu Hoán Thú của ta tu luyện Thần Đồng (mắt thần), chút khói đen ấy không ngăn cản ta được." Ngọc Ưu Liên đánh ra quyền trượng, Dạ Quân Mạc bị nện thật mạnh lên vách tường, máu tươi từ bờ môi hắn chảy ra.
Trước mắt hắn một trận hoa mắt chóng mặt, tựa vào cạnh tường, lạnh lùng nhìn Ngọc Ưu Liên.
Trên khuôn mặt búp bê của Ngọc Ưu Liên thoáng hiện lên đắc ý, từ trên cao nhìn xuống Dạ Quân Mạc, vung quyền trượng lên, duỗi thân lấy dây gai ra nhanh chóng trói chặt Dạ Quân Mạc lại.
"Bạch Vũ đâu?"
Dạ Quân Mạc không nói chuyện, đôi mắt đen nhánh không có một chút nhiệt độ, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, trong mắt băng sương khiếp người giống như đâm thẳng lòng người, nhìn thấu toàn bộ Ngọc Ưu Liên.
Sắc mặt Ngọc Ưu Liên trầm xuống: "Ngươi không nói, cũng đừng trách ta không khách sáo với ngươi. Ngươi bị thương, diendanlequydon – V.O, chắc chắn Bạch Vũ sẽ đau lòng, sẽ ngoan ngoãn chui đầu vào lưới!"
Nàng ta nhấc quyền trượng lên, gần như ngưng tụ thành linh khí thực chất nháy mắt quấn quanh toàn bộ những thứ chung quanh, hình thành gió xoáy cuồng loạn, giống như vô số đao nhọn tàn sát bừa bãi trên người Dạ Quân Mạc, cắt ra vô số vết thương.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt, coi như người bị thương hoàn toàn không phải là hắn. Trước kia xé rách không gian tiến vào các Vị Diện tìm kiếm Bạch Vũ, hắn đều sẽ bị không gian xé đến mình đầy thương tích, hắn đã sớm thừa nhận đau đớn như vậy không biết bao nhiêu lần, không đáng kể chút nào.
"Sao ngươi không phát ra tiếng? Nhanh khiến cho Bạch Vũ đến." Sắc mặt Ngọc Ưu Liên âm trầm, ngoan độc bộc phát ra uy lực càng khủng bố.
Cuồng phong tàn sát bừa bãi, thân mình Dạ Quân Mạc đầy thương tích, máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn trên mặt đất, mất máu quá nhiều khiến cho sắc mặt của hắn trắng bệch, thân thể hắn vốn suy yếu đã không chịu nổi trọng thương như vậy.
Ngọc Ưu Liên thấy thế, đúng lúc thu tay, ngồi xổm bên cạnh hắn, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn: "Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy, ta không muốn ngươi chết."
Nàng ta tự tay nhấc khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Quân Mạc lên, trên khuôn mặt trắng bệch của Dạ Quân Mạc có thêm mấy miệng vết thương, thấm vết máu, càng hiện ra một phần nhu nhược mị hoặc. Ngọc Ưu Liên nhịn không được tựa vào, muốn hôn hắn.
Dạ Quân Mạc chán ghét xoay mặt, nhắm mắt lại.
Ngọc Ưu Liên có chút tức giận: "Mạng của ngươi đã ở trên tay ta, còn muốn phản kháng? Ta cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi chịu giúp ta giết Bạch Vũ, ta để lại cho ngươi một con đường sống."
Dạ Quân Mạc mở to mắt, trong đôi mắt sâu không lường được ẩn chứa sát ý sắc bén, mắt đảo qua bóng dáng ở khóe mắt, lời từ chối đến bên miệng bỗng nhiên lại sửa lại: "Chỉ cho ta một con đường sống?"
Ánh mắt Ngọc Ưu Liên sáng lên, dịu dàng tựa gần vào người Dạ Quân Mạc: "Đương nhiên không phải, nếu ngươi bằng lòng giết Bạch Vũ, ta có thể cùng chung thiên hạ với ngươi! Ngươi là Quân Vương của Ám Dạ Đế Quốc, mà ta là chủ nhân của Sáng Thế Thần Điện, chúng ta liên hợp, không ai có thể ngăn cản!"
"Nhưng theo ta được biết, ngươi không phải Điện chủ của Sáng Thế Thần Điện."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT