Trở lại Vực Ám Dạ ở Đại lục Hiên Thổ, chỉ còn cách lúc Thần Vực mở ra hai ngày, Thần Vực đã sớm hoàn trả bảy tòa kiến trúc còn lại, Tháp Thiên Ky cũng đã bị tống ra, ngay tại lối vào Thần Vực, trôi nổi ở trên cao trong không trung, thân tháp được bao phủ một tầng kết giới màu vàng chói lọi, cả tòa tháp đều được đặt trong khống chế của Thần Vực, đợi đến lúc, sẽ mở ra để cho Bạch Vũ vào.
Bạch Vũ cẩn thận lên kế hoạch lối đi xong, có lên cả lối dự phòng, cố hết sức suy xét đến những khả năng gặp phiền phức, sau đó gióng trống khua chiêng chuẩn bị những thứ cần thiết, chế toàn bộ dược liệu có trong tay thành thuốc viên để thuận tiện uống.
Chữa trị linh mạch, trị liệu nội thương, thậm chí ngay cả tu bổ (chắp vá, sửa chữa) linh hồn cũng đã mang theo, linh quả bổ sung linh khí lại càng mang theo mấy chục quả, toàn bộ đều là 1000 năm trở lên.
Tử Như, Công Tôn Ưởng và Trưởng lão Phục Mãn cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng để đi theo Bạch Vũ, vết thương của Tư Minh cũng đã khỏi hẳn, mấy ngày nay vẫn đang tăng cường tu luyện, miễn cho đến lúc đó gây trở ngại cho Bạch Vũ.
Ban đêm, Bạch Vũ xem xét bản vẽ lối đi một lần cuối cùng, lại xác nhận cơ quan cùng cách giải quyết. Dạ Quân Mạc đứng ở một bên, màu mắt thâm trầm nhìn nàng.
Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhìn khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của hắn, bất đắc dĩ ôm cổ hắn: "Ngày mai Tháp Thiên Ky sẽ mở ra, chẳng lẽ chàng không tính dặn dò ta chút gì sao?"
Dạ Quân Mạc nắm eo nàng: "Ta sẽ không cho nàng đi."
Lông mày Bạch Vũ nhẹ nhàng nhếch lên: "Ta nhất định sẽ đi."
"Muốn đánh cuộc không?"
"Đổ thắng thì ta có chỗ tốt gì sao?"
"Nàng muốn cái gì?"
Bạch Vũ sờ sờ ngực Dạ Quân Mạc, nói khẽ: "Ta muốn trái tim của chàng, chàng không cho, tự ta sẽ đi lấy."
Nàng nói xong, không đợi Dạ Quân Mạc nói chuyện, quay đầu trở lại bên cạnh bàn, vừa xem xét bản vẽ, vừa thờ ơ nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua Âu Dương Diệp truyền âm cho ta, diendanlequydon –V.O, nói thê tử của ông ấy đã tỉnh lại, hai người ôm nhau thiếu chút nữa khóc một ngày. Không thấy rõ Âu Dương Diệp lại là người si tình như vậy, nếu ta chết, chàng cũng có si tình như vậy không?"
Đôi mắt màu mực của Dạ Quân Mạc tối sầm xuống: "Sẽ không."
Bạch Vũ hài hước nhìn hắn: "Là sao?"
Rõ ràng chàng càng si tình hơn, chàng đợi cả một vạn năm, tìm một vạn năm, làm sao sẽ không?
Bỗng nhiên, Dạ Quân Mạc dựa sát vào Bạch Vũ, một tay nắm eo nàng.
Bạch Vũ hoảng sợ, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người đã bị Dạ Quân Mạc bế lên.
"Chàng, chàng làm gì?" Bạch Vũ nhìn ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Dạ Quân Mạc, nhịn không được rụt rụt cổ.
"Cho ngày mai nàng không đi được."
"A..." Giọng Bạch Vũ bị Dạ Quân Mạc nuốt vào trong miệng, bị ném ở trên giường, hâm nóng một đêm, Dạ Quân Mạc lại mạnh mẽ lăn qua lăn lại.
Bạch Vũ khóc giống như con mèo nhỏ, chỉ nhớ rõ hình như đã đồng ý với Dạ Quân Mạc không đi Tháp Thiên Ky rồi.
Nói thật, nàng có chút không rõ, đều đã biết được tất cả cơ quan và cấu tạo của Tháp Thiên Ky, hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm, sao Dạ Quân Mạc lại vẫn sống chết không cho nàng đi?
...
Sáng sớm hôm sau, Dạ Quân Mạc mở to mắt, vẻ mặt mê man trong nháy mắt, tình huống trước mắt không quá giống như hắn đã nghĩ.
Hắn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, Bạch Vũ cũng đã rời giường không thấy nữa!
Đêm qua, vì giữ Bạch Vũ lại, hắn động chút tay chân, hạ chút mê hương đặc chế cho Bạch Vũ, là mê hương Ám Dạ Đế Quốc chuyên dùng để đối phó huyết mạch Sáng Thế. Hắn xác định dược hiệu đã phát huy tác dụng, Bạch Vũ quả thật đã ngủ rất sâu, hắn mới yên tâm nằm ngủ, ai biết...
Trong mắt Dạ Quân Mạc xẹt qua ý cười bất đắc dĩ, tiểu Vũ Nhi của ta, giải mê dược còn làm cho ta hôn mê, không tệ, thủ pháp dùng dược cũng là nàng lợi hại hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT