Phượng đảo bên trong một nơi nào đó bí cảnh, một cái thiếu nữ đang nhắm mắt dưỡng thần, một khuôn mặt trái xoan, môi đỏ mọng, cái mũi tinh sảo, lông mi dài cong vút, chính là một cái Mỹ nhân ah.

Ngày hôm nay nàng có chút bồn chồn, không biết có phải là do sư phụ muốn nàng hôm này ra mắt các tộc thiên tài hay là do chuyện khác mà nàng hôm nay không thể tập trung tu hành. Ba tháng trước sư phụ cho nàng biết, nàng gia tộc chi nhân đã xuất hiện, một người là Tam tộc thúc Vũ Thế Thần không thể sai, còn về một người khác rất có thể là ca ca nàng, cũng chính là Vũ Thiên Nguyên!

Theo sư phụ nói, hai bọn hắn tu vi đều đã đến Thần tôn trở lên, bè phần chiến lực lại làm cho cả tinh không kiêng kị. Tam thúc tại trận chém chín cái Thánh tổ, nghi ngờ là Vũ Thiên Nguyên lại càng thêm khủng bố, một mình đánh với Thương Thánh mang trong tay tổ khí mà không bại, nàng từ lâu đã biết cầm trong tay tổ khí Đại Thánh chính là cường giả mạnh nhất tinh không lúc này ah! Như vậy đại năng lại bị nàng ca ca cản lại, giao thủ còn không rơi vào hạ phong, ngắn ngủi mười năm hắn làm sao làm được?

Có lẽ hắn chịu không ít cực khổ cùng nguy hiểm ah! Muốn đạt được lực lượng như thế cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ, đây là nàng suy đoán.

“Cạch!“. Đột nhiên một tiếng vỡ làm tỉnh lại nàng trong đang suy nghĩ. Một bóng quang ảnh người hiện lên, là một cái thanh niên.

“Sư phụ!“. Thấy người đó nàng lập tức chắp tay cung kính nói, nếu không có Thiên Phượng cung cứu lấy nàng có lẽ có kết cục rất thảm đi, mười năm này nàng quả thật rất biết ơn Phượng Thánh cung ah.

“Huh! Đến diễn võ trường đi, Thiên Hồn điện Thánh tử mà con từng nói với ta lần này cũng đến Luận võ đại hội, đi xác nhận đi!“. Thanh niên kia không phải ai khác chính là Phượng Thánh mấy tháng trước xuất hiện bên trong Ma hải ah.

“Hắn đến rồi sao? Ta lập tức ra ngoài!“. Nàng kinh hỷ nói, theo như sư phụ nói Thiên Hồn Thánh tử là Thiên hồn thể, còn là ở năm đó được Thiên Hồn điện một cái trưởng lão mang đi, có lẽ không sai biệt lắm chính là lão nhị Vũ Thiên Nhật rồi. Nàng đứng lên đi đến truyền tống điểm nhanh chóng rời đi, qua mười năm nàng rút cục cũng có cơ hội gặp mặt tộc nhân.

Qua mười năm nàng đã không còn là nha đầu trước kia không tim không phổi, tuy rằng còn chưa thực sự trưởng thành nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện, nên biết vì thể chất nguyên nhân nàng là một cái hoạt bát thiếu nữ ah, hôm nay đa mất đi ngày xưa phong thái, nàng trầm ổn hơn nhiều, ánh mắt lại luôn có chút gì đó u buồn.

Hơn ba canh giờ truyền tống qua đi,Vũ Thiên Phượng đến thẳng Diễn võ trường, chỉ là làm cho nàng không hiểu là lúc này ở đây không khí cơ chút không đúng, Luận võ đại hội là dành cho thế hệ Thanh niên thiên tài giao lưu, nàng cũng sẽ tham gia nén ở đây nén phải rất ồn ào náo nhiệt đi, nơi này im ắng lặng phắc còn chưa nói, nàng còn thấy không ít thế hệ trước cường giả, Phượng tộc đại năng cũng đến rồi ba người, đều là Thánh tổ cấp thực quyền trưởng lão ah.

Nhìn vào Diễn võ trường nàng nhìn thấy một vị khác trưởng lão đang đứng cạnh hai cái Hoả Nham tộc thanh niên, hắn lúc này đang ngưng trọng nhìn về phía bên trong Diễn võ trường đám người thanh niên, chính xác là đang nhìn một cái thanh niên đang ôm một cái tiểu hổ, nàng nhìn hắn có nét gì đó quen thuộc thế nhưng cũng không nhận ra, những năm này nàng gặp không ít người, thấy một người có chút quen thuộc cũng không có cái gì sai ah.

Tên kia có lẽ thân phận không đơn giản cho nên Phượng tộc trưởng lao mới như thế, vậy mà không xuất thủ chỉ nhìn hắn kiêng kị mà thôi.

“Ồ....“. Vũ Thiên Nguyên đang nhìn tên kia Phượng tộc Thánh tổ thì đột nhiên cảm nhận thấy một luồng linh hồn dao động quen thuộc, là muội muội hắn, Vũ Thiên Phượng, hắn lập tức nhìn về phía đó.

Bên trong Diễn võ trường mọi người đang nhìn Vũ Thiên Nguyên chằm chằm thì thấy hắn đột nhiên nhìn về một phương hướng khác, lập tức đa số người đều nhìn theo, ở đó đang đứng một cái thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi, đã phát dục đầy đủ ah, khuôn mặt trái xoan, da trắng muốt, một đầu mái tóc vàng kim, dáng người cao cao, là một cái vưu vật.

“Ha ha! Đã mười năm rồi ah...“. Vũ Thiên Nguyên không để ý hai trên Hoả Nham tộc nữa cười nói. “Ca ca có quà gặp mặt đây...“. Hắn nắm đầu tiểu hổ đang ôm trong lòng ném về phía muội muội, hắn là tặng linh sủng ah! Một cái yêu nghiệt thiên tài Yêu tộc.

“Hắn là ca ca của Thiên Phượng thể...“. Bọn người con ngươi co lại, tên này lại là ca ca của Thiên Phượng thể, tuổi trẻ vô cùng lại đã có Thần tôn tu vi... Vũ gia là gia tộc quái vật sao? Một cái so với một cái càng thêm kinh khủng.

“Lão đại?!?“. Vũ Thiên Nhật không dám xác định nói, năm đó Vũ Thiên Quân cùng Vũ Thiên Nguyên hai người ở lại đi vào Ma Thần sơn, sau đó truyền ra tin tức hai cái Ma nhân xuất hiện ra tay cứu Vũ gia, một người một người là Vũ Thiên Quân được xác định đã chết, một người hắn chắc tám thành là Vũ Thiên Nguyên, chỉ là mười năm không hề có một chút tiếng gió nào, hắn cũng không dám chắc điều gì ah. Dù sao lúc này Vũ Thiên Nguyên so với trước kia khác rất nhiều, càng thêm phiêu dật huyền ảo.

“Lão đại?“. Thiên Dương tử khó hiểu nói.

“Đại ca...“. Vũ Thiên Phượng như lâm vào sương mù như thế không để ha con kia tiểu hổ đã bị ném đến bên cạnh mình.

“Ha ha! Mới mười năm các ngươi đã không nhận ra ta, lão nhị cũng thế, ngươi cũng thế ah!“. Vũ Thiên Nguyên cười nói, hắn từ lúc thức tỉnh huyết mạch đã thay đổi không ít, có lẽ chỉ có một người có thể nhận biết hắn, một cái không biết rõ sống chết. Cho dù ngoại giới nói rằng hắn đã chết thế nhưng Vũ Thiên Nguyên vẫn không muốn tin.

“Lão đại... Ngươi những năm này....“. Từ lúc Vũ Thiên Nguyên vận dụng cái kia vòng sáng năm màu Vũ Thiên Nhật đã có chút giật mình, thế đương đại có thể sử dụng tương tự còn có Ngũ hành nhất mạch, Ngũ hành thánh môn, thế nhưng trước đó hắn đã nói hắn là Vũ gia chi nhân,Vũ gia chỉ có một người như thế mà thôi, là thân mang Ngũ hành hỗn độn thánh thể Vũ Thiên Nguyên, đời thứ năm Vũ gia lão đại.

“Ha ha! Xem như đã gặp mặt!“. Vũ Thiên Nguyên cười cười, bắn còn không biết là ở đây lại có thể gặp được thêm hai cái đường đệ, xem như một cái tiểu tụ họp rồi.

“Ta tên Vũ Thiên Nguyên! Ta chỉ nói một lần, không phải Vũ gia chi nhân lập tức rời đi chỗ này, Phượng tộc! Cho ta mượn nơi này một lát!“. Hắn bá đạo hô lớn, theo đó trên đầu hắn một cái cự đại vòng tròn sáng năm màu xuất hiện, lực lượng nhỏ yếu thế nhưng toả ta kinh thiên khí tức, mấy vị Thánh tổ đại năng con ngươi co rụt kinh hãi, loại kia cấp độ lực lượng lại xuất hiện sao.

“Ah! Nếu ngươi không muốn hôm nay ta đục lỗ Phượng đảo thì để lại hai tên kia! Đe doạ ta Vũ gia chi nhân người chắc chắn phải chết!“. Hắn liếc mắt nhìn tên kia Phượng tộc trưởng lão đang bảo hộ hai cái Hoả Nham tộc lạnh lùng nói.

Sau khi Vũ Thiên Nguyên báo ra danh tính cùng bày ra lực lượng, mấy cái thiên kiêu yêu nghiệt con ngươi co rút, Tiểu Long Vương cùng Thái Thương Thiên Đế kinh sợ vô cùng, cũng như tên kia như thế, tên này cũng sở hữu kinh thiên lực lượng ah! Tuyệt đối không kém Vũ Thế Thần cùng Bạch y Thánh quân!

“Loại kia lực lượng...“.

“Xoạt!...“. Mọi người lập tức rời đi, tên này nếu lại như bên trong Ma hải hai tên kia như vậy, ở đây chỉ sợ không có người có thể sống sót, mọi người tất cả đều rời đi, chỉ còn lại bốn người Vũ gia, kể cả tứ đại Thiên Vương cũng rời đi, bọn hắn hiểu, công tử cùng tộc nhân lúc này cần không gian riêng.

“Ca ca“. Vũ Thiên Phượng không để ý hình tượng thiếu nữ chút nào lao vào lòng Vũ Thiên Nguyên nghẹn ngào nói, lệ đã tràn ra như mưa, mười năm nay nàng rất nhớ người thân cùng tộc nhân ah.

“Ha ha! Đừng khóc! Đã lớn như vậy rồi, khóc sẽ rất xấu...“. Vực Thiên Nguyên cười cười vỗ nhẹ vai nàng nói. Hắn cũng rất vui vẻ ah, mười năm qua vui vẻ nhất một ngày!

“Ta không xấu...“. Như mèo con như vậy, nàng bật ra chống tay bên hông nói, đã bao năm nàng không còn biểu hiện như thế rồi, có le hôm nay nàng mới thể hiện ra đúng bản thân mình, chỉ là nước mắt vẫn đang còn trên má, có chút buồn cười ah.

“Ha ha! Những năm này khổ các ngươi ah!“. Vũ Thiên Nguyên cười cười. “Lão Nhị tóc đã bạc rồi ah...“. Hắn trêu đùa nói.

“Ách...“. Khuôn mặt vạn năm đóng băng của Vũ Thiên Nhật lúc này cũng co rúm lại, vẫn như mười năm trước như vậy, Vũ Thiên Nguyên vẫn luôn là người trêu hắn ah.

“Ha ha! Thiên Dương đường đệ! Trước đây ngươi còn hay chạy theo quấn lấy lão nhị, bị lão tứ khi dễ không ít ah!“. Hắn lại cười nói.

“Lão tứ...“. Nhắc đến lão tứ cả Vũ Thiên Phượng cùng Vũ Thiên Nhật đều trầm xuống một chút.

“Lão tứ là ai? Hắn dám khi dễ ta “. Vũ Thiên Dương không biết không phục nói.

“Hắn không dễ chết vậy đâu!“. Vũ Thiên Nguyên nghiêm túc nói. “Chỉ cần gặp tam thúc ta có thể xác nhận xem có phải hắn xuất hiện bên trong Ma hải không“. Hắn dừng lại nhìn sang Vũ Thiên Dương cười cười. “Nếu hắn còn sống chỉ sợ ngươi lại bị hắn khi dễ ah“.

“Bên trong Ma hải không phải ngươi?“. Vũ Thiên Hồn cùng Vũ Thiên Phượng gần như đồng thời kinh dị nói.

“Không phải! Ta nghi ngờ là lão tứ!“. Vũ Thiên Nguyên có chút nhíu mày nói, hắn bao lâu nay vẫn không tìm được manh mối chính xác để xác nhận ah.

“Lão tứ là ai?“. Vũ Thiên Dương hỏi.

“Ah! Không biết sao? Hắn là cái kia thế nhân gọi là Cái thế Ma quân!“. Vũ Thiên Nguyên nhìn hắn nhếch mép nói.

“Cái thế Ma quân?!?“. Vũ Thiên Dương con ngươi co rụt kinh ngạc nói, trước đây hắn còn không biết mình là Vũ gia chi nhân nên khi đó cũng rất sùng bái Vũ Thiên Quân ah, tính ra tên kia cũng chỉ hơn hắn chưa đến một tuổi mà thôi! Bây giờ biết mình cũng là Vũ gia chi nhân, đứng hàng thứ năm trong đời thứ năm Vũ gia, lão tứ trên hắn một chút lại chính là người mà hắn sùng bái, ngưỡng mộ, uy, còn khi dễ hắn khi còn nhỏ. Nghi đến đây hắn mặt đen lại, hắn vừa rồi còn tính đi trả thù đây.

“Huh! Ngươi cùng Tần Thanh Thanh khi đó là hay bị lão tứ trêu chọc nhất ah!“. Vực Thiên Nguyên nhớ lại nói.

“Lão đại! Bên trong Ma hải người kia thật có khả năng là lão tứ thật sao “. Vũ Thiên Nhật hỏi lại.

“Có sáu thành là lão tứ! Ta cần gặp tam thúc mới có thể xác nhận chính xác, người kia từng cùng tam thúc nói riêng bên trong Ma hải! Hắn chắc cũng là Vũ gia ta người chỉ là ta không chắc thôi!“. Vũ Thiên Nguyên nói. “Chỉ là tìm tam thúc có chút khó...“. Hắn ngửa đầu thở dài.

“Ha! Để sau lại tính đi! Xem! Ta cho ngươi quà gặp mặt thích không?“. Vũ Thiên Nguyên lại cười túm lấy tiểu hổ nói, không chút để ý nó ánh mắt u oán vô cùng ah.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play