“Ta là ai?”.

Thiên Quân hai con ngươi mờ mịt nhìn lên thiên không lẩm bẩm. Hắn vậy mà không nhớ ra bản thân là ai, hắn cũng không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, hai con ngươi lập tức đảo loạn, hắn cảm thấy mình cần tìm hiểu xung quanh hoàn cảnh mới được.

Cố kiềm chế đau đớn hắn hai tay chống lên thân thể ngồi dậy, hai con ngươi dần trong suốt như cái hiếu kỳ bảo bảo nhìn lấy xung quanh. Đập vào mắt hắn đầu tiên là một cái thân hình mảnh khảnh, bạch y thanh thoát, mang theo mạng che mặt. Hắn liền biết kia là một nữ nhân. Như một loại bản năng hiện lên, hắn nhận biết kia là một cái nữ nhân! Chính là cái kia Minh Nguyệt.

Lại nhìn xung quanh, khắp nơi xanh tươi cây cối, xa xa còn muốn nhìn thấy một cái bình nguyên rộng lớn, trong đó có tồn tại không biết bao nhiêu sinh vật, hắn lại thấy mấy người khác, hai nam, hai nữ, nam cao lớn, anh tuấn, nữ lãnh diễm kiêu sa, cũng có tinh linh bát quái, tất cả bọn hắn đều đang nhìn về phía mình. Trong đó đều là kinh ngạc cùng tò mò.

“Các ngươi biết ta là ai sao?”. Thiên Quân nhìn một chút rồi ánh mắt sáng lên nhìn năm người, cuối cùng nhìn vào trước mặt hắn Minh Nguyệt ngây ngô hỏi vội. Hắn đối với Minh Nguyệt nhưng là cảm giác thân cận nhất, dù sao thì hắn nhìn thấy đầu tiên cũng chính là Thanh Nguyệt.

“Ngươi không biết ngươi là ai?”. Thanh Nguyệt mày nhíu lại nhìn Thiên Quân. “Không lẽ mất trí nhớ?”. Nàng chợt nghĩ ra gì đó kinh ngạc hãi nhiên nói. Tu giả thông thường sẽ gặp phải tình huống này, nhưng nếu như Thiên Quân nói là đúng thì có khả năng rất lớn là do hắn gặp đả kích về linh hồn, theo như nàng đoán thì rất có thể Thiên Quân không những bị người kia đánh cho trọng thương, thân thể bị đốt cháy mà còn bị tổn thương linh hồn nghiêm trọng.

“Mất trí nhớ...”. Bốn người còn lại một mặt kinh ngạc nhìn Thiên Quân, dĩ nhiên cũng là biết đến, tu giả mất trí nhớ tình huống rất đặc thù.

“Bọn ta cũng không biết ngươi là ai!”. Thanh Nguyệt sau một chút kinh ngạc thì lắc đầu chắc chắn nói. “Bọn ta là nhìn thấy ngươi bên trong Tinh vẫn chi địa, đem ngươi từ đó ra đây thì mới biết, xam ra ngươi là bị địch nhân công kích linh hồn, khiến cho linh hồn chịu đến thương tổn nghiêm trọng!”. Nàng nhanh chóng bổ sung nói.

“Ta? Địch nhân...”. Thiên Quân một bộ mờ mịt sau đó nhíu mày, hắn lúc này cảm thấy đầu đau như búa bổ, một chút cảm giác cũng không nói nên lời, hắn mơ hồ vô cùng.

“Uhm...”. Lại nhìn một chút thân thể, Thiên Quân lại nhíu mày. Một trận có chút ngứa ngáy truyền đến, da không ngừng tróc xuống, hắn liền như có bản năng nhìn đến chỗ hồ nước gần đó. Xem ra mặc dù quên đi bản thân là ai cùng với rất nhiều ký ức nhưng hắn có thể vẫn còn rất nhiều thường thức, vẫn nhận biết được rất nhiều.

“Ngươi nên đi tắm rửa một chút!”. Thanh Nguyệt mở miệng nhàn nhạt thanh thúy nói.

“Há...”. Thiên Quân hơi chút nghiêng đầu nhìn nàng sau đó liền đứng dậy bước về phía hồ nước. Quả nhiên theo như hắn cảm nhận, đúng là nên đến chỗ hồ nước này tẩy rửa.

“...”. Năm người nhìn thấy Thiên Quân hành động cũng không quá có nhiều phản ứng, Thiên Quân lúc này lộ ra có chút ngu ngốc cùng ngây thơ, tuy rằng không đến mức như một cái hài tử nhưng lại giống như có chút mùi vị điên khùng, ngớ ngẩn.

“Ùm...”. Thiên Quân cũng không suy nghĩ quá nhiều lập tức liền nhảy vào trong hồ nước, y phục cũng không có ý định cởi ra ma cứ như vậy lao xuống dưới nước, từng đợt mát lạnh truyền đến hắn cảm thấy đau đớn cũng phần nào biến mất.

“...”. Thiên Quân cứ thế nằm trong nước, hắn con ngươi nhắm lại cố gắng hồi tưởng thế nhưng càng hồi tưởng hắn càng cảm thấy đau đớn, tại sâu trong trí óc như có một hung thần chiếm lấy, hắn một khi muốn tìm hiểu thì liền cảm thấy đau đớn vô cùng.

Chốc lát công phu Thiên Quân một lần nữa đi ra mặt nước, hắn lúc này hình tượng thay đổi rất nhiều, những cái kia da chết đã hoàn toàn bị tẩy rủa hoàn toàn, toàn thân da thịt như bạch ngọc, y phục ướt át nhếch nhác vô cùng như không che được phong thái của hắn, hắn nhìn khoảng mười bảy mười tám trên dưới, khuôn mặt đẹp đến yêu dị, vóc người cân xứng, thế nhưng nhìn vào lại có cảm giác vô cùng cổ quái, vì hắn lúc này tóc không có, một đầu trắng sáng, lông mày cũng không có chút nào.

“Ah...”. Năm người nhìn thấy Thiên Quân đi lên khỏi hồ nước thì cũng nhìn lại, cảm giác đầu tiên chính là kinh diễm vô cùng, mặc cho hắn lúc này hình tượng chật vật nhưng có thể nhìn ra được hắn nguyên bản nên là một cái đẹp đến yêu dị nam tử, hắn đẹp làm cho vô số nữ nhân cũng phải ganh tị, đồng thời cũng làm cho các nàng điêu đứng. Cho dù là cái kia Minh Nguyệt đang đeo mặt nạ cũng một trận tim đập nhanh. Tên kia chỉ tắm rửa một cái chính như một lần đại lột xác như thế, biến đổi thành một người hoàn toàn khác.

Đổi lại lúc trước hắn như một cái dã nhân, đen nhẻm bản thỉu thì lúc này hiện ra khí thế quý phái không thể tả, tu vi không có chút nào nhưng khí chất lại làm người đối diện cảm thấy mặc cảm tự ti, hoàn toàn là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, bọn hắn còn có cảm giác như đứng trước một cái bí ẩn vô cùng đại năng, thế nhưng có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi. Trước mặt bọn hắn là một cái đến mình là ai cũng không biết người bình thường mà thôi, toàn thân kinnh mạch bị hủy thì đương nhiên không khác một cái thường nhân bao nhiêu rồi, về phần là luyện thể giả thì cũng không đủ gây sợ, luyện thể giả con đường vô cùng gian nan, thu được hiệu quả cùng thành tựu cũng kém xa những tu giả tu luyện pháp lực, đây là lý luận được phần đa tu giả công nhận.

“Hê hê...”. Thiên Quân hơi chút xoa xoa đầu cười cười. Năm người một dạng như nhìn sinh vật lạ nhìn hắn làm hắn bản năng có chút chột dạ. Bất chợt bụng hắn vang lên tiếng lạ. “Ùng...”. “Ục...” Hắn ánh mắt nhìn lấy Thanh Nguyệt đầy ỷ lại. “Ta đói!”.

“Ách...”. Cả năm người ngẩn người, tên này đói? Trong năm người thì Thanh Nguyệt mặt đen lại, đây là xem nàng thành bảo mẫu sao? Bất quá nàng vẫn nhìn về phía nhẫn trữ vật một cái sau đó vung tay lên, một chút thịt khô hiện lên, nàng tiện tay ném cho Thiên Quân.

“Ta chỉ có chút thịt yêu thú này mà thôi, ngươi trước ăn một điểm!”. Nàng bất đắc dĩ nói. Tên kia mất trí nhớ sau lại như có chút hài tử tính tình, xem dạng hắn như xem nàng thành bảo mẫu rồi, dù sao thì nàng là người đầu tiên hắn nhìn thấy.

“Bắt...”. Thiên Quân một cái vươn tay liền bắt được miếng thịt khô này, sau đó liền không có chút nào suy nghĩ liền bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

“...”. Năm người ánh mắt tập trung nhìn lấy cảnh này thì lại có chút dở khóc dở cười, tên kia ăn rất vội, cảm giác như đã bị bỏ đói bao nhiêu năm. Lại qua việc hắn biết đói bụng thì bọn hắn đối với Thiên Quân cảnh giác cũng giảm nhiều, dù sao cường giả có tu vi nhất định sẽ không cần ăn uống, như Thiên Quân biểu hiện ra thì tu vi nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua Thiên đan cảnh.

“Ực! Thật ngon!”. Thiên Quân nhai một chút liền hết, sau đó lại nhìn Thanh Nguyệt ánh mắt láp lánh như đang hỏi. “Có còn nữa không?”.

“...”. Thanh Nguyệt cùng bốn người mặt đen lại, tên này ăn cũng thật có thể chứ, Thanh Nguyệt đưa hắn cũng có gần một cân thịt, tuy rằng cũng không phải cái nào yêu thú lợi hại nhưng cũng là Nhân đan cảnh yêu thú huyết nhục, tên này ăn không khác ăn cơm bao nhiêu.

“Không còn...”. Thanh Nguyệt lắc đầu. Mấy người còn lại cũng một mặt áy náy lắc đầu. Bất quá trước mắt tên kia ánh mắt long lanh trực khóc khiến ba cái nữ nhân chợt quýnh lên.

“Mọi người chia nhau ra tìm chút Yêu thú, chúng ta tối nay tạm thời ở lại ở đây, cũng cần ăn một chút tươi sống huyêt nhục!”. Thanh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu nói. Nàng hành động liền nhận được hai cái nữ nhân còn lại đồng ý lập tức đáp ứng một tiếng liền chạy về phía xa, về phần hai cái nam tử lại có chút không tình nguyện, chỉ là hai nàng kia đã đi trước, bọn hắn chỉ có thể quay sang nhìn Thiên Quân hận hận một chút rồi quay đi.

“Đợi ở đây một chút! Bọn ta đi tìm đồ ăn cho ngươi!”. Bốn người chạy đi thì Thanh Nguyệt mới nhìn Thiên Quân một chút cười nhẹ nói. Đương nhiên, nàng là đeo mạng che mặt nên không ai nhìn thấy nụ cười khuynh thế này. Nói đoạn nàng liền phi thân lên chạy về một phương hướng khác, trời cũng sắp tồi rồi, cần nhanh một chút trở lại.

“...”. Chỉ là khi nàng đang chạy thì đột nhiên có tiếng gió sau lưng, nàng kinh sợ quay đầu, không nhìn thì thôi, nhìn liền giật nảy mình, nàng thì thấy Thiên Quân lại đang một bộ lấm lét sợ sệt chạy theo phía sau mình. Hăn không phải đang bị trọng thương sao? Như thế nào lại có thể đơn giản đuổi theo mình, lại xem hắn chạy thì căn bản không lay chút nào cây cỏ xung quanh, nàng nghe tiếng gió là do y phục của tên kia không có chút nào khống chế gây lên.

“Ngươi...”. Thanh Nguyệt dừng lại, bình ổn một chút kinh sợ liền có chút suy đoán, xem ra Thiên Quân trước đây luyện thể cũng có thành tựu, lúc này cho dù kinh mạch tổn hại nhưng thân thể lực lượng vẫn còn, lại như trước kia tu luyện bộ pháp cũng không tệ.

“Ngươi đi theo ta là gì?”. Thanh Nguyệt không biết nên khóc hay cười dừng lại nhìn Thiên Quân nói.

“Ta... Ta sợ!”. Thiên Quân hơi chút dừng lại sợ hãi nói. Hắn nhìn thấy xung quanh đây chỗ nào cũng có đủ loại to lớn vô cùng sinh vật, nhìn giống như vô cùng lợi hại, điều này khiến hắn cảm giác không an toàn khi đứng một mình. Đương nhiên, lấy Thiên Quân ánh mắt có thể thấy được những gì thì Thanh nguyệt mấy người còn xa xa không biết.

“Ây...”. Thanh Nguyệt kinh ngạc nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Ngươi đẹp cũng không cần ngốc manh thế đi? Nàng đáy lòng thầm nghĩ. “Vậy được! Cố gắng đi theo sau ta, đừng để bị tụt lại!”. Theo như nàng nhìn thấy thì Thiên Quân có thể chạy được cũng không chậm, mang đi cùng cũng không sao.

“Ừm!”. Thiên Quân nghe vậy thì mắt liền sáng lên gật đầu nói.

“Ta gọi là Lý Thanh Nguyệt, ngươi nhìn như hai mươi cũng chưa đến liền gọi là Nguyệt tỷ tỷ đi, ngươi tên... Ach! Quên đi! Sau đó gọi ngươi là Tiểu Lãng! Lãng trong từ quên lãng”. Thanh Nguyệt nhìn Thiên Quân rồi nói.

“Lý Thanh Nguyệt? Nguyệt tỷ tỷ? Tiểu Lãng...”. Thiên Quân nghe vậy thì lẩm bẩm như muốn nhớ kỹ. “Ah! Được! Tiểu Lãng sẽ nhớ kỹ!”. Hắn rất nhanh liền đáp ứng cái tên này, ai bảo Thanh Nguyệt là người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại đâu. Nàng nói thế nào liền theo nàng đi.

“Vậy đi thôi!”. Thanh Nguyệt nghe vậy thì gật đầu sau đó lại tiếp tục chạy đi tìm kiếm nhỏ yếu yêu thú để săn giết, đương nhiên nàng tốc độ giảm chậm so với trước chỉ còn một nửa, dù sao nàng còn cần chiếu cố một cái trọng thương Tiểu Lãng kia. Về phần Thiên Quân vẫn là không nhanh không chậm đi theo nàng, đối với hắn lúc này cũng không có bao nhiêu khái niệm.

“Ồ? Dừng lại!”. Đang chạy đi Thanh Nguyệt chợt dừng lại, đồng thời cũng hô Thiên Quân đứng lại. Cái sau thần kinh chợt căng cứng im lặng nhìn về phía trước. Phía trước cách chỗ bọn hắn khoảng trăm trượng đứng một con Yêu thố thân hình khá lớn, dài cũng có ba thước, một thâm lông mao xám xịt, nó đang ăn loại nào đó cấp thấp thảo dược.

“Vô minh thố! Nhân đan cảnh cực hạn!”. ThánhNguyệt nhìn một chút liền nhận ra trước mặt yêu thú cùng tu vi của nó, xem như vận khí không tệ. “Tiểu Lãng đợi một chút, ta rất nhanh sẽ quay lại!”. Nàng quay đầu lại nghiêm nghị nhìn Thiên Quân nói.

“Uhm...”. Thiên Quân thấy vậy thì cũng nghiêm nghị gật đầu, xem như Thanh Nguyệt biểu hiện thì chắc là một cái Yêu thú không yếu, huh, khí tức nó tỏa ra cũng “khá” nguy hiểm!

Thanh Nguyệt rút ra một cái trường tiên sau đó liền âm thầm đi dqOV8rxb về phía Ám minh thố, cái sau tu vi kém xa nàng nhưng tốc độ cũng không chậm, nếu nó phát hiện ra nàng sau đó muốn chạy trốn nàng cũng muốn tốn một phen công phu.

Dưới con mắt chăm chú nhìn của Thiên Quân, Thanh Nguyệt cúi thấp người đứng trong cỏ chậm rãi đi về phía Ám minh thố, cho đến khoảng cách còn khoảng mười trượng thì cái sau chợt như phát hiện ra dị thường, hai con ngươi chợt lóe lên, hai chân sau chợt dùng lực bật lên bỏ chạy, bất quá Thanh Nguyệt đã đến gần làm sao sẽ để nó đơn giản như thế chạy trốn.

“Chạy đi đâu!”. Thanh Nguyệt tung người lên, thân hình nhẹ chấn động liền đuổi theo Ám minh thố, đồng thời nàng cũng ném ra trường tiên quất về phía Ám minh thố.

“Xiu..”. “Xiu...”. Tiên ảnh lóa lên, tiếng xé gió truyền đến, Ám minh thố cho dù trước một bước chạy trốn nhưng tu vi chênh lệch, nó chỉ có thể tránh được một đạo tiên ảnh, tiên ảnh thứ hai liền đã quất lên lưng nó, chớp mắt huyết nhục liền tung tóe.

“Réc...”. Ám minh thố hét lên một tiếng đau đớn nhưng không dám phản kháng, thân hình lạp trầm xuống muốn lấy đà nhảy lên chạy trốn, thế nhưng trường tiên kia như xà, sau khi quất lên lưng nó liền uốn éo một vòng quấn lên chân sau của nó.

“Chết!”. Thanh Nguyệt một tiếng nũng nịu vang lên, nàng lại huy động trường thiên đập về một phía, Ám minh thố cũng theo đó bị kéo lên không sau đó đập xuống đại địa.

“Bịch...”. Một tiếng trầm đục vang lên, Ám minh thố bị đập lên mặt đất, nó cho dù là yêu thú nhưng dưới cự lực to lớn thì toàn thân sương cốt cũng bị gãy hơn nửa, đã đến biên giới tử vong.

“Xuy...”. Thanh Nguyệt một bước liền tới, một kiếm xuất ra đâm xuyên Ám minh thố đầu lâu kết thúc tính mạng của nó, sau đó vung tay lên thu thi thể vào trữ vật giới chỉ. Nhanh chóng giải quyết.

Thấy như vậy Thiên Quân cũng chạy đến. “Nguyệt tỷ tỷ thật lợi hại!”. Hắn lập tức vỗ mông ngựa nói.

“Chỉ là một cái Nhân đan cảnh yêu thú, có cái nào lợi hại?”. Thanh Nguyệt nhưng là cũng không có chút nào tự hào nói. “Nhân đan cảnh yêu thú cũng chỉ là cấp thấp yêu thú mà thôi”.

“Ah...”. Thiên Quân nghe vậy cũng không chút nào phản bác, hắn cũng chưa có mấy cái khái niệm này. Bất quá trong mắt hắn Thanh Nguyệt liền là cái vô cùng lợi hại!

“Được rồi! Có cái này Ám minh thố, chúng ta tối nay liền có đủ lương thực! Quay về chỗ tập hợp đi!”. Thanh Nguyệt thấy Thiên Quân á khẩu không nói thì nhàn nhạt nói. Xem ra tên này mất đi trí nhớ cũng rất lợi hại, cho dù là rất nhiều thường thức cũng không nhớ.

“Nguyệt tỷ tỷ! Vậy nếu có cái yêu thú to lớn khác, uhm, dài khoảng bốn trượng, cao khoảng hơn hai trượng, hung thần ác sát, ngươi có thể hay không giết nó?”. Đột nhiên Thiên Quân dừng lại nhìn phía xa xa nghiêm túc hỏi.

“Yêu thú? Dài bốn trượng, cao hơn hai trượng? Đạt đến kích thước như vậy chỉ e cũng là Thần thông cấp yêu thú trở lên, loại đó Yêu thú ta không thể đánh bại!”. Thanh Nguyệt hơi chút kinh ngạc nhưng vẫn nói. “Chỉ là đệ nói vậy là sao?”.

“Tỷ không thể đối phó?”. Thiên Quân nghe vậy thì có vẻ khó coi, nghiêm túc nhìn Thanh Nguyệt.

“Đúng vậy! Lấy ta Địa đan cảnh tu vi không thể là đối thủ của nó!”. Thanh Nguyệt nghiêm túc gật đầu nói. “Gặp nó dù ở xa thì cũng chỉ có thế thấy bao xa chạy bao xa!”.

“Vậy thì làm sao bây giờ? Nó đang chạy về phía chúng ta, hướng kia!”. Thiên Quân cuống quýt chỉ về một phía nói. Giống như muốn nói ngươi nhìn một cái liền thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play