Xác định Vũ Thiên Dương tính mạng không bị đe dọa, Thiên Quân lúc này mới lạnh lùng chuyển mắt nhìn sang sáu cái Thí luyện giả thiên kiêu, nếu nói chủ chốt làm hại đến Vũ Thế Nguyệt là Tà Thần cùng Thần tộc thiên kiêu Thần Khư thì những kẻ còn lại cũng không tránh được khỏi liên quan, về phần bảy cái Hung thú, Thiên Quân xem như là không khí.
“Bồng...”. Cường lực lượng như biển truyền ra chèn ép không gian, hắn đồng thời cũng bước nhanh về phía Tà Thần, tay trái hắn nhưng là vãn đang khống chế Vũ Thiên Dương.
“Trước buông ra hắn...”. Thiên Quân thân hình nhất chuyển một lần nữa đứng chắn trước mặt Cường, bất kể Vũ Thiên Dương có bao nhiêu lỗi lầm thì Thiên Quân hắn cũng không thể để hắn có chuyện gì được, Vũ gia hắn đã đơn bạc về nhân khẩu rất nhiều, gặp họa diệt tộc trước kia lại càng thêm ít ỏi, tộc nhân không thể như vậy mà chết đi, huống chi là tại ngay trước mặt hắn.
Tuy rằng không muốn cùng Cường trở mặt nhưng hắn cũng không thể để tộc nhân chết được, tuy rằng khó khăn lựa chọn nhưng hắn chỉ có cách cản lại Cường, tin rằng kẻ sau cũng sẽ hiểu được, chỉ là phải xem hắn lựa chọn phương án nào mà thôi.
“Tại trong Hư thiên bí cảnh này hắn chịu sự trấn áp của ta, Vũ huynh không có dị nghị chứ?”. Cường mày hơi nhíu nhìn Thiên Quân nói. Tuy rằng không có bao nhiêu lực lượng nhưng Thiên Quân có thể rõ ràng nghe đến trong lời nói kiên định, nếu còn tiến thêm một bước chỉ e liền là trở mặt.
“Được!”. Trầm mặc một chút Thiên Quân gật đầu đáp ứng, Cường cho đến lúc này còn không buông tha Vũ Thiên Dương dĩ nhiên là không muốn nhìn thấy kẻ sau được Thiên Quân hắn cứu tỉnh, thoát khốn mà thôi.
“Kịch...”. “Kịch...”. Nhận được Thiên Quân đáp ứng thì Cường cũng vươn lên tay phải điểm tám điểm vào không gian, tám đạo dung hợp lực lượng đột nhiên lăng không xuất hiện sau đó như cắm rễ ở trong không gian, tiếp đó từng đường vân kỳ bí nối tiếp tám điểm lực lượng xuất hiện, lực lượng từ đó hình thành cũng cấp tốc đề thăng, rất nhanh liền hình thành một cái đồ án bao phủ gần hai trượng không gian, không phải cái nào khác mà chính là Bát hoang đồ!
Làm xong hết thảy hắn liền vung tay ném Vũ Thiên Dương đang hôn mê vào trong đó, đương nhiên là không muốn bất kỳ ai nhúng tay ngăn cản hay cứu đi Vũ Thiên Dương.
“...”. Thiên Quân mắt khẽ híp nhìn sang sau đó như là hiểu ra, hắn không biết Bát hoang đồ có phải thiên cảnh của Cường hay không nhưng hắn biết Bát hoang đồ mà hắn nhìn thấy là làm sao có được, đây là một cái trận pháp, một cái còn chưa hoàn thành trận pháp mà thôi, nếu là hoàn thành chỉ sợ uy năng lại kéo thêm một đoạn. Đồng thời với đó Thiên Quân cũng có thể khẳng định rồi. Cường dung hợp lực lượng quả nhiên cũng có tính chất đặc thù như Ám lực lượng, có thể chủ động hấp thu lực lượng khác đến lớn mạnh tự thân, chỉ khác đó là lực lượng của cái trước thần thánh hơn nhiều, cũng không có vẻ tà ác ẩn dấu trong đó.
“Đa tạ!”. Thiên Quân lúc này mới nâng tay lên nói. Đây xem như Cường đã nể mặt hắn lắm rồi. Đáy lòng thầm thề, ngay khi ra khỏi Hư thiên bí cảnh này hắn phải lập tức đi tìm Vũ Thiên Dương đem về tổ địa trấn áp, không đến lúc thích hợp liền không thả ra ngoài, về phần cái kia Hắc nhật kim ô, một cái đê tiện đại năng, theo như Thiên Quân thấy thì đó chính là tất thảy đầu nguồn khiến Vũ Thiên Dương tính cách biến hóa, hắn tuyệt đối không để Vũ Thiên Dương cả đời sẽ gắn bó với nó.
“Đã giải quyết tốt! Đến phiên các ngươi rồi!”. Cường hơi nhìn qua Thiên Quân rồi bước qua đi về phía Tà Thần, để lại Thiên Quân đứng đối diện với Vũ Thiên Dương hôn mê đang bị Bát hoang đồ trấn áp.
“Huh! Như vậy cũng đến lúc rồi...”. Liếc nhìn Vũ Thiên Dương thêm một cái Thiên Quân mới quay đầu nhìn về phía những kẻ đối địch vây công Cường kia, con ngươi nhanh chóng cố định lên một cái hoa phục thanh niên, quanh thân tên kia Thời không chi lực tràn ngập cùng với khí tức tang thương viễn cổ, chính là Thần tộc đệ nhất thiên kiêu, Thần Khư!
“Ông!”. “Bồng...”. Cường cùng Thiên Quân gần như đứng sánh vai đồng thời thả ra bản thân khí tức, hai cỗ lực lượng phô thiên cái địa hướng xung quanh lan tràn.
Đối diện hai bọn hắn sáu vị Thí luyện giả cùng bảy cái Hung thú con ngươi đều không tự chủ co rụt, thân thể hơi có chút run lên, hai cái tồn tại khủng bổ thiên kiêu lúc này là đang hướng đến bọn hắn chuẩn bị công kích. Một mình Cường đã khiến bọn hắn chật vật không thôi, lúc này thêm vào một cái Thiên Quân ở đỉnh phong trạng thái không kém Cường, bọn hắn có thể chống lại sao? Đáp án dĩ nhiên là phủ định, bọn hắn đều không tự chủ mà lui lại.
“Lúc này muốn chạy đã trễ, ta đã có thể truy sát các ngươi hai tháng dĩ nhiên có thể lại tiếp tục khiến các ngươi trải qua những ngày trốn chui trốn lủi, buông tay cùng ta một trần chiến đi!”. Cường nhưng là cười nhạt nhìn về phía bọn hắn nói. Khí thế liền muốn khóa chặt lấy Tà Thần. “Ta muốn xem ngươi hôm nay có thể lại khống chế được bao nhiêu Hung thú đến tự bạo cản lại ta...”. Thế nhân chỉ biết hắn hung tính đại phát điên cuồng đồ sát sinh linh trên diện rộng mà không biết tất thảy đều là do Tà Thần cái này ban tặng, trước đó vài lần hắn truy sát đều bị không hiểu Hung thú đàn cùng vô số Tu giả quấn lấy sau đó tự bạo ngăn cản bước chân khiến hắn không thể truy sát được, sau đó chân chính chọc điên hắn, mỗi chỗ đi qua nếu có sinh linh sống hắn đều trước tiên đồ sát, nếu bị Tà Thần khống chế đến tự bạo thì chỉ làm cản chân hắn mà thôi. Nhìn như thủ đoạn máu tanh tàn nhẫn nhưng đứng ở góc độ khác nhau thì cách hành xử sẽ khác nhiều, hắn không nhiều cố kị như vậy, chết liền chết đi!
“Ha ha, Lê huynh nói đùa, bọn hắn hôm nay đừng hòng một cái chạy được...”. Thiên Quân thân hình khẽ nhoáng lên biến mất, một lần nữa hiện thân đã xuất hiện ở một chỗ khác trên U hải cười lành lạnh nói. Hắn cùng Cường hai cái nhưng là đứng ở hai đầu, một trước một sau ngăn cản mười ba cái tu giả. Trong tất cả mười ba cái có thể đào tẩu nhất chính là Thần Khư, bất quá Thiên Quân lúc này nhìn chằm chằm, cái trước muốn chạy thoát cũng không phải dễ dàng.
“Chuyện này chúng ta là trong lúc vô tình bị cuốn vào, có thể hay không tránh cho chúng ta một con đường, ngày sau U hải Hung thú nhất định sẽ đến cửa cảm tạ!”. Không khí giương cung bạt kiếm ngưng thực lại thì một cái Hung thú chợt mở miệng nói.
“Ha ha, đã chậm!”. Cường nghe vậy thì quay sang cười lạnh lẽo. “Không muốn chết thì đứng một bên đó....”. Bất quá cuối cùng nghĩ gì đó cười nhe răng nói.
“Hừ! Các ngươi lúc này rút lui thì đã muộn, bọn hắn hai cái tuyệt đối không để các ngươi sống yên ổn!”. Thần tộc thiên kiêu Thần Khư nhưng là hừ lạnh nói. Thiên Quân vừa mới xuất hiện thì bọn hắn đều đã nghi ngờ, lúc này có thể xác định chắc chắn kẻ mới đến chính là Vũ Thiên Quân. Hai kẻ này xưng tụng thiên kiêu sánh vai bên trong Hư thiên bí cảnh, bọn hắn chưa gặp thì có chút không tin tưởng, thế nhưng khi gặp Cường cái này Lam y bí ẩn thiên kiêu thì bọn hắn liền biết cái gì là xưng bá cổ kim, bá tuyệt hoàn vũ!
“Vốn ta cùng các ngươi sẽ không có cái gì giao thiệp, bất quá các ngươi hướng Cô cô ta xuất thủ thì đã không còn đường lui, hôm nay liền lưu lại mấy cái đi!”. Thiên Quân giọng không có bao nhiêu biểu tình vang lên. Những kẻ này hợp lực còn bị Cường đánh cho không có sức hoàn thủ, thêm vào Thiên Quân hắn chỉ e sẽ càng thảm, nghĩ đến đây thì Thiên Quân cuungx có chút kỳ quái, những kẻ này có lẽ cũng có Hỗn độn cảnh ấn ký mới phải, như thế nào còn không vận dụng? Nếu là vận dụng tin tưởng Cường cũng không làm sao được bọn hắn, lại lấy bọn hắn thủ đoạn thì chạy trốn liền không có vấn đề, làm gì đến mức bị Cường đuổi theo truy sát bao lâu nay.
“Hắc hắc, nói nhảm liền thôi đi! Vô hạn thời không!”. Cường kiên nhẫn giống như đã hết, chân đạp hư không như thiên thần lao về phía Tà Thần. Kỳ dị dao động từ cước bộ của Cường sinh ra lao về phía Tà Thần khiến cho không gian cũng bị rung động kịch liệt nhưng lại không chút nào bị phá toái, hắn lần này chỉ tập trung công kích Tà Thần mà thôi.
“Không tốt!”. Tà Thần một thân tử khí tà dị con ngươi co rụt lập tức lui lại nhắm tránh đi lực lượng dao động kỳ dị kia bao phủ, tên kia quần công còn khiến bọn hắn chật vật không thôi, lúc này lại là đơn thể công kích, Tà Thân đương nhiên sẽ không đi ngạnh kháng, tin tưởng sẽ không có bất kỳ tu giả nào cùng cấp đi cùng Cường trực diện như vậy. Chỉ là hắn lùi lại vẫn như cũ không thể tránh đi một chiêu này của Cường.
“Vô ích! Ngoan ngoãn chịu trừng phạt của ta đi!”. Cường lạnh lùng nói. Đây là một loại tự tin mà hắn tự nhiên dưỡng thành, cùng cấp bên trong hắn bất bại, huống chi Tà Thần chỉ là quỷ dị mà thôi, xét về tu vi còn kém hắn một đoạn.
“Tà thiên di địa!”. Tà Thần kinh hãi, biết không thể tránh đi một chiêu này hắn vội gầm lên, hai tay lại điên cuồng kết ấn, một loại kỳ dị ba động cùng lực lượng tối nghĩa theo từng ấn ký Tà Thần đánh ra dần hiện lên, về sau càng lúc càng cường đại, vậy mà có thể cùng lực lượng của Cường đối kháng,
“Huh! Lực lượng kia...”. Thiên Quân đang ở xa xa quan sát thì có chút kinh ngạc. Lực lượng mà Tà Thần đang gọi ra cùng lực lượng của cái kia tiểu đầu lâu màu tím trong thức hải của Vũ Thế Nguyệt cô cô hắn giống nhau y đúc, vô cùng quỷ dị.
“Như vậy chúng ta cũng bắt đầu chứ?”. Thu lại ánh mắt Thiên Quân cười nhạt nhìn năm Thí luyện giả còn lại. Hắn nhận ra Đông Phương Giang Hạ một cái, về phần mấy kẻ khác hắn chỉ có thể đại khái đoán biết, một cái là Ma tộc thiên kiêu, một cái là Quỷ tộc, một cái là Hải tộc cùng Thần tộc thiên kiêu, những kẻ này thuần một sắc Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất trung kỳ, tích lũy dĩ nhiên không phải đơn giản, tất nhiên đều là Thiên kiêu cường đại.
“...”. Thiên Quân lời nói lập tức khiến cho năm kẻ này lập tức quay đầu nhìn lại, trận chiến này dĩ nhiên là không thể tránh khỏi được rồi.
“Vô cực thiên đồ!”. Thiên Quân lạnh nhạt nói. Dưới chân hắn Vô cực thiên đồ lập tức xuất hiện, huyền ảo khí tức tràn ngập ra một vùng không gian rộng lớn hơn ba dặm, cả không gian cũng theo đó bị định trụ lại một chỗ.
“Bồng...”. Thiên Quân thể hiện ra thực lực thì những kẻ kia cũng không dám lơ là, quanh thân lực lượng tràn ra đứng phía đối lập Thiên Quân.
“Ha ha, vận dụng thủ đoạn mạnh nhất mà các ngươi có đi, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào!”. Thiên Quân thấy vậy thì cười cười vô hại nói. “Bắt đầu từ ngươi rồi! Phách không chưởng!”. Hắn tay trái hóa chưởng vỗ về phía Thần Khư, hư không cách Thần Khư ba trượng đột nhiên sụp xuống, một chiêu này Thiên Quân sử dụng đến bảy thành lực lượng, uy lực có thể triệt để chèn ép Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất tu giả!
“Kiếm yên diệt!”. Đồng thời với đó tay phải hóa chỉ kiếm hướng bốn vị còn lại công kích, vô số kiếm quang xỏ xuyên hư không đánh về phía bốn kẻ kia, Thiên Quân cũng muốn biết những kẻ này có bao nhiêu lực lượng.
“Làm sao có thể...”. Thần Khư con ngươi co rụt kinh hãi. Hắn thân mang Thời không chi lực nhưng lại không chút nào nhìn ra Thiên Quân một chiêu này làm sao đánh ra, dĩ nhiên là vượt qua không gian mà công kích hắn ah. “Thời không xoắn giết!”. Kinh hãi chớp nhoáng qua đi, Thần Khư há miệng khẽ hô, hai tay kết ấn đơn giản đẩy về phía hư không sụp xuống kia, hắn lúc này lựa chọn ngạnh kháng đương nhiên là muốn hiểu một chút thực lực của Thiên Quân rồi.
“Xuy...”. “Xuy!”. Kiếm quang chớp mắt liền đánh về phía bốn vị thiên kiêu, cả bốn bọn hắn đều không có cái nào dám khinh xuất, đều nhao nhao xuất thủ cản lại kiếm quang, trong đó bắt mắt nhất chính là Đông Phương Giang Hạ, hắn cũng là kẻ sử dụng kiếm, chỉ thấy quanh thân hắn bỗng nhiên sinh quang, một cái cự kiếm bóng mờ to lớn chợt xuất hiện bên ngoài thân thể hắn, cả thân hình cũng thẳng tắp như kiếm không chút sợ hãi nhìn những kiếm quang kia đánh về phía mình.
“Hắc hắc...”. Nhìn những kẻ kia giống như không dốc toàn lực đi cản đại chiêu của mình Thiên Quân chợt cười quái dị. “Như vậy liền cho các ngươi thấy hậu quả nhanh nhất đi!”. Nói đoạn hắn liền lao về phía Thần Khư, hôm nay hắn nhấy định phải lưu lại mấy cái thiên kiêu này!
“Ông...”. “Ông...”. Bên kia Tà Thần tà dị lực lượng tràn ra cùng lực lượng của Cường đối kháng, hai loại không đồng nhất lực lượng lúc này đối đầu một chỗ không ngừng ông ông tác hưởng thế nhưng có thể nhận ra, Cường lực lượng đang chiếm ưu thế tuyệt đối, đang dần dần chèn ép lực lượng của Tà Thần.
“Để xem hôm nay ngươi làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của ta!”. Cường như thần nhân lâm thế, tay phải hóa chảo chụp về phía Tà Thần, cả một vùng thiên không rộng lớn cũng theo đó như bị áp súc lợi hại không ngừng vang lên tiếng ken két kinh dị.
“Bồng...”. Thần Khư tiếp một chưởng của Thiên Quân thì mới biết bản thân có bao nhiêu sai lầm, nếu đối mặt với Cường như đối đầu với núi cao cứng rắn thì khi đụng phải Thiên Quân hắn lại như đụng phải sóng biển mãnh liệt, tuy rằng khác nhau về bản chất nhưng đều có một điểm chung đó là cường đại, cường đại làm người ta tuyệt vọng.
“Rầm!”. Thời không xoắn giết hình thành một loa ốc xoắn đánh về phía hư không sụp xuốn chợt bị vỡ vụn, Thiên Quân một chưởng liền trực tiếp đánh lên ngực Thần Khư, kẻ sau liền như diều đứt dây bay về phía sau, hai con ngươi trợn trừng không tin vào mắt mình.
“Xuy!”. “Xuy!...”. Kiếm quang như vô địch đánh tan công kích của bốn vị Thiên kiêu, bọn hắn bốn cái kinh hãi lập tức lùi lại, Đông Phương Giang Hạ hai con ngươi như muốn lồi ra không tin vào mắt mình, Thiên Quân một kiếm đơn giản như vậy đã chèn ép bọn hắn bốn cái đến mức này, một kiểm kia có bao nhiêu khủng bố?
“Toái hư chảo!”. Ngay khi Thần Khư còn chưa ổn định thân hình thì một tiếng nói lạnh lùng vang lên, một bàn tay trắng thon dài hóa chảo đã chụp lên ngực hắn. Thiên Quân thân hình cũng theo đó hiển lộ bên cạnh hắn.
“Thời không biến! Trục!”. Thần Khư con ngươi co rụt vội hô lên, thân hình chợt mờ đi ẩn vào hư không tránh đi một kích trí mạng, thế nhưng hắn có thể tránh được sao?
“Vẫn biết người chạy trốn còn nhanh hơn chuột, bất quá có thể tránh được hết công kích của ta sao?”. Thiên Quân đáy mắt hơi nổi lên ngoài ý muốn lạnh lùng nói. Trong một sát na đó Thần Khưu lại có thể tránh đi hầu hết lực lượng công kích của hắn, Thần tộc nắm giữ Thời không chi lực tạo nghệ không phải chuyện đùa đâu.
“Ầm!”. “Ầm!”. Thiên Quân một trảo không đánh lên Thần Khư thì cũng khiến hư không chịu đến công kích, hư không tại chỗ đó bị đánh vỡ ra như tấm gương, có thể thấy nếu Thần Khư nếu không chạy kịp thì đã bị đánh cho không chết cũng trọng thương.
“Khực...”. Thần Khư thân hình một lần nữa hiện thân đã cách Thiên Quân hơn ba dặm, hai con ngươi kinh hãi nhìn kẻ sau, khuôn mặt tuấn mỹ lúc này đã có chút tái đi. Không những là hắn, bốn kẻ còn lại mặt mũi cũng là kinh sợ nhìn Thiên Quân, kẻ này chính là cùng Cường sánh vai, thực lực này khiến bọn hắn cũng đều phải mặc cảm.
“Làm sao? Lúc này các ngươi thấy hối hận đã trễ...”. Thiên Quân hia con ngươi đảo qua năm cái lạnh nhạt nói, bất chợt hắn con ngươi co lại nhìn về phía Tà Thần cùng Cường đánh giết, tại đó lại xuất hiện một cỗ lực lượng khiến hắn cũng cảm thấy uy hiếp, cỗ lực lượng đó nơi xuất phát không phải từ Cường!
“Các ngươi đều phải chết! Tà Thần đệ lục kiếp!”. Một giọng nói thô bạo nhưng vẫn không che dấu được tà dị vang vọng cả một vùng thiên địa, theo đó Tử ý tràn ngập khắp cả một vùng thiên không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT