Vũ Thế Nguyệt thức hải từng một lần bị Thần tộc thiên kiêu Thần Anh Vô Địch hạ xuống Thần nguyên ấn ký, sau đó lại gặp phải ấn ký bạo tạc, nếu không phải Thần Quân khi đó hi sinh bản thân linh hồn lực lượng liều mạng bảo hộ thì nàng thức hải không những tan nát mà chủ hồn lúc đó cũng gặp phải hủy diệt! Bất quá, lần đó qua đi thì nàng chủ hồn cũng bị đánh chỉ còn tàn hồn, ký ức nhiều chỗ mất đi, nếu không phải khi đó được Cường đánh vào thức hải một đạo dung hợp lực lượng thì chỉ e đã tiêu tán giữa thiên địa từ lâu.
Sau đó lại không biết làm sao lại một lần nữa bị hạ xuống ấn ký khống chế, còn may lần này được Cường kịp thời thủ hộ nên không bị ảnh hưởng xấu, hai cái ấn ký kia tuy rằng ảnh hưởng đến nàng rất nhiều nhưng thủy chung không có cách nào đối với linh hồn của nàng tạo thành thương tổn, đây chủ yếu nguyên nhân là do nàng được Thương thiên hoa cũng lực lượng của Cường lưu lại thủ hộ. Bất quá, lúc này đối mặt với nàng là Thiên Quân, hắn lúc này chứng kiến nàng chỗ thiếu hụt, ký ức của nàng đã biến mất, nói cách khác, Vũ Thế Nguyệt lúc này đã mất trí nhớ!
“Aiii... Xem ra như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi!”. Trầm mặc một lát qua đi Thiên Quần thở dài nói. Trước mặt hắn Vũ Thế Nguyệt một mặt mờ mịt nhìn xung quanh tìm kiếm “Ca ca”, Thiên Quân rất nhanh liền biết cái kia Ca ca chính là Cường rồi, có lẽ từ lần kia thức tỉnh thì nàng ký ức đã mười không còn một, khi đó lại là nhận biết Cường đầu tiên, gọi tên kia là ca ca cũng không phải rất lạ, huống chi Vũ Thế Nguyệt từ tình huống bên ngoài lúc này cho thấy thì nàng chỉ tương đương nữ hài mười tám đôi mươi mà thôi.
“Ca ca đâu...”. Vũ Thế Nguyệt mắt giống như có hơi nước bốc lên nghẹn ngào nói. Nàng từ lúc thức tỉnh lần kia còn chưa một lần tách ra khỏi “Ca ca”, lúc này chỉ là “ngủ” một giấc tỉnh dậy lại không thấy hắn đâu, điều này khiến nàng cảm giác bất an vô cùng, nếu để cho người thấy một vị thiên kiêu Hư vô cảnh đại năng lúc này như thiếu nữ nhà bên khóc lóc mờ mịt không biết sẽ có cảm giác gì.
“Ta nói Cô cô...”. Thiên Quân trán như có mồ hôi lạnh chảy ra bất đắc dĩ nói, hắn từ lúc sinh ra đến giờ còn chưa một lần đến dỗ dành người khác, nhất là vị này như nữ hài trước mắt lại chính là Cô cô của hắn, nàng như khóc lên hắn chỉ có cách cùng nàng khóc ah. Linh quang không ngứng nhấp nháy, Thiên Quân dĩ nhiên là đang tìm đến cách đối ứng thích hợp nhất.
“Ta đưa ngươi đi tìm Ca ca có được không?”. Quýnh lên một lát Thiên Quân vội nói. Ngươi không phải muốn tìm Ca ca sao? Như vậy chỉ có cách tìm đến Ca ca mới được.
“Thật sao?”. Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Vũ Thế Nguyệt mắt sáng lên nhìn Thiên Quân nói, thân hình uyển chuyển nhưng là nháy mắt đứng trước mặt Thiên Quân, hai tay nhanh nhẹn túm lấy tay hắn nói, nàng tốt xấu cũng là Hư vô cảnh cường giả ah, tốc độ phản ứng nhanh vô cùng.
“Thật! Ta cùng Lê huynh là bằng hữu, ta cũng đang tìm hắn có chuyện, ta đưa ngươi đi gặp hắn!”. Thiên Quân mặt hắc tuyến nói, có gì đó không đúng đâu?
“Vậy tốt quá!”. Vũ Thế Nguyệt hai mắt như tinh thần khởi động, khóe miệng hơi chút nâng lên khiến cho thiên địa cũng vì đó mà biến sắc, cho dù là Thiên Quân cũng không thể không thừa nhận, Cô cô của hắn chính xác là một cái khuynh thế đại mỹ nhân, đơn giản chính là một cái vưu vật trời sinh.
“Ách...”. Thiên Quân hơi chút ngẩn ra, như vậy cũng quá tin người đi? Không lẽ nàng không những mất đi ký ức mà tâm tính cũng “trẻ hóa” luôn rồi? Đây nhiều nhất cũng chỉ ba bốn tuổi hài tử mà thôi, đơn giản như vậy liền tin người? Lau cái mồ hôi Thiên Quân chợt nghiêm giọng. “Ca ca ngươi sẽ không thích ngươi tình huống lúc này, khi gặp hắn mà chưng cái mặt này ra chỉ e sẽ khiến hắn tức giận...”.
“Vậy à...”. Vũ Thế Nguyệt hai con ngươi như tinh thần nghe vậy thì chớp chớp mấy cái, sau đó giống như nhận ra điều gì vội xoa xoa lên mặt, chớp mắt công phu liền một lần nữa ngẩng mặt lên nhìn Thiên Quân khẽ cười tinh nghịch. “Như vậy được sao?”. Nói đoạn mắt cũng híp lại như hai vành bán nguyệt, đặc biệt mỹ lệ thanh thoát.
“À... Đương nhiên được!”. Thiên Quân đưa tay lên chán che đi gật đầu nói. Thay đổi cũng quá nhanh chứ, chỉ sợ ngày sau khi nàng khôi phục trí nhớ, nhớ đến hôm nay chỉ e hắn cũng gặp đến uy hiếp to lớn, quả nhiền hài tử tâm tính cũng rất đáng sợ.
“Vậy nhanh đi tìm ca ca ah, ta muốn cho hắn biết Tiểu Nguyệt đã đột phá Hư vô cảnh, đã có thể không cần hắn bảo vệ...”. Vũ Thế Nguyệt nghe vậy thì nói, dĩ nhiên là rất gấp muốn tìm Ca ca của nàng.
“Huh, như vậy chúng ta liền đi...”. Thiên Quân nghe vậy thì cũng gật đầu nói. Bất quá nội tâm lại là hò hét không thôi, cái gì mà không cần bảo vệ, không có người bảo vệ thì chỉ sợ ngươi bị người ăn đến không còn ah, đơn giản chính là ngây thơ đến dọa người. Nói đoạn Thiên Quân cũng cất bước đạp vào hư không đi về phía Vực tây Toái hư hải, hắn cũng muốn nhanh chóng gặp được Cường ah, chí ít cần phải cố gắng ngăn cản tên kia trước khi hắn “không may” giết mất Vũ Thiên Dương.
“Ừ...”. Vũ Thế Nguyệt cũng gật đầu đáp ứng đi theo Thiên Quân bước lên thiên không, hai đạo quang hoa một trắng một đen lập tức lướt qua thiên không lao đi với tốc độ chóng mặt.
Phi hành được khoảng một khắc Thiên Quân mới hơi chút kinh ngạc quay đầu nhìn Vũ Thế Nguyệt vẫn đang đuổi sát phía sau mình nghi vấn. “Ngươi không sợ ta lừa ngươi?”. Hắn từ lúc chạy đi đã nghi hoặc không thôi, nếu nói trước đó Vũ Thế Nguyệt cho thấy tâm tính có chút trẻ con, đồng dạng như một cái hài tử nhưng nàng cũng là hàng thật giá thật Hư vô cảnh cường giả, không lý nào lại dễ dàng tin người như vậy chứ? Hắn không trực tiếp chui vào hư không tăng nhanh tốc độ chính là nguyên nhân này.
“Ta tin tưởng ngươi!”. Trái với Thiên Quân nghi hoặc, Vũ Thế Nguyệt nhưng là nhoẻn miệng cười nói. “Ta không biết trước đây đã từng gặp ngươi hay chưa, nhưng ngươi cho ta cảm giác quen thuộc, có lẽ như Ca ca nói, trước khi ta mất trí nhớ, ngươi là người quen của ta!”. Nàng có chút tự tin nói. “Hơn nữa...”.
“...”. Thiên Quân như có chút hiểu ra, hóa ra là như vậy, nàng cho dù đã mất đi trí nhớ nhưng khí tức quen thuộc của tộc nhân nàng vẫn nhận ra một hai, bọn hắn lại vừa tách ra chưa lâu, có thể nhận ra quen thuộc cũng không có gì lạ, bất quá câu sau lại khiến Thiên Quân đáy lòng nổi lên ý nghĩ khác lạ, cước bộ cũng liền ngừng lại giữa không trung.
“Hơn nữa, khí tức của ngươi cùng Ca ca có chút tương tự!”. Nàng có chút nghi hoặc nhìn Thiên Quân nói.
“Ồ?”. Thiên Quân hơi nhìn một chút Vũ Thế Nguyệt, rất nhanh hắn liền hiểu có chút tương tự là có ý gì. “Có lẽ là do dung hợp lực lượng rồi...”. Hắn đáy lòng có chút suy đoán lẩm bẩm.
“Nếu đã tin tưởng ta, như vậy một đoạn đường tới chỗ kia để ta mang ngươi đi đi!”. Thiên Quân bước nhẹ về phía Vũ Thế Nguyệt nói, đồng thời đưa ra một tay nắm lấy tay của Vũ Thế Nguyệt. Người sau cũng không có ý định phản kháng, Hư vô chi lực từ Thiên Quân thể nội tràn ra, hắn thân hình cũng là biến mất khỏi phiến thiên địa này. Tiếp theo chính là một đoạn đường dài nhàm chán, Thiên Quân một mực giữ lấy Vũ Thế Nguyệt bên mình điên cuồng chui vào hư không chạy nhanh về Toái hư hải vực tây, chỗ đó chỉ e rất nhanh sẽ bị xáo trộn.
Toái hư hải Vực tây.
Chỗ này mấy ngày nay liên tục xuất hiện đánh giết trên quy mô rộng, nói là quy mô rộng nhưng gay nên tất thảy lại chỉ có một người mà mà thôi, hắn công kích nhưng là trảo rộng mấy chục dặm, điên cuồng công kích dải thảm, hắn dĩ nhiên là muốn dùng biện pháp cực đoan này tìm ra kẻ địch đang ẩn núp. Hắn chính là kẻ gây nên hung danh so với Thiên Quân chỉ hơn chứ không kém, Thanh thánh sứ của Hư thiên bí cảnh, một vị lam y bí ẩn cường giả.
Tại một chỗ nào đó ở Vực tây này có một vùng biển kín rộng lớn không nhìn thấy phần cuối, bên trong hung thú phần đông, không khí cũng xem như tươi mát, chỉ là hôm này nơi này yên bình bị mấy vị khách ngoại lai đến phá hỏng. Thiên không đột nhiên đen kịt mà bắt đầu...
“Oành...”. Phô thiên cái địa lực lượng đột nhiên từ thiên không hạ xuống đánh về phía mặt nước bên dưới, giống như có vô số lưu tinh từ thiên không hạ xuống hóa thành từng đạo hỏa tuyến đâm xuống mặt nước khiến cho nước cũng bị sôi lên sùng sục, vô số hung thú nhỏ yếu còn chưa kịp phát giác cái gì đã bị oanh thành mảnh vụn tan biến giữa thiên địa, nơi này xinh đẹp chớp mắt bị âm u, tiêu sát khí tức che lấp.
“Ngao...”. “Hống...”. Từ bên dưới vùng biển vang lê vô số tiếng gầm rú kinh thiên động địa, từng đầu hung thú mang theo hung sát chi khí cường thịnh không thể tả, bọn nó một đám bạo ngược hướng thiên không đen kịt công kích.
“Hừ! Hải Hoàng sao? Lại lựa chọn tại nơi này ẩn náu, ngươi nghĩ có thể tránh được ta dò xét?”. Một giọng nói đột nhiên từ thiên không vang lên, một vị lam y thanh niên tóc dài qua vai tùy bí bay múa có chút ngổn ngang từ hư không bước ra. Hắn một thân khí tức thâm sâu như biển, tối nghĩa lực lượng từ thể nội hắn tràn lan khiến cho hư không cũng phải rung động kịch liệt, khuôn mặt góc cạnh rõ kiên nghị đối với vô số công kích đánh về phía mình không chút nào phản ứng, hắn con ngươi chợt lóe lên một vết lạnh lẽo, tay trái cũng liền đối với hư không phía dưới vỗ xuống.
“Vô hạn yên diệt!”. Chưởng ảnh đón gió lớn lên, chớp mắt đã biến thành một cái cự chưởng mấy chục dặm đánh xuống bên dưới, những hung thú kia công kích tất cả đều bị một cái cự chưởng bàn tay này cản lại nghiền áp, không những thế cự chưởng còn mang theo tuyệt đối lực lượng đánh tan hư không tiếp tục éo xuống bên dưới mặt biển, uy năng khủng bố khó có thể tưởng tượng.
“Hống...”. Rất nhiều hung thú thấy như vậy thì cũng kinh hãi không thôi, kẻ đến cường đại vượt qua bọn nó có thể đối kháng, trong số những hung thú công kích trả đũa kia cũng có hai con Hung thú Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất, thế nhưng khi cự thủ ép đến gần mặt biển thì bọn nó cũng chưa kịp làm ra cái gì phản ứng, bất quá lúc này từ dưới mặt biển lại vang lên một tiếng hống kinh thiên động địa, một con cự chảo từ đó vươn lên cùng cự chưởng va chạm, uy lực vô cùng khó lường.
“Ồ...”. Lam y thanh niên thấy vậy cũng có chút kinh ngạc, bất quá lực lượng ép xuống vẫn không chút nào giảm, một chưởng một chảo chớp mắt liền va chạm.
“Oành...”. Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không tại chỗ đó phá toái kịch liệt kéo dài ra xung quanh, nguyên bản chỗ hư không Lam y thanh niên đang đứng cũng bị phá toái như kính vỡ vụn, mặt biển bị đánh hõm xuống, sóng ngầm cũng mãnh liệt đánh lên thiên không, không ít hung thú tại trong phạm vi đó không kịp chạy thoát liền bị liên lụy, tại chỗ lập tức bị xoắn giết không còn, chết oan uổng!
“Kẻ đến là ai? Tại sao lại công kích U hải của bọn ta?”. Một tiếng kinh thiên nộ hống mang theo tức giận cùng lực lượng xung thiên từ dưới mặt biển vang lên, một con cự thú sáu chân dài đến mấy trăm trượng, đầu lâu hung ác kỳ quái lăng không xuất hiện. Cự chảo vừa rồi chính là chân trước của nó, lúc này nhìn như không chút tổn hao nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy nó đang run lên từng đợt nhè nhẹ, dĩ nhiên là cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
“U hải?”. Lam y thanh niên đứng bễ nghễ phía trên thiên không nghi hoặc, chỗ hắn đứng hư không loạn lưu tà sát bừa bãi nhưng hắn không chút để ý, lực lượng kia đến cách hắn mấy trượng liền không hiểu tiêu thất, có thể thấy hắn lực lượng đã cường đại đến cấp độ nào. “Ta không quan tâm nơi này là chỗ nào, đem Hải Hoàng giao ra đây, bằng không ta liền san bằng U hải, để xem nếu nơi này không có nước hắn còn làm sao trốn...”. Lam y thanh niên thanh âm ầm ầm vang vọng khắp U hải, dứt lời thì quanh thân hắn một loại tử thanh sắc hỏa diễm cũng lăng không xuất hiện trên thiên không, chớp mắt liền chiếm giữ một mảnh lớn thiên không, nhiệt độ kinh khủng khiến cho hư không cũng có dấu hiệu tan chảy, kẻ này thật là có ý định đốt đến khi U hải cạn kiệt nước ah, thủ đoạn khủng bố cùng cực đoan không thể theo lẽ thường có thể nói.
“Hải hoảng?”. Cự thú kia lạnh lùng nhìn Lam y thanh niên nghi hoặc. Nếu không phải vừa rồi va chạm khiến nó có chút nghi kị Nhân loại trước mặt thì nó đã lập tức lao lên nuốt lấy tên kia vào bụng. “Hắn không có ở đây!”.
“Hắc hắc, như vậy cũng không phải ngươi có thể nói!”. Lam y thanh niên nghe vậy thì cười quái dị hai tiếng. “Chết!”. Nói đoạn chân trái cũng nâng lên dẫm xuống phía dưới, không gian liền như từng tầng từng tầng bị phá toái ép nát.
“Hừ! Hống...”. Cự thú thấy vậy cũng gầm lên một tiếng, miệng như chậu máu há ra, một quả cầu sáng mang theo hủy diệt khí tức lập tức xuất hiện lao về phía Lam y thanh niên.
“Ngươi khinh người quá đáng...”. U hải phía dưới sóng biển cũng đột nhiên nổi lên, một giọng nói tức giận vang lên, chín con thủy long lao lên quất về phía Lam y thanh niên, mỗi nơi đi qua hư không cũng liền phá toái kịch liệt.
“Hay cho một câu khinh người quá đáng...”. Lam y thanh niên cười lạnh một tiếng, tay trái hóa chảo vồ xuống mấy đầu thủy long. Đại chiến lại tiếp tục xảy ra...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT