Tam đại phúc địa dành cho Thí luyện giả đi vào Hư thiên bí cảnh đều có quy định riêng, trong đó có Đạo trần hồ là nơi có quy định nghiêm ngặt nhất, nơi này là không cho tranh đấu, thế nhưng trong một ngày nó liên tiếp đã bị phá bỏ, nó đang “hứng chịu” lần phá bỏ thứ hai ah!

“Ầm!”. “Uỳnh!”. Đạo trần hồ phía trên đủ loại quang hoa ánh sáng công kích bay loạn, không ngưng vang lên tiếng nổ lớn, Vũ Thiên một thân tu vi toàn lực vận khởi nhưng đối thủ quá nhiều khiến hắn có chút lúng túng, rất nhanh hắn liền nhận ra điều này.

“Ầm!”. Lại một tiếng trầm đục vang lên, một bóng đen bị đẩy lùi sang một bên, là Vũ Thiên!

“Khục!...”. Ngay khi dừng lại ổn định thân hình hắn liền ho ra một ngụm máu. “Hừ! Một đám tiểu nhân hèn hạ!”. Hắn không thèm lau đi khóe miệng máu tươi mà lạnh lùng nhìn xung quanh Thí luyện giả dị tộc nói.

“Ha ha, ngươi số đã tận! Hôm nay ở đây chịu chết đi!”. Thần Anh Thiên Hạ cười lạnh nói. Ở đây có thể xem như lấy hắn làm đầu công kích Vũ Thiên rồi.

“Hắc hắc! Không biết Thần Quân tên kia là ai lại có thể khiến cho Vũ Thiên trọng thương như thế, xem ra Nhân tộc vô hậu rồi!”. Nói là một cái bí ẩn Thiên kiêu, hắn nói cũng không để lộ bản thân vị trí.

“...”. Những vị thiên kiêu dị tộc khác cũng nói không ít lời chế nhạo, nếu là cùng đẳng cấp khi bọn hắn liên thủ lại thì dĩ nhiên không được sáng sủa cho lắm, thế nhưng khi kẻ đó là Vũ Thiên, việc bọn hắn liên thủ chém giết được hắn có lẽ còn được xem là vinh quang ah!

“Hừ! Các ngươi có thể ngăn cản ta rời đi?”. Vũ Thiên hừ lạnh nói. Nếu không phải hắn có lý do không muốn rời đi thì đám người này làm sao có thể lưu lại được hắn? Mặt khác, hắn hôm nay mới nhận ra một điều, đối với địch nhân không chém tận diệt tuyệt là không được, trước đó hắn luôn không xem bọn này là đối thủ nhưng khi hắn bị thương, bọn hắn lại chính là những con sói độc ác đến cắn trộm hắn...

“Ha ha! Ngươi có thể rời đi nhưng nàng thì không được rồi!”. Bật chợt một giọng cười trào phúng vang lên, Thần Anh Thủy lúc này bên cạnh có thêm một cái mỹ nhân hắc y, chính là Vũ Thế Nguyệt, nàng lúc này đang bị Thần Anh Thủy lực lượng giam cầm không thể nhúc nhích, con ngươi đang lạnh lùng nhìn Thần Anh Thủy, có lẽ nếu ánh mắt có thể giết người thì Thần Anh Thủy đã chết từ lâu rồi.

“Khặc khặc! Nữ nhân này quan trọng với hắn như vậy, Thần huynh quả nhiên hảo thủ đoạn!”. Một cái Thiên kiêu nhếch mép cười quái dị nói.

“Huh...”. Vũ Thiên con ngươi co rụt nhìn lấy Thần Anh Thủy cùng Vũ Thế Nguyệt sau đó con ngươi chuyển về phía Nhân tộc Thí luyện gỉa đang đứng một bên, hắn vừa rồi vì không muốn Vũ Thế Nguyệt bị ảnh hưởng bởi trận chiến của hắn cùng đám Thiên kiêu dị tộc nên đã đẩy nàng sang phía Nhân tộc đang tụ tập lại một nhóm kia, bên trong thậm chí có một vị Thánh tổ bước thứ tám trung kỳ cùng bốn vị Thánh tổ bước thứ bảy! Vốn nghĩ bọn hắn sẽ bảo vệ Vũ Thế Nguyệt nhưng xem ra không phải như thế rồi.

“Ha...”. Bất chợt hắn nhếch mép nở nụ cười, tình cảnh này khiến hắn nhớ đến hoàn cảnh của bản thân tại Huyền môn Thánh tông, hắn nếu xét về thân phận thì tuyệt đối vô cùng cao nhưng trong tông hắn hầu như không có lấy một người bạn. “Ha ha ha...”. Bất chợt hắn con ngươi chợt lóe sau đó ngửa mặt cười lớn, hắn lạnh lùng liếc nhìn về phía Nhân tộc Thí luyện giả đang đứng. “Các ngươi sẽ vì hôm nay mà hối hận!”. Hắn cười lạnh nói. “Về phần các ngươi, uy hiếp nàng các ngươi không biết mình đã đụng đến cái gì rồi!”. Hắn như cười không phải cười liếc nhìn xung quanh Thiên kiêu các tộc nói, kết hợp với máu tươi còn đang rỉ ra nơi khóe miệng nhìn có chút dọa người.

“Hừ! Tự gây họa không thể sống!”. Nhân tộc một nhóm người đang tụ tập một tiếng hừ lạnh vang lên, chính là một trong bốn kẻ có tu vi Thánh tổ bước thứ bảy kia. Hắn nói giống như bản thân không tham gia vây quét đã lalf vạn hạnh rồi ah!

“Hôm nay ngươi lưu lại đây đi!”. Thần Anh Thiên Hạ hừ lạnh nói, hắn quanh thân Thời không lực lượng lại một lần nữa bùng lên nhộn nhạo, sử dụng Chung cực lực lượng với hắn tu vi lúc này vẫn vô cùng khó khăn cùng có nhiều hạn chế, nhưng nếu hôm nay có thể chém giết Vũ Thiên hắn đương nhiên nguyện ý.

“Hừm...”. Côn Lân Đế vốn cũng không thích thú với việc hợp lực vây công nhưng khi đã tham gia hắn đương nhiên sẽ không giữ lại, Côn bằng pháp chính là từu trận chiến này mà tái hiện thế gian.

“Vù” “Vù”. Không cùng có Thiên kiêu lại bung ra lực lượng, lúc này một vòng chiến tiếp theo lại bắt đầu, Vũ Thiên thương thế chắc chắn không nhẹ, lúc này đây bọn hắn muốn một lần giải quyết kẻ được xem là đệ nhất nhân này. Tuy rằng việc kìm giữ Vũ Thế Nguyệt khiến Vũ Thiên lưu lại có chút vô sỉ nhưng đôi khi muốn thành sự thì không nên câu nệ tiểu tiết.

“Hắc hắc!”. Vũ Thiên nhìn đủ loại quang hoa công kích đánh về phía mình đột nhiên cười hắc hắc quái dị. “Để xem hắn làm sao sửa trị các ngươi! Thiên phạt thương khung!”. Hắn hai tay vươn ngang rồi gầm lên, quanh thân hắn Thiên phạt lực lượng cũng bùng lên mãnh liệt, cả thiên địa như lâm vào hầm băng đông lại, không lẽ hắn định dùng một chiêu này ngăn cản phần đông công kích?

.......

“U...”. Bên dưới Đạo trần hồ, Thần Quân cũng lâm vào bị hợp kích, chỉ khác hắn đối phó chỉ có ba kẻ địch mà thôi. Một tiếng như là tiếng còi hú vang lên khắp thiên địa, nó xen lẫn với xung quanh vô số dây leo cùng với sóng cát đang cuộn trào mãnh liệt, tất cả giống như đang tập trung vào một chỗ công kích.

“Ầm!”. Một tiếng vang vọng cả thiên không vang lên, dây leo cùng sóng cát đánh cùng một chỗ vang lên tiếng va chạm lớn, cùng với đó một bóng người cũng bị đánh bay lùi về phía xa có chút chật vật. Hắn dĩ nhiên là Thần Quân ah!

“Hừ...”. Hắn lạnh rên một tiếng ồn định lại thân hình giữa không trung sau đó lạnh lùng nhìn phía trước. “Khinh thường rồi...”. Hắn khóe miệng rỉ ra máu tươi lẩm bẩm. Ban nãy có thể xem như hắn bị đánh lén dẫn đến thương thế, thế nhưng cũng không thể phủ nhận nó vừa rồi đã xem nhẹ kẻ địch rồi. Hư không thiết thụ Thụ yêu, Sa yêu cùng cái kia không biết Hỗn độn pháp bảo phôi thài công kích lực lượng vượt ra suy đoán của hắn khiến hắn cho dù đã tế ra Luân hồi chi bàn nhưng vẫn không kịp tránh đi, dẫn đến bị thương một chút.

“Thí luyện giả! Ngoan ngoãn giao ra linh hồn của ngươi, phục vụ vĩ đại Thiên Luân ta, ta để ngươi vĩnh sinh vĩnh chú!”. Thần Quân đang lạnh lùng nhìn phía trước khói bụi còn chưa tản đi kia thì một giọng nói cuồng ngạo nhưng lại có chút trẻ con buồn cười vang lên. “Nếu không ngươi chắc chắn phải chết!”.

“Hử?”. Thần Quân con ngươi trợn trừng lên không biết nói gì. Đúng như Hư không thiết thụ cùng Sa yêu trước kia nói thì tự nhận là Thiên Luân kia có lẽ cũng đã trưởng thành về tâm lý rồi ah, nói cách khác giọng nói của nó có lẽ cũng nên là thanh niên hoặc là trung niên rồi, như thế nào còn là giọng nói trẻ con được?

“Luâ hồi thiên cực!”. Thần Quân không tiếp tục giữ lại nữa mà hai tay kết ấn đẩy ra phía trước lạnh lùng nói, lập tức có vô số hình thái cực tím đen nhỏ đánh về phía trước, cho đến lúc này hắn còn chưa nhìn thấy chân thân của Hư không thiết thụ cùng Sa yêu, bị động chịu đòn không phải là tác phong của hắn, huống chi lúc này thêm vào Thiên Luân một cái càng thêm nguy hiểm có thể khống chế hai kẻ trước, hắn cần phá đi cục diện bị bịt mắt như vậy đã.

“Ha ha! Vô ích! Cho dù ngươi có công kích như thế nào đi nữa cũng không có kahr năng đánh trúng ta!”. Thiên Luân giống như cũng không nhận ra mục đích của Thần Quân mà nghĩ rằng Thần Quân đang công kích nó thì cười cuồng ngạo nói. “Đánh cho ta!”. Nó lại như chỉ lệnh nói.

“Vút!” “Vút..”. “Sa”... Lập tức lại có vô số dây leo đâm ra từ hư không, sống cát lại cuộn trào đánh về phía Thần Quân.

“Ầm!”, “Ầm!’. Thần Quân công kích đến trước đánh vào không gian khiến cho không gian xung quanh cũng phải ầm ầm bạo liệt, đồng thời với đó hai loại công kích kia cũng đánh về phía hắn.

“Hừ! Lúc này còn muốn đánh lén bổn tọa!”. Thần Quân con ngươi đột nhiên co rút hừ lạnh nói. Hư không thiết thụ cùng Sa yêu công kích cường đại không giả, chỉ là hai loại công kích đó còn không có khả năng đánh xuyên qua Luân hồi chi bàn bảo hộ đả thương hắn, công kích thực sự là công kích của Thiên Luân kia, nó giống như có thần thông ẩn độn không gian, nơi này hoàn cảnh có lẽ cũng là do nó tạo nên. “Yên diệt!”. Hắn trán đột nhiên tách ra một khe hở màu tím nhìn về phía bên phải, một cột sáng màu tím cũng bắn ra đánh về phía đó, công kích linh hồn chính là thủ đoạn Thần Quân hắn không sợ nhất.

“Ngươi....”. Hư không bị đánh phá hiện ra không phải là hư không loạn lưu mà là hoàn cảnh thực sự của nơi này, vẫn là như cũ bị cát hoàn toàn chiếm đống nhưng lại nhiều hơn ra ba “dị vật” phân biệt là một cái cây màu nâu sậm cành là che phủ bầu trời, một người được đắp lên từ cát, phía trên là nhân thể nhưng hạ thân lại trực tiếp kết nối với biển cát bên dưới, cuối cùng thì là một cái nam hài đang đứng lơ lửng giữa hai cái trước, lúc này nam hài đang trợn mắt há mồm chỉ Thần Quân không biết nói gì.

“Hừ! Cuối cùng cũng đã nhìn thấy các ngươi!”. Thần Quân không chút để ý dây leo cùng cái đánh lên Luân hồi chi bàn phong ngự mà hừ lạnh nói. Hắn đương nhiên cũng để ý đến tổ hợp kỳ quái kia, Sa yêu cùng Hư không thiết thụ là bị Thiên Luên khống chế, về phần Thiên Luân tỏa ra khí tức cường đại không thể nghi ngờ đã vượt qua Thánh tổ cảnh, chắc chắn đã đạt đến Hư vô cảnh cấp bậc pháp bảo rồi, còn chưa chính thức trưởng thành.

“Cho dù ngươi nhìn thấy bản Thiên Luân thì cũng phải chết!”. Nam hài sau một chút ngẩn ra thì mới lạnh lùng nói. Từ lúc nó bắt đầu sinh ra linh trí thì cho đến nay vẫn chưa có bất kỳ ai có thể phá được thần thông của nó, tuy rằng đến nay nó gặp được bất quá chỉ có ba người nhưng bọn hắn đều không phải dạng người hời hợt, ai biết được Thần Quân có thể phá được nó thần thông.

“Tiểu hài tử quả nhiên không được dạy dỗ chu đáo là không được!”. Thần Quân nghe vậy thì lắc đầu lạnh nhạt nói. Có thể Thiên Luân chính là một cái Pháp bảo đã tồn tại không biết bao năm tháng nhưng nó vẫn mang tâm tính trẻ con, cho dù có lực lượng cường đại nhưng vẫn không thể phủ nhận điều này ah.

“Ngươi... Ngươi dám nói bản Thiên Luân là hài tử? Đáng chết! Đáng chết a! Các ngươi còn không lên cho ta! Bắt lấy hắn, ta muốn từ từ trừng phạt hắn!”. Thiên Luân nghe vậy thì giận tím mặt gầm lên sau đó quáy sang Hư không thiết thụ cùng Sa yêu hét lớn ra lệnh, nó thân thể cũng lao về phía Thần Quân.

“Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất là cực hạn công kích của ngươi rồi...”. Thần Quân nhìn Thiên Luân đang lao về phía mình lạnh nhạt nói. Nếu là chân chính đánh nhau hắn cũng không sợ Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất đại năng, tuy rằng không thể đánh giết nhưng hắn tự tin mình không bại, lại gặp Thiên Luân cái này hài tử hắn đã có cách “dụ dỗ”, đương nhiên cần phải đánh bại nó trước.

“Vù!”. Hư không thiết thụ vô cùng to lớn đột nhiên biến mất, nó đương nhiên là đã dùng đến bản thân thiên phú ẩn độn hư không đánh lén Thần Quân. Cùng với nó thì Sa yêu thân mình cũng sụp xuống “tan” vào trong cát dưới chân, lúc này đây bọn hắn hai người mới thực sự toàn lực công kích Thần Quân ah!

“Thiên linh phá!”. Thiên Luân đi đầu công kích hét lên, phối hợp với nó thân hình có chút “kiều tiểu” thì hơi có chút quái dị. Theo nó há miệng phun ra một tia sáng đánh về phía Thần Quân thì hư không liền như sóng uốn lượn hướng Thần Quân, đây dĩ nhiên là công kích linh hồn rồi.

“Hừ! Nghĩ bổn tọa sợ các.. Huh?!?”. Thần Quân hừ lạnh, hắn đương nhiên không sợ ba tên này hợp kích, nhưng hắn quên mất nơi này hoàn cảnh.

“Sa” “Sa”. Dưới chân hắn cát đột nhiên cuốn động sụt xuống, từ cát như có đôi bàn tay thò ra nắm lấy chân kéo xuống cát như muốn dìm chết hắn, hắn vậy mà trong tình huống này chậm mất một nhịp.

“Ầm!”. Biển cát đột nhiên nổ vang, Thần Quân thân đang trong biển cát đương nhiên là đứng mũi chịu sào, áp lực như muốn ép nổ hắn.

“Xoạt!” “Xoạt!”. Lại có vô số dây leo mũi nhọn hoắt hướng hắn đâm xuyên, Hư không thiết thụ cùng Sa yêu vậy àm phối hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ.

“...”. Thần Quân con ngươi lóe lên kinh hãi, hắn vậy mà quên mất hai tên này thần thông vố có, hắn còn chưa kịp phản ứng đã dính phải hợp kích khá khó chịu. Thân trong hiểm địa hắn đương nhiên không dám chủ quan, dưới chân một cái cự đại Luân hồi chi bàn bóng mờ hiện lên. “Luân hồi tiểu chu thiên!”. Hắn gầm lên. Lúc này còn không lộ ra chân thực lực lượng hắn chỉ sợ phải nuốt hận.

“Xuy...”. Bất chợt một tiếng xuy nhẹ vang lên, kèm theo đó là tiếng rên đau đớn của Thần Quân.

“Ha ha! Để xem ngươi lúc này làm sao trốn!”. Thiên Luân tiếng cười cuồng ngạo lại vang lên, nó thân hình nam hài đã thần kỳ đứng trước mặt Thần Quân, một tay đánh lên mi tâm của hắn. Thiên Luân vậy mà có thể đi xuyên Luân hồi chi bàn phòng ngự trực tiếp công kích hắn bản thể.

“Hừ!”. “Bạo!“. Thần Quân lạnh rên một tiếng. Cự đại Luân hồi chi bàn bóng mờ cũng ầm ầm bạo liệt, đây là thủ đoạn nhanh nhất lúc này hắn có thể làm được để phản kích. Chỉ là một đoàn này chỉ là lấy thương đổi thương mà thôi.

“Ầm!”. Ba đạo công kích dồn dập đánh lên Thần Quân gặp lấy chính là hắn đại chiêu hủy diệt, nơi này lập tức xuất hiện một cái bóng mây hình nấm, kết quả của bạo liệt ah!

“Khặc!”. Bên trong khói bụi Thần Quân ho ra một ngụm máu, quanh thân hắn ghim lấy không dưới mười cái dây leo đang không ngừng ngọ nguậy như những con sâu, không những thế chúng còn đang chầm chậm phát triển dài ra vô cùng quái dị.

“Hừ!”. Hắn hừ lạnh một tiếng đưa tay trực tiếp nắm lấy mấy sợi dây leo kéo ra khỏi thân thể mình, theo đó máu tươi liền tuôn ra, y phục cũng bị rách nát, máu tươi tuôn ra không ngừng. “Khá lắm!”. Sau khi kéo ra hết mười mấy sợi dây leo Thần Quân mới lạnh lùng nhìn bên ngoài phía xa nói, hắn lúc này tạo hình muốn bao nhiêu chật vậy có bấy nhiêu chật vật, thân thể bị đâm xuyên mười mấy lỗ, y phục tan nát, còn may có Thái sơ thân thể lực sinh mệnh cường đại hắn rất nhanh liền khỏe lại, chỉ là mặt mũi có chút tái nhợt, Thiên Luân công kích linh hồn không phải chuyện đùa ah, hắn vậy àm cũng thụ thương!

Thần Quân thụ thương nhưng hắn bạo liệt Luân hồi chi bàn Tiểu chu thiên kia đem đến thương thế đối với kẻ địch cũng không nhỏ, cho dù là không kém Hư vô cảnh đại năng giai đoạn thứ nhất Thiên Luân cũng ăn không tiêu, thân thể nhỏ nhắn ở xa kia cũng đang run lên bần bật, về phần Hư không thiết thụ dựa vào trình độ cứng rắn mà nổi danh lúc này cũng càng là bị bẻ gãy hơn nửa, trọng thương thảm trọng! Về phần Sa yêu thì đã không thấy tung tích, xem ra nó bị thương cũng không nhẹ.

“A a a... Bản Thiên Luân chắc chắn sẽ giết ngươi!”. Thiên Luân khuôn mặt trắng bệch trọng gầm lên giận dữ, nó từ khi sinh ra đến này đây là lần đầu tiên chịu đến thương tổn lớn đến như vậy. Nó quanh thân lực lượng chợt cuồng bạo mà bắt đầu, từ lúc bắt đầu đánh nhau với Thần Quân đây là lần đầu tiên nó dùng toàn lực, Thần Quân đã thực sự chọc giận nó rồi ah!

“Ngươi quên mất vì sao Đạo trần hồ cấm chế bị phá sao?”. Thần Quân như cười không phải cười nhìn phía trước nói. Cả ba tên này thủ đoạn đều không ít, ám toán chỉ sợ cũng khiến hắn khốn đốn, cách nhanh nhất là tập trung đánh bại Thiên Luân, hai kẻ còn lại có thể tự động dừng lại rồi.

“Ông!’. “Ông!”. Hắn quanh thân lấy Luân hồi lực lượng làm trung tâm, Hủy diệt, Vận mệnh, Thời không lập tức hiện ra quấn quanh lấy Luân hồi lực lượng, rất nhanh liền dung hợp!

Bây giờ mới là lúc Thần Quân cùng Thiên Luân thật sự chém giết!

******* Từ sáng đến chiều vốn viết được 2 chương, đang định viết 3 chương trả nợ dần ai dè em hàng xóm sang đạp đổ tất cả, bản thảo chưa kịp lưu thì đã mất....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play