Vương Trạch Vinh thật sự không ngờ rằng mình còn chưa trở lại huyện Khai Hà thì đã có chuyện liên quan đến mình. Nhận được điện thoại của Hứa Tố Mai, Vương Trạch Vinh chạy tới một chỗ giải trí gần tỉnh ủy.
Chỗ này Vương Trạch Vinh đã sớm nghe người ta nói qua, nghe nói là nơi lãnh đạo tỉnh ủy nghỉ ngơi giải trí, bên trong chủ yếu là rèn luyện thân thể, chắc chắn cũng có một số trò tiêu khiển nhưng thiết yếu chính là bảo an chỗ này hết sức nghiêm ngặt, có rất nhiều nhân vật trong chính quyền.
Hứa Tố Mai tự mình đi ra đưa Vương Trạch Vinh vào.
Không có người đưa đón thì Vương Trạch Vinh không có khả năng đi vào được.
- Tiểu Vương, Hàm Yên có thích thứ tôi tặng không?
Vừa thấy Vương Trạch Vinh đến, Hứa Tố Mai liền hỏi.
Nhớ ngày đó mình đưa quần áo ra trước mặt Lữ Khánh Phân, cũng nói ra là Hứa Tố Mai tặng. Đặc biệt khi Hàm Yên kể lại chuyện gặp một người phụ nữ giống hệt với nàng ở trên tỉnh thành thì ánh mắt của Lữ Khánh Phân rõ ràng biến hóa. Vương Trạch Vinh cảm thấy giữa Hứa Tố Mai và Lữ Hàm Yên có một mối liên hệ gì đó, đôi khi hắn từng nghĩ liệu hai người có quan hệ thân thích gì hay không.
- Cô, Hàm Yên rất thích, nhờ cháu cám ơn cô, à, mà cô ấy còn bảo cháu tặng cô một món quà để cảm tạ.
Vương Trạch Vinh lấy một cái vòng tay từ trong bao da đưa cho Hứa Tố Mai. Đây là hắn căn cứ vào giá trị bộ quần áo để mua, không có lý do lại nhận lễ vật quý trọng từ người khác, lúc sắp đi Lữ Hàm Yên còn giao nhiệm vụ cho mình rằng nhất định phải mua một lễ vật có giá trị tương xứng để hoàn lễ.
Cầm lấy cái vòng tay nọ, vẻ mặt của Hứa Tố Mai có hơi mụ mị.
Hai người đi vào một gian phòng, quả nhiên Hứa Tố Anh cũng ngồi ở đó, thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Hứa Tố Anh đứng lên cười nói:
- Tiểu Vương tới đó à?
- Xin chào cô Hứa.
Vương Trạch Vinh lễ phép bắt chuyện, tới tận bây giờ hắn còn không rõ Hứa Tố Mai có phải là người sống trong quan trường hay không. Lần này vừa đến hắn liền thầm quan sát quan khí của Hứa Tố Mai, hắn phát hiện quan khí của Hứa Tố Mai toàn bộ là màu hồng. Cái loại quan khí này thì yếu hơn so với Trương Tất Trường nhưng cũng không là bao. Bây giờ nhìn sang Hứa Tố Anh, trên người Hứa Tố Anh cũng không có quan khí, thế nhưng trong phong thái thì lại ẩn chứa quan khí rất mạnh. Đây là một tình huống vô cùng huyền diệu, nhìn như không mà lại như có, rốt cuộc đây là cái dạng gì?
Đích thân Hứa Tố Anh pha trà cho Vương Trạch Vinh, nói:
- Uống chút trà đi.
Vương Trạch Vinh nhấc chén lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống nói:
- Trà ngon.
- Tiểu Vương, tết rồi Hàm Yên có đến nhà cháu chưa?
Hứa Tố Mai mỉm cười nói. Đề tài mà nàng nói vẫn quay xung quanh Hàm Yên. Giống như là ngoài chuyện về Hàm Yên thì chẳng còn đề tài nào khiến nàng hứng thú nữa.
- Dạ, mẹ con cô ấy đã qua nhà cháu rồi.
Vương Trạch Vinh cố ý lôi Lữ Khánh Phân ra.
- Mẹ cô ấy?
Hứa Tố Anh thoáng nhìn trộm sang Hứa Tố Mai rồi hỏi.
- Tình cảm của cháu với Hàm Yên rất tốt. Nghe nói hai đứa sắp kết hôn rồi. Định khi nào tổ chức?
Hứa Tố Mai hỏi. Nói tới việc kết hôn, nàng chăm chú nhìn Vương Trạch Vinh, phảng phất như mẹ vợ đang soi con rể vậy.
- Việc này hai nhà đã bàn bạc xong cả rồi, chờ cháu trở về sẽ làm.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói.
Ba người cứ thay phiên nhau hỏi đáp một hồi.
Hứa Tố Mai nói:
- Tiểu Vương, cô muốn giúp Hàm Yên và cháu lên tỉnh, cháu có ý kiến gì hay không?
- Điều lên tỉnh?
Lời này khiến Vương Trạch Vinh ngẩn ngơ, nói không muốn lên tỉnh là nói dối. Hắn tin chắc rằng chỉ bằng việc Hứa Tố Mai có thể tiếp đãi mình trong cái nơi giải trí dành riêng cho lãnh đạo tỉnh thì có thể dễ dàng điều lên tỉnh. Thế nhưng, Vương Trạch Vinh nghĩ đến mục tiêu phấn đấu của mình trên quan trường, giờ đang là thời kỳ hắn bay lên, vạn nhất có thể thật sự lên tỉnh nhưng lại chỉ là một người bình thường hoặc một cái chức vị nhỏ nào đó thì rất khó phát triển. Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Cháu thích phát triển từng bước một từ cơ sở.
Hứa Tố Anh vội vàng nói:
- Chẳng lẽ muốn để Hàm Yên đi theo cháu chịu khổ.
Vương Trạch Vinh mỉm cười không nói gì nữa. Có lẽ điều lên tỉnh thì có thể có không gian để phát triển, nhưng mà Vương Trạch Vinh vẫn hi vọng có thể thông qua sự cố gắng của bản thân mình để phát triển, gần đây hắn rất thích hưởng thụ cảm giác trưởng thành này.
- Nếu không, trước tiên điều Hàm Yên tới tỉnh được không?
Hứa Tố Anh nói.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Việc này các cô cứ hỏi Hàm Yên, nếu như cô ấy muốn thì cháu không có ý kiến.
Hai chị em Hứa gia nhìn thấy bộ dạng không quan tâm của Vương Trạch Vinh đều khẽ thở dài. Đối với tình hình của Lữ Hàm Yên thì hai người sớm đã tìm hiểu rõ. Nếu như Vương Trạch Vinh thật sự không lên tỉnh thì Lữ Hàm Yên cũng chẳng rời tổ.
- Nghe nói cháu đã được bổ nhiệm làm phó chủ tịch thường trực huyện Khai Hà?
Hứa Tố Mai vừa cười vừa nói.
Hai người phụ nữ này xem ra biết rất đầy đủ, e là bọn họ vẫn luôn theo dõi tình hình của mình. Vương Trạch Vinh nói:
- Nghe nói là như thế nhưng còn chưa có công văn.
Hứa Tố Anh bĩu môi nói:
- Không phải chỉ là một phó chủ tịch thường trực huyện sao? Tôi thấy tốt nhất là bổ nhiệm bí thư huyện ủy nhanh một chút.
Nghe được lời này Vương Trạch Vinh lắc đầu, cho dù Hứa Tố Anh có lợi hại cũng không thể nào chỉ định người nào thì người đó làm bí thư huyện ủy được!
- Thôi vậy, để xem Hàm Yên muốn thế nào đi.
Hứa Tố Mai thở dài nói.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Cô, cô có thể nói cho cháu biết nguyên nhân cô quan tâm tới Hàm Yên được không?
Hắn quyết định hỏi người phụ nữ thần bí này một chút, hắn vẫn luôn nghi ngờ về việc này.
Vẻ mặt của Hứa Tố Mai trở nên đau thương, trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Chắc cháu cũng hoài nghi vì sao chúng ta lại quan tâm đến Hàm Yên như vậy?
Vương Trạch Vinh gật đầu, Hứa Tố Mai nói:
- 20 năm trước, cô dẫn theo con gái mới ba tuổi đến thành phố Hoa Khê công tác, lúc ấy gặp đúng ngày lễ Vũ Long của thành phố Hoa Khê nên có hoạt động đoàn xe diễu hành, người vô cùng nhiều mà lại chen chúc. Con bé muốn ăn kem, trong khi cô đi mua kem thì đám người chen lên, do bất cẩn nên thất lạc luôn đứa bé.
Nói tới đây Hứa Tố Mai liền bật khóc.
Hứa Tố Anh nói tiếp:
- Sau đó chị tôi đã nhờ rất nhiều người đi tìm mà cũng không thể tìm được, vì việc này mà chị tôi đổ bệnh nặng. Ngày đó đột nhiên trông thấy Hàm Yên thì chúng tôi cảm thấy Lữ Hàm Yên rất giống chị tôi khi còn trẻ.
- Hai cô chỉ là thấy bộ dáng liền cho rằng Hàm Yên là đứa bé kia ư?
Vương Trạch Vinh cảm thấy hơi buồn cười.
Hứa Tố Mai cầm cánh tay Vương Trạch Vinh nói:
- Cô có chứng cớ, cháu là bạn trai của nó, cô nói cho cháu, lòng bàn chân trái của Hàm Yên có một bớt đỏ.
Việc này thật sự có chút phức tạp, mặc dù Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đã sớm ăn nằm với nhau nhưng hắn thật sư không chú ý tới lòng bàn chân của nàng.
Hứa Tố Mai lại móc một tấm ảnh trong người ra, nói với Vương Trạch Vinh:
- Đây là khi tới Hoa Khê, vừa lúc gặp phải đoàn xe diễu hành, khi mất tích con bé mặc bộ quần áo này.
Vương Trạch Vinh nhận lấy tấm ảnh nhìn thì thấy trong ảnh là một cô bé hết sức đáng yêu, trông rất giống với Hàm Yên.
Trên người cô bé mặc một bộ quần áo hoa, chân thì đi một đôi giày da nhỏ màu đen.
Đẩy tấm ảnh lại, Vương Trạch Vinh nói:
- Mặc dù cháu rất đồng cảm với những việc cô đã trải qua, thế nhưng mẹ của Hàm Yên cũng rất yêu cô ấy.
Gật đầu, Hứa Tố Mai nói:
- Cô biết, cô chỉ muốn xác nhận xem Hàm Yên có đúng là con gái của cô hay không thôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này cháu sẽ lưu ý. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì cháu xin phép về.
Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài. Nội dung thì đã hiểu rõ, sự tình sau khi làm rõ đã không còn bí ẩn nữa.
Đối với việc Hứa Tố Mai chỉ dựa vào việc Hàm Yên giống mình mà cho rằng đó là con gái của mình thì Vương Trạch Vinh thật sự không quá tán thành.
Sau khi Vương Trạch Vinh rời khỏi phòng, một người đàn ông từ trong một gian phòng khác đi ra, nếu như Vương Trạch Vinh thấy người này thì chắc chắn sẽ giật mình kinh hãi. Đây là một người mà hắn có thể thường xuyên thấy trên TV.
- Hàm Yên có phải là con chúng ta không?
Thấy người đàn ông kia xuất hiện, Hứa Tố Mai nhào vào trong lòng hắn khóc to.
Dịu dàng vỗ vỗ vai Hứa Tố Mai, người đàn ông đó nói:
- Việc này khó mà nói, anh sẽ phái người điều tra. Lữ Khánh Phân đích thực là một người từng ly hôn, thế nhưng vợ chồng nhà họ có con hay không thì trong thời gian cũng khó tra được. Bởi vì thời gian cũng lâu rồi nên trong tài liệu cũng không nói về con của Lữ Khánh Phân. Sau khi ly hôn thì chồng của Lữ Khánh Phân bị tai nạn xe nên mất, chị ta lại lớn lên từ cô nhi viện, không thân không thích, chuyện có chút phức tạp.
Ngồi xuống ghế, người đàn ông nói với Hứa Tố Mai:
- Lữ Khánh Phân cũng không dễ dàng gì, nuôi đứa bé từ nhỏ đến lớn. Nếu như đứa bé này thực sự là con của chúng ta thì anh cũng lo rằng Lữ Khánh Phân sẽ chịu không nổi!
- Anh còn nghĩ thay cho người khác, còn em thì sao bây giờ?
Hứa Tố Mai càng khóc càng mãnh liệt.
Người đàn ông vỗ vỗ lưng Hứa Tố Mai nói:
- Thằng bé Tiểu Vương này rất được, anh hiểu rõ tình hình của nó, năng lực thằng bé này rất mạnh, đặc biệt là đối xử với Hàm Yên cũng rất tốt. Lần này trong quá trình đào tạo ở khóa học thanh niên xuất sắc hắn cũng được ban Tổ chức đánh giá rất cao, đúng là một hạt giống tốt. Trước tiên cứ quan sát đã, đến lúc đó có thể bồi dưỡng tốt một chút, tạo cho Hàm Yên một hoàn cảnh tốt.
- Em lo lắng những người ở nơi đó.
Hứa Tố Mai nói.
- Ha ha, tạm thời anh cũng không nghĩ sẽ giúp nó. Năng lực một người cần phải được tôi luyện trong hoàn cảnh phức tạp mới được, nếu như nó là một nhân tài, chắc chắn sẽ nở rộ.
- Em không quản nhiều như vậy, nếu như Hàm Yên là con của chúng ta, em sẽ toàn lực giúp nó. Chúng ta thiếu nợ con gái quá nhiều!
Hứa Tố Mai nói.
Thở dài một hơi, người đàn ông nói:
- Anh đương nhiên cũng hi vọng có thể tìm được con gái!
Sau khi rời khỏi nơi này, Vương Trạch Vinh cứ đi trên đường không mục đích, đối với chuyện Hàm Yên có khả năng là con của Hứa Tố Mai thì thực ra hắn chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Ở sâu trong nội tâm thì hắn có phần tin tưởng, từ điểm Lữ Khánh Phân và Hàm Yên lớn lên không giống nhau mà xét, rồi đến khi nhìn thấy Hứa Tố Mai thì hắn cũng đã hoài nghi việc này. Bây giờ chính tai được nghe Hứa Tố Mai kể lại, hắn lại càng cảm thấy tính khả năng của chuyện này.
Cũng biết Hàm Yên sau khi biết mình không phải con ruột của Lữ Khánh Phân sẽ phát sinh chuyện gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vương Trạch Vinh cảm thấy trước tiên không nên nói việc này ra, mình nên tìm cơ hội để kiểm tra chân trái của Lữ Hàm Yên trước rồi nói sau.
Còn có một điểm mà Vương Trạch Vinh nghi hoặc, vừa rồi khi ở trong phòng đó, hắn phát hiện quan khí của mình không ngờ lại thay đổi phương hướng. Quan khí đang thẳng đứng lại hướng về gian phòng ngăn cách, giống như là có một luồng quan khí cường đại nào đó hấp dẫn. Việc này hết sức kỳ quái, chẳng lẽ chỗ đó còn có một đại quan tồn tại?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT