"Chuyện này... ta không giúp được đâu." Tiêu Dật Vân khoát tay. Điện Thiên Tử và Điện Diêm Vương mặc dù đều thuộc "công kiểm pháp" (1) nhưng lại không thuộc cùng một hệ thống. Dù có là Thôi phủ quân cũng không thể can thiệp chuyện Diêm Vương đến bắt người, huống chi là Tiêu Dật Vân hắn.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nói với bọn họ: "Không sao đâu, tôi cứ đi thử một chuyến. Mọi người cứ đi dạo quanh đây đi, một lát nữa đợi ta ở đây là được rồi."
Nhân quả này sớm muộn gì cũng phải giải quyết cho xong. Sớm chấm dứt còn hơn là để muộn. Cũng giúp cho lòng hắn trút bỏ được gánh nặng.
Nói xong, Diệp Thiếu Dương quay qua gật đầu với Hắc Bạch Vô Thường.
"Làm phiền Bát gia và Cửu gia."
Hai người bọn họ đi trước dẫn đường, Diệp Thiếu Dương theo sát ngay phía sau. Bọn họ lại đi vào thành Phong Đô. Trên đường đi, tất cả quỷ hồn đều phải dẹp sang hai bên.
Diệp Thiếu Dương nghĩ lại việc Bạch Vô Thường từng dạy mình Đâu Chuyển Bát Quái Tiên, cũng tính như là nửa thầy giáo nên muốn tìm ông ấy để hỏi rõ hơn. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này là cơ mật, không dễ gì nói rõ trong một lời, thế nên vẫn là không nói.
Một lúc sau đã đi đến điện Diêm La, trong lòng Diệp Thiếu Dương đang mải suy nghĩ nên cũng không quan sát được tỉ mỉ, một lát đã đi đến trên đại đường.
Trên đại đường không có lấy một bóng người, Hắc Bạch Vô Thường cũng không có ý định dừng lại. Diệp Thiếu Dương cũng không dám hỏi, cứ thế đi theo bọn họ đến hậu đường, trong lòng hắn có chút nghi hoặc. Diêm Vương xử án đều lại trên đại đường mà, đi đến hậu đường làm gì?
"Vào đi."
Bạch Vô Thường chỉ vào một tấm rèm cửa. Diệp Thiếu Dương cũng không hỏi nhiều mà chỉ vén rèm rồi đi vào.
Trong một căn phòng nhỏ, một người khoảng tầm năm mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, bộ dáng hết sức thư sinh lại còn để râu bát tự quay người lại. Chắp tay với Diệp Thiếu Dương.
"Diệp Thiên Sư."
"Lí sư gia." Diệp Thiếu Dương vội vàng chắp tay hành lễ lại. Với vị đang đứng trước mặt thì hắn còn quen biết.
Người này là sư gia của Diêm Vương, cũng là người cai quản ghi chép âm đức. Lúc còn sống là một người hết sức có danh tiếng, lại còn là tể tướng nước Thái Lan, Lí Tư.Viết chữ đẹp, tính toán giỏi. Cho nên sau khi chết đi được phong làm âm thần, làm sư gia của điện Diêm Vương.
Diệp Thiếu Dương chưa từng đến điện Diêm Vương nhưng trước đây đã từng gặp qua Lí Tư, cũng tính qua âm đức. Nhưng mà sau khi xuống núi thì chưa từng đến nữa.
"Diệp Thiên Sư sau khi xuống núi vẫn luôn một lòng trừ yêu diệt ma, vất vả rồi."
Diệp Thiếu Dương cũng đáp lại mấy câu: "Không phải Diêm Vương tìm tôi đến đối chứng nhân quả sao? Tại sao..."
Lí Tư cười thâm ý, lấy ra từ ống tay áo sổ Âm Đức, lại lấy ra cả một bàn tính. Ngồi xuống vừa tính vừa ghi chép vào sổ Âm Đức.
"Diệt trừ được ổ yêu ma, độ hóa được hồn ma dữ Bằng Tâm Vũ, thi vương u linh cũng như nhất can lệ quỷ. Được một ngàn năm âm đức."
"Thu phục được ve sầu hai mươi năm, lại danh thất cố, cùng với một nội gián quỷ dịch, được âm đức năm ngàn năm."
"Giết được quỷ mẫu Tula, được một ngàn năm âm đức; giết được linh hồn tà ác từ trước.Tuy sau chuyện đó lại để nó chạy thoát, chỉ được một nửa âm đức, vẫn là bốn nghìn năm..."
Lí Tư liệt kê tất cả những chuyện linh dị mà Diệp Thiếu Dương đã xử lí được sau khi xuống núi, rồi đổi ra thành âm đức. Diệp Thiếu Dương đứng bên cạnh lẳng lặng nghe.
"Tổng cộng là một trăm linh ba nghìn tám trăm năm. Diệp Thiên Sư, có còn thiếu cái nào không?"
"Nhiều như vậy sao?" Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai. Bản thân hắn sau khi xuống núi đã xử lí qua biết bao chuyện, ngoại trừ những những đại yêu quỷ ác ra thì mấy cái đám tiểu yêu lâu nhâu không biết đã giải quyết được bao nhiêu, hắn cũng không nhớ rõ nữa.
"Không nghe theo sự khuyên nhủ của âm thần, giết hại đại đế Kiến Văn, Châu Doãn Văn. Khiến cho một số công án không cách nào đối chứng được, giảm hai vạn năm âm đức. Để cho quỷ bộc giết chết Thiên Sư Ngọc Thần Tử, giảm âm đức hai vạn năm, lập kế hoạch để quỷ bộc giết Thiên Sư Lăng Vũ Hiên, giảm... bốn vạn năm âm đức."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy thế thì ngơ ra. "Tại sao việc giết Ngọc Trần Tử và Lăng Vũ Hiên lại có sự khác biệt lớn như vậy?"
Lí Tư vuốt chòm râu chữ bát của mình rồi nói: "Diệp Thiên Sư chắc trong lòng phải rõ rồi chứ?"
Diệp Thiếu Dương không dám phân tích. Việc hắn giết Ngọc Trần Tử đến cuối là do Tiểu Thanh và Tiểu Bạch động thủ trước. Còn Lăng Vũ Hiên lại là do hắn có ý muốn bọn chúng ra tay trước... luật nơi âm ty quả nhiên là thưa mà không lọt, đến ý niệm phạm tội ban đầu cũng tính cả rồi.
Hắn tính toán một chút rồi nói với bộ dạng bất lực: "Ngài trừ trước trừ sau như này, thì từ khi ta xuống núi đến nay đều là làm công cốc rồi."
Lí Tư mỉm cười nói với hắn: "Vậy có cách nào muốn người ta không biết thì trừ khi mình đừng có làm. Thiên Sư nhân gian mà kiếm nhân đức nhanh như vậy và bị trừ âm đức nhanh đến thế, ta mới gặp qua có mỗi Diệp Thiên Sư ngài thôi đấy. Nhưng mà vẫn chưa xong đâu."
Lí Tư hừ hai tiếng rồi rút từ trong ống tay áo ra một tập giấy cuộn màu vàng nhìn giống như thánh chỉ ngày xưa, sau đó đọc to:
"Diệp Thiếu Dương vi phạm luật pháp, đặc biệt là việc giết hại Lăng Vũ Hiên, sự tình đã điều tra rõ ràng, chỉ là vì tranh cường đoạt thế. Tạo ra ảnh hưởng rất xấu. Dựa theo tam thanh, bãi bỏ chức vị Thiên Sư... Nhưng trên trời có lệnh vẫn đang cần dùng người nên tạm thời vẫn giữ lại."
Phía sau còn một đoạn nói về ân uy và biện pháp gì đó. Nói tóm lại cũng chỉ là hù dọa người ta thôi. Giống như mấy cái ghi chép lớn ở mấy chỗ nhân gian, nhưng cũng không có trừng phạt thật bao giờ.
"Có phục không?" Lí Tư híp mắt nhìn hắn rồi hỏi.
"Cứ như vậy đi." Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.
"Ngươi còn không phục, đối với mấy vị Thiên Sư bị ngươi kết liễu thì ngươi nên mừng thầm đi. Lăng Vũ Hiên vì tội hãm hại đồng môn, cưỡng bức nhân hồn nên đã bị đưa đi đầu thai ở Súc Sinh đạo rồi."
"Nghiêm trọng vậy!" Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, hắn nghĩ kĩ lại thì đã hiểu tại sao. Lăng Vũ Hiên cũng không có làm chuyện gì xấu thực tế cả.
"Sinh ý niệm xấu, tâm thuật của hắn bất chính, có ý phạm tội, cũng là tự làm tự chịu,"
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, biết được việc Lăng Vũ Hiên bị ném vào Súc Sinh đạo, trong lòng hắn thấy rất sảng khoái. Hắn dừng lại một lát rồi hỏi: "Còn Tiểu Thanh và Tiểu Bạch thì xử lí thế nào?"
"Thanh, Bạch hai vị đó bị mang đi quản lãnh. Làm chuyện hung ác trên dương gian cũng là tội lớn. Nhưng chuyện này lại có nguyên nhân nên tội được giảm một bậc. Vốn là bị cách chức để xét xử, nhưng nghĩ vì là nghĩ đến việc dùng người gần đây nên vẫn giữ nguyên chức vị, cho lấy công chuộc tội."
Diệp Thiếu Dương nghe xong thì buông xuống cái ý nghĩ trong lòng mình. Đây cũng chính là luật "khai trừ và giữ lại" ở nhân gian, coi như đã là trừng phạt nhẹ nhất rồi. Bản thân hắn còn đang định đi cửa sau nhưng xem ra không cần nữa rồi.
Lí Tư cười hê hê với Diệp Thiếu Dương, phất ống tay và nói:
"Âm đức cũng tính rõ ràng rồi, nếu Diệp Thiên Sư không có ý kiến gì nữa thì có thể đi được rồi.”
Đi được rồi? Diệp Thiếu Dương có chút khó hiểu. Phái Hắc Bạch Vô Thường đến tìm mình mà chỉ có việc đơn giản vậy sao?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy chắc chắn có vấn đề trong đó.
Nhưng nếu người ta đã hạ lệnh đuổi khách thì bản thân cũng không hỏi nhiều nữa. Sau đó Diệp Thiếu Dương chỉ hành lễ rồi cáo từ.
Lí Tư tiễn hắn ra ngoài, lúc hắn sắp rời đi thì ông ta vỗ vai hắn và nói: "Diệp Thiên Sư, Thái Âm Sơn xâm phạm biên giới của âm ty chúng ta, hai bên cũng đã khai chiến rồi, cậu cũng đã nghe nói rồi chứ?"
Trong lòng Diệp Thiếu Dương nhảy lên một cái. Hắn biết cái lời nói chuyện phiếm có vẻ như vô ý này mới là mục đích chính của việc gọi hắn đến ngày hôm nay. Hắn chỉ thuận miệng "à" một tiếng rồi gật đầu.
"Âm ty không sợ Thái Âm Sơn nhưng thế lực đen tối xung quanh quá nhiều, thậm chí ở nhân gian cũng có thế lực tà ác hoạt động mạnh mẽ. Hi vọng Diệp Thiên Sư cũng có thể góp một phần sức lực, lấy công chuộc tội..."
***
(1) Công kiểm pháp: Đơn vị kiếm sát luật pháp công lập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT