*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diệp Thiếu Dương ngồi xuống đối diện nàng, cười hỏi: "Em gái, tìm anh có việc sao?"

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, hỏi lại: "Tần Phong đã gặp ngươi, có đúng không?"

"Ừ, vừa mới gặp!". Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Nói thật, tôi không giữ được họ. Y cũng tới tìm cô à?"

Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.

Diệp Thiếu Dương lại hỏi: "Cô có giữ không?"

"Không, ban đầu hợp tác, ta chỉ đồng ý với Tần Phong cứu Trần Lâm, còn chuyện y mang đi thì không quan tâm. Sở dĩ ta đồng ý là vì tin tưởng Trần Lâm sẽ không hại người, để cô ấy lưu lại nhân gian cũng không sao!"

Mỹ nữ chủ quán chợt đi tới bưng rượu cho Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc. Diệp Thiếu Dương buồn bực bảo: "Tôi không thích uống rượu!"

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, nói: "Uống với ta một ly đi, xem như tiễn ta!".

Diệp Thiếu Dương ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, vội hỏi: "Có ý gì?"

"Xong việc rồi, ta phải về HongKong tiếp tục học với sư phụ. Ta còn một chút pháp thuật chưa học hết!".

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ nhói, cầm ly rượu lên uống một ngụm, nhíu mày, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc: "Có quay lại không?"

"Chuyện đó tính sau!". Nhuế Lãnh Ngọc nở nụ cười hiếm thấy: "Nếu ngươi có chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm ta, nhưng lần sau ta sẽ thu tiền."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nghĩ thầm nàng chỉ đang thuận miệng nói vậy thôi, chuyện ký túc xá SỐ 4 đã kết thúc, nàng không cần thiết phải trở lại Thạch Thành, sau này có thể sẽ không còn gặp mặt nữa.

Hai người yên lặng uống rượu, không nói lời nào. 

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đồng hồ một chút, đứng dậy muốn đi, Diệp Thiếu Dương uống cạn chút rượu còn lại, đưa nàng ra khỏi cửa, chợt phát hiện ra bên ngoài đang đổ mưa.

Mỹ nữ chủ quán đưa cho Diệp Thiếu Dương một chiếc ô, cười nói: "Soái ca, cơ hội tới rồi!".

Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi.

Mưa nhẹ nhàng tuôn rơi, Diệp Thiếu Dương mở ô, đưa Nhuế Lãnh Ngọc đến trạm xe. Suốt cả đoạn đường, hai người đều không nói lời nào, vẫn sóng vai nhau đi rất chậm. Diệp Thiếu Dương muốn mở lời trước, thế nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Đến trạm xe, một chiếc xe taxi vừa chạy tới, Nhuế Lãnh Ngọc vẫy vẫy tay, sau đó quay đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hỏi: "Ngươi thích nữ cảnh sát kia có đúng không?"

Diệp Thiếu Dương cả kinh, hỏi ngược lại: "Vì sao cô nghĩ như vậy?"

Nhuế Lãnh Ngọc nhún vai: "Ngày đó ngươi xả thân cứu nàng, ngốc mới không biết!”

Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, chỉ lắc đầu: "Tôi vốn không đứng đắn, thích trêu đùa mỹ nữ, nhưng nói thật, tôi chỉ coi cô ấy như bạn bè! Ngày đó nếu người gặp nạn là Quách sư huynh, là Tiểu Mã, hay là... cô, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi. Xin cô đừng nên suy nghĩ nhiều!"

Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Đâu có liên quan gì đến ta, vì sao ta phải suy nghĩ nhiều?"

Một câu nói khiến Diệp Thiếu Dương chợt thấy nghẹn lòng.

"Ta phải đi, ngươi còn gì muốn nói không?"

"Tôi...". Không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, xe taxi đã dừng lại, Nhuế Lãnh Ngọc phất phất tay, mở cửa xe, đi vào, sau đó đóng sầm cửa lại.

Diệp Thiếu Dương nhìn taxi nổ máy, cảm giác mãnh liệt dâng lên, đây chính là cơ hội cuối cùng, nếu không cả đời sẽ không còn được gặp cô ấy. 

Cũng không biết hắn lấy dũng khí từ đâu, tiến lên chặn trước ô tô, mở cửa xe, nói với tài xế: "Làm phiền cậu chờ một chút!"

Tài xế là một nam thanh niên, cười cười với hắn: "Cố lên đồng chí!". Sau đó đeo tai phone lên nghe nhạc.

Nhuế Lãnh Ngọc ôm cánh tay, cười híp mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, ý bảo muốn nói gì thì nói, ta sẵn sàng chờ.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói rằng: "Cô nhất định phải quay lại. Nếu cô không quay lại, tôi sẽ đến HongKong tìm cô!"

Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày: "Ngươi đến HongKong tìm ta làm gì?"

"Không làm gì cả!". Diệp Thiếu Dương cắn răng nói tiếp: "Chỉ là... tôi còn muốn được gặp cô, cô không đến, tôi sẽ đi tìm. Nhớ kỹ, bất kể cô ở đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy cô!"

Nhuế Lãnh Ngọc cười rộ lên, nghiêng đầu, hứng thú nhìn hắn, dường như đã nghe thấy một chuyện rất thú vị: "Ngươi đang tỏ tình với ta sao?"

Diệp Thiếu Dương nhất thời đỏ mặt, gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: "Nếu là vậy thì sao? Cô có đồng ý không?"

"Thật ra ngươi còn chưa nói lời tỏ tình."

Được rồi, vậy thì... Diệp Thiếu Dương nắm lấy tay Nhuế Lãnh Ngọc, cúi đầu gần sát mặt nàng, nhìn nàng, dùng giọng tràn ngập ý thơ đọc diễn cảm:

"Tôi rất thích cô, lần đầu tiên gặp cô tôi đã yêu cô, nếu cô là mây trắng, tôi sẽ là trời xanh, vĩnh viễn bao bọc cô trong lòng. Nếu cô là hoa cỏ, tôi sẽ là cây cao, dùng... À, dùng bóng mát, chở che cô tránh khỏi mưa gió. Nếu cô là chiếc thuyền, tôi sẽ là mái chèo, chúng ta cùng nhau bơi đến bến bờ tình yêu. Tôi nguyện ý bảo vệ cô vĩnh viễn, yêu thương cô, trân trọng cô, cùng nhau xây dựng một ngôi nhà tình ái, tràn ngập tình yêu của hai người, thiên ngôn vạn ngữ xếp thành một câu nói, tôi yêu cô, làm bạn gái của tôi nhé, có được không?"

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong đoạn hội thoại, cả kinh há mồm trợn mắt nhìn hắn. Diệp Thiếu Dương còn tưởng nàng bị lời văn ý thơ của mình làm cảm động, hồi hộp chờ đợi.

Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy tay hắn, Diệp Thiếu Dương run lên, chủ động như thế, lẽ nào đã bị ngôn ngữ thâm tình của mình làm cảm động?

Kết quả Nhuế Lãnh Ngọc giở tay hắn qua, nhìn một chút, lại lật tay hắn lại, cũng nhìn một chút.

Diệp Thiếu Dương thấy có gì đó sai sai, liền hỏi: "Cô làm gì vậy?"

"Ta đang xem ngươi chép lời này ở đâu?”.

"Có ý gì?"

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười với hắn, lắc đầu: "Diệp Thiếu Dương, đoạn văn lúc nãy ngươi lấy từ đâu ra?"

Diệp Thiếu Dương cả kinh, vội vàng xua tay.

"Ngươi không nói thật, vĩnh viễn đừng mong có cơ hội!".

"Cái này...". Diệp Thiếu Dương đỏ mặt, cúi đầu ngập ngừng nói: "Đọc được trên tin nhắn điện thoại, tải xuống học thuộc, chuẩn bị sẵn để nói với cô!".

Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng: "Ai biết ngươi có nói với cô nào chưa?"

Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích: "Thật sự là lần đầu tiên đấy! Bởi vậy nên mới không có kinh nghiệm, cố ý học thuộc để tỏ tình cho tốt..."

Nhuế Lãnh Ngọc bật cười: "Haha, lời cũng hay nhỉ, nhưng mà vừa nghe là biết giả rồi, buồn nôn quá, ngươi thích xem truyện Quỳnh Dao (1) có đúng không?"

(1) Quỳnh Dao: nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ. Tác giả của Hoàn Châu Cách Cách.

Diệp Thiếu Dương lúng túng cúi đầu, lần đầu tiên tỏ tình đã thất bại, thật là đau khổ quá a!!!

"Có điều nếu như ngươi thích thế thì cứ về nhà tiếp tục copy, sau đó gửi tin nhắn cho ta xem! Biết đâu một ngày nào đó ta sẽ hài lòng, cân nhắc một chút!".

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn nàng: "Tôi thích cô thật đó, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích cô!"

Nhuế Lãnh Ngọc chép miệng: "Lại copy!"

Diệp Thiếu Dương muốn nhảy lên: "Đây là lời thật lòng, không phải copy! Ngày đầu tiên gặp cô, tối về tôi đã nằm mơ, tôi rất muốn cô ở lại để cùng tôi tróc quỷ hàng yêu. Chúng ta phối hợp với nhau sẽ không cảm thấy mệt! Giờ thì tốt rồi, tôi tỏ tình thất bại, chỉ biết nói bấy nhiêu đó thôi, vậy đi, có gì thì cô cứ nói thẳng!”.

Nhuế Lãnh Ngọc mỉm cười: "Ta sẽ cân nhắc!"

"Cân nhắc...?". Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi: "Cân nhắc tới khi nào?"

"Lần sau tới tìm ngươi! Bye nhé!". Nhuế Lãnh Ngọc khoát tay một cái, đóng cửa xe.

Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn ô tô rời đi, trong lòng trống trải, cảm thấy như vừa mất đi thứ gì đó. Nhún vai, lẩm bẩm nói: "Hay rồi, lần đầu tiên tỏ tình đã thất bại, lại còn thất bại thảm hại! Mình còn có cơ hội sao?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play