“Lão đại, hồn phách Tuyết Kỳ đã không còn nữa, bị người ta thu rồi!”

Qua Qua vừa thấy hắn đã hét lên.

“Cái gì!”

Diệp Thiếu Dương bước nhanh qua đó, một tay đỡ Tuyết Kỳ từ trên vai Quả Cam xuống, ngón tay chế trụ Mệnh môn, phóng thích cương khí cảm nhận một lát, nội tâm liền chấn động, không phải hoàn toàn bị thu hồn phách! Đột ngột quay đầu, ánh mắt bắn ra hai tia sắc lạnh, nhìn chằm chằm Lăng Vũ Hiên, hai tay siết chặt nắm đấm, run lên nhè nhẹ.

“Tuyết Kỳ đâu!”

Liễu Như Nhứ nói: “Ngươi thật là kỳ quái, quỷ phó của ngươi mất tích, liên quan gì chúng ta, ngươi có gì chứng mình là do chúng ta làm?”

Phía sau Lăng Vũ Hiên, đám đệ tử Côn Luân Sơn đang tụ lại, còn có mấy tên tiểu đệ môn phái khác, dần dần hình thành thế giằng co với nhóm người Diệp Thiếu Dương.

Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương, chậm rãi mở miệng, thản nhiên, nói: “Tên đạo sĩ xảo trá này đã vu oan cho ta, ta không muốn giải thích nhiều, Diệp sư huynh tin lời ly gián của kẻ địch, ra tay với ta, ta cũng không biết nói gì, giơ tay chịu trói là được.”

Hoàng y đạo nhân cười ha ha.

“Tiểu tử, ngươi đã vào sai môn phái rồi, Đạo môn thiên hạ, dù có không ít hạng người ăn không ngồi rồi, nhưng ít ra chúng còn có chút sĩ diện, cái loại như ngươi đến mặt mũi cũng không cần, đúng ra thì nên gia nhập tà phái, mới có thể phát huy sở trường”

Lăng Vũ Hiên vừa nghe thế, sắc mặt đen lại, còn muốn bật lại vài câu, thấy Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt, biểu tình âm lãnh.

Liễu Như Nhứ tiến lên, đứng che phía trước Lăng Vũ Hiên, hét to: “Diệp Thiếu Dương, đối đầu kẻ địch mạnh, ngươi lại tin lời ly gián của kẻ thù, tới gây sự với chúng ta! Ta thấy ngươi quả thật là điên rồi!”

Diệp Thiếu Dương xông tới trước mặt cô ta, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Liễu Như Nhứ đáp: “Ta không tránh đấy, ngươi dám động thủ với ta sao?”

Ngẩng đầu, thấy mấy người phía sau Diệp Thiếu Dương đang lăm lăm vũ khí, còn cả đám yêu phó quỷ phó, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi thân là Thiên sư, ngang nhiên nuôi dưỡng nhiều quỷ yêu như vậy, thậm chí cả quỷ hồn hạ đẳng dưới Quỷ Vực cũng thu nạp, rốt cuộc ngươi là pháp sư bắt quỷ, hay dưỡng quỷ hả?”

Một bàn tay vung lên, là Tiểu Bạch xuất thủ.

“Tiện nhân!”

Liễu Như Nhứ đang dồn sự chú ý vào Diệp Thiếu Dương, Tiểu Bạch là xà yêu ngàn năm, tu vi thâm hậu, ra tay tốc độ, đến khi Liễu Như Nhứ phục hồi tinh thần, bàn tay của Tiểu Bạch đã áp gần sát mặt cô ta, Lăng Vũ Hiên cũng phản ứng cực nhanh, đánh ra một đạo linh phù, hòng chặn lại tay Tiểu Bạch, nhưng giữa chừng bất ngờ bị một đường kiếm cắt ngang thành hai mảnh, vô lực rơi xuống.

“Bốp”

một tiếng, bàn tay Tiểu Bạch đã nằm gọn trên mặt Liễu Như Nhứ.

Liễu Như Nhứ ôm mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn Tiểu Bạch, trong lúc nhất thời vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Tiện nhân, cẩu nam nữ, mau trả Tuyết Kỳ muội muội lại cho ta!”

Tiểu Bạch mắng to.

Lăng Vũ Hiên tức giận không thôi, lao vọt lên, nhưng không nhằm vào Tiểu Bạch, mà sửng sốt nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, vừa rồi chính cô đã chém một kiếm, cắt linh phù thành hai mảnh, mất đi linh lực, khiến Liễu Như Nhứ bị ăn một cái tát.

Liễu Như Nhứ khóc rống lên, chỉ thẳng mặt Nhuế Lãnh Ngọc, lớn tiếng mắng: “Nhuế Lãnh Ngọc, người là đồ tiện nhân, ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi lại thông đồng với loại rác rưởi như Diệp Thiếu Dương, tự mình cam tâm trụy lạc!”

Định liều mạng xông lên, nhưng thấy phía sau Diệp Thiếu Dương đông người như vậy, trong lúc nhất thời không dám manh động, đành quay sang mắng chửi Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc căn bản không để ý cô ta, nhìn Lăng Vũ Hiên lạnh lùng nói: “Giao Tuyết Kỳ ra đây.”

Lăng Vũ Hiên hừ một tiếng, cũng không nhìn cô, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Sự việc vẫn chưa rõ ràng, ngươi dung túng yêu phó ra tay đả thương người, Diệp sư huynh, ta muốn ngươi giải thích.”

“Ta sẽ cho ngươi một lời giải thích!”

Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, keng một tiếng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đối mặt Lăng Vũ Hiên, nói: “Ta chỉ nói một lần, giao Tuyết Kỳ ra đây!”

Sắc mặt Lăng Vũ Hiên trầm xuống, nói: “Ngươi cho rằng, các ngươi đông người thì ta sợ sao?”

“Không cần nhiều người, một mình ta cũng có thể giết ngươi!”

Diệp Thiếu Dương nhìn đám đệ tử Côn Luân vẻ mặt bất thiện, ý muốn xuất thủ ở đằng sau Lăng Vũ Hiên, lạnh lùng nói: “Chuyện xảy ra hôm nay, không liên quan đến các ngươi, ta không khuyên các ngươi cút đi, nhưng chỉ cần các ngươi tham gia, ai cũng không sống được! Một người cũng không thoát!”

Đám đệ tử Côn Luân, bao gồm cả những pháp sư đang vây quanh trận pháp, nghe được lời này, đều không khỏi cảm thấy lạnh người.

Thời khắc này, biểu hiện của Diệp Thiếu Dương thực lạnh lùng tàn khốc, hoàn toàn khác hẳn con người hắn thường ngày, giống như là hai con người khác nhau, từ trong đôi mắt đỏ bừng của hắn, bọn họ cảm nhận được một thứ: thì ra trên cơ thể con người, thật sự có loại “Sát khí”

này tồn tại.

“Diệp Thiếu Dương, trước mặt các vị tông sư, ngươi dám ngang nhiên nói mạnh mồm à!”

Một tên tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên nấp phía sau, lẩm bẩm nói, “Chẳng lẽ ngươi coi các bậc tiền bối không tồn tại?”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không thèm để ý, lại tiến lên phía trước một bước, Long Dương chân nhân vội vàng xông tới, đứng chắn ở giữa, mấy vị tông sư đều đang làm phép, không thể gián đoạn, trong số những người còn lại, ông ta có bối phận cao nhất, vì thế chỉ ông ta mới có thể ra mặt hoà giải.

“Diệp thiên sư, phong ấn Yêu Vương ở ngay trước mắt, hãy lấy đại cục làm trọng, nếu hắn thực sự bắt quỷ phó của ngưpoi, lại đi không được, xong việc mấy đại tông sư sẽ làm chủ giúp ngươi, tuyệt đối bắt hắn thả người.”

Diệp Thiếu Dương liếc ông ta một cái, nói: “Nếu hắn không chịu thả thì sao?”

Long Dương chân nhân giật mình, nói: “Đến lúc đó ngươi tìm hắn tính sổ vẫn chưa muộn, chúng ta tuyệt đối không ngăn cản.”

Diệp Thiếu Dương chưa kịp mở miệng, Liễu Như Nhứ đã bất mãn, làm ầm lên: “Không ngờ Long Hổ Sơn với Mao Sơn đều đen như nhau, sao Long Dương chân nhân dám khẳng định bọn ta bắt quỷ phó của hắn, có chứng cứ gì hả.”

Long Dương chân nhân quét mắt liếc cô ta một cái, có chút phẫn nộ: “Ngươi nói không bắt thì không bắt à, ta đã nói rồi.

Nếu ngươi không phục ta hoà giải, ta cũng rảnh mà quản cái rắc rối vào người, các ngươi cứ đánh là được!”

Dứt lời liền xoay người trở lại bên cạnh Trương Vô Sinh, không quay đầu lại.

Đệ tử mấy môn phái còn lại thấy Long Hổ Sơn đã mặc kệ, đương nhiên chẳng ai muốn dính vào, cả đám tránh thật xa, chờ xem náo nhiệt.

Do Định Trần sư thái có thân phận đặc biệt, không thể không liên tiếng khuyên can: “Diệp sư điệt, ngươi yên tâm, quỷ phó của ngươi vì cứu người mà mất tích, người khác ta không biết, nhưng bần ni nhất định chủ trì công đạo cho ngươi, chỉ là trước mắt đối mặt cường địch, nếu các ngươi đấu nhau, chúng ta chắc chắn sẽ bại, vậy xin Diệp sư điệt nhẫn nại một chút, sau khi phong ấn Yêu Vương, bần ni làm chủ cho ngươi!”

Liễu Như Nhứ vừa nghe, bất mãn nói: “Sư thúc, sao người lại nói giúp người ngoài như vậy?”

“Câm mồm!”

Định Trần sư thái quát lớn một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi không bắt quỷ phó của hắn, thì còn được, nếu có liên quan, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Lời này nói ra vô cùng thành khẩn, Diệp Thiếu Dương trong lòng bội phục, hướng Định Trần sư thái chắp tay bái tạ, nói: “Đa tạ sư thái, chỉ có điều, nếu không thấy Tuyết Kỳ, ta thật là chẳng còn tâm tư nào mà phong ấn Yêu Vương, hơn nữa muốn ta kề vai tác chiến với loại người này, xem chừng bị hắn đâm một dao sau lưng lúc nào cũng không biết được, chỉ khi tìm được Tuyết Kỳ, ta mới có thể yên tâm.”

Định Trần sư thái nhìn hắn, thở dài.

“Chỉ giỏi nói lại không làm!”

Một thanh âm, phảng phất từ nơi xa truyền lại, mọi người cả kinh, quay đầu lại nhìn, một đạo thanh quang từ nơi xa phóng tới, đánh thẳng vào mặt Lăng Vũ Hiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play