Mấy tên đệ tử liên thủ xông lên, nhưng Ngô Gia Vĩ kiếm pháp cao minh, chắn ngay ở cửa, dễ thủ khó công, mấy đệ tử Côn Luân Sơn căn bản không phải đối thủ.

Ngô Gia Vĩ đương nhiên không dùng kiếm đả thương người, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã cạo trụi tóc vài tên, ai nấy đầu trọc hết.

Ngô Gia Vĩ chỉ vào Thiền sư Thích Tín Vô bên cạnh, nói: “Nếu các ngươi muốn làm hòa thượng, có thể lập tức bái sư, quy y cửa Phật.”

Mấy tên đệ tử vừa thẹn vừa giận, nhưng không đánh lại Ngô Gia Vĩ, cũng không ai dám xông lên, vạn nhất hắn không cẩn thận, hay cố tình làm cố ý, thì thứ rơi xuống không phải tóc mà là da đầu, thật sự không dám liều.

Vì thế năm tên đệ tử cùng nhau đứng cách xa Ngô Gia Vĩ mấy mét, nhìn về phía hắn chửi bới ầm lên.

Ngô Gia Vĩ chỉ nhìn, chờ bọn họ mắng xong một hồi, nhàn nhạt nói: “Năm người chọi một, không dám xông lên, chỉ biết đứng đó mà mắng chửi người khác, hôm nay trước mặt nhiều pháp sư như vậy, có phải các ngươi cảm thấy rất có mặt mũi hay không?”

Mấy tên này đột nhiên thấy hổ thẹn vô cùng, không dám mắng chửi nữa, cả đám trừng mắt mà nhìn Ngô Gia Vĩ, đánh thì đánh không lại, mắng chửi hắn thì ngược lại tự làm mình mất mặt, trong lúc nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể trừng mắt thôi.

Mấy môn phái còn lại đều đứng xem náo nhiệt, đám tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên chứng kiến một màn này, đặc biệt mắt thấy hai con xà tinh thật lớn, tự thấy thực lực của mình chưa đủ để động vào cái đuôi của xà tinh, huống chi còn có Ngô Gia Vĩ chặn cửa, không tên nào dám xông lên.

Ngay cả tông sư hay đệ tử Phật môn, bình thường vẫn ra sức khuyên can, nhưng giờ đã thực sự đánh nhau rồi, bọn họ cũng không muốn xen vào, rốt cuộc hai bên đều là đạo sĩ, rốt cuộc chết bên nào, thì cũng chẳng liên quan gì đến họ.

Huống hồ một bên là Mao Sơn, một bên là Côn Luân Sơn, đều là danh môn đại phái, đắc tội với ai cũng không tốt, cứ đứng một bên xem náo nhiệt thì tốt hơn.

Trương Vô Sinh muốn đi ngăn cản, rốt cuộc Long Hoa Hội cũng là do ông ta khởi xướng, hiện tại Yêu Vương còn chưa đụng tới, hai môn phái đã đánh nhau trước, bên nào bị thương cũng đều không tốt.

Nghĩ vậy, Trương Vô Sinh căng thẳng tiến lên phía trước, định ra tay can ngăn, Long Dương chân nhân bên cạnh kéo hắn lại, thấp giọng nói: “Sư huynh, cục diện bây giờ, ngươi đứng về phía ai đây? Trương Vô Sinh nhìn đám người đánh ầm trời trước mặt, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ta đứng về phía ai đây, nhưng cũng không thể không ngăn cản được, vạn nhất Diệp Thiếu Dương có gì bất trắc, con mẹ nó, ta biết ăn nói thế nào với lão tặc Thanh Vân Tử kia.”

Long Dương chân nhân cười nói: “Sư huynh khẳng định Diệp Thiếu Dương sẽ thua sao?”

Trương Vô Sinh lườm hắn một cái, hạ giọng nói: “Ta không lo cho Diệp Thiếu Dương, chẳng lẽ lo Lăng Vũ Hiên thua sao, dù hắn có chết ở đây, cũng đã có lão già Ngọc Thần Tử, liên can gì đến ta? Nhưng nếu Diệp Thiếu Dương xảy ra chuyện, Thanh Vân Tử không phá sơn môn mới lạ, ta lại phải đem đầu cho hắn đá!”

Long Dương chân nhân nói: “Sư huynh, dù ngươi muốn can ngăn, hiện giờ cũng không kịp nữa rồi, người của hai bên đều đang bốc hoả, không chịu đâu, cứ chờ một trong hai bên bị thương, sau đó mới ra tay can thiệp……”

Trương Vô Sinh thở dài, tình thế trước mắt, cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Phanh!”

Không phải do linh lực pháp khí, mà là hai luồng hỗn nguyên cương khí va chạm với nhau, Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên tách tay nhau ra, ai nấy đều lui một bước.

Lăng Vũ Hiên thở hỗn hển hai hơi dài, nhìn Diệp Thiếu Dương hơi mỉm cười.

“Có chút ý tứ đó, ngươi mạnh hơn nhiều so với đám rác rưởi kia, lời đồn thật là không sai.”

Lăng Vũ Hiên thè lưỡi, liếm môi một chút, “Ta chờ đợi ngày này đã lâu rồi, Diệp Thiếu Dương, đến đây đi!”

Theo trình tự luận võ đấu pháp bình thường, lúc này Diệp Thiếu Dương phải dùng lời lẽ gay gắt để đối chọi lại, nhưng hắn không hề mở miệng, mà trực tiếp vọt qua đó.

Lăng Vũ Hiên để một chân lui về phía sau, tránh đòn công kích, thu hồi Đả Thần Tiên, lấy từ trong túi ra một viên đan màu đỏ, vê nát trong lòng bàn tay, năm ngón khép lại, tay kia rút ra ba tấm linh phù.

Ngón tay chấm bột phấn từ viên đan, vẽ lên linh phù vài nét, sau đó không ngừng gập đôi ba tấm linh phù, hợp chưởng phách kích, bàn tay mở ra, ba tấm linh phù đều bị vò đến nát vụn.

“Tam phẩm linh đài lạc, liên sinh định càn khôn! Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”

Dùng sức thổi một hơi, giấy vụn bay đầy trời, sau đó hợp lại với nhau, tạo thành hình ba đóa hoa sen, không ngừng xoay tròn, thanh quang tỏa sáng, dùng hình thái Tam tài đại trận bay về phía Diệp Thiếu Dương.

Đây không phải ma thuật, cũng không phải thần công gì, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã nhận ra, trận này dựa trên cơ sở là “Liên hoa lạc”

, diễn sinh ra pháp thuật cao cấp hơn.

Tam phẩm linh đài, liên hoa vang thiên! Là pháp thuật cấp bậc Thiên sư.

Tay Diệp Thiếu Dương lay động, một lá cờ lớn màu đỏ từ trong tay tung ra, phần phật như liệt hỏa, bay về phía Tam phẩm linh đài…… Hai người tuy liều mạng giao chiến, nhưng pháp sư đấu chiến, không ngoài vận dụng thể thuật cùng cương khí đối kháng lẫn nhau, dùng pháp thuật giao đấu, xem ra không hấp dẫn bằng pháp sư chiến đấu với quỷ yêu thi linh.

Cho dù là cấp bậc Thiên sư đánh nhau, đa số cũng chỉ dùng niệm lực, tạo thành ảo giác, chỉ bản thân mới có thể cảm nhận được, người khác không cách nào nhìn thấy.

Dù có liều mạng đánh, thì người bình thường cũng không thể nhìn ra môn đạo gì, cảm giác chẳng có gì chú ý.

Cơ hồ ánh mắt mọi người, đều bị hấp dẫn bởi trận quần ẩu bên kia: Tiểu Thanh Tiểu Bạch, hai con cự mãng không ngừng vây công chưởng môn Côn Luân Sơn, thân thủ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có Hà Cơ Mỹ Hoa du đấu, cảnh tượng trước mắt vô cùng chấn động.

“Pằng!”

Một viên đạn chu sa bắn trúng đầu Ngọc Thần Tử, lập tức sưng lên một cục, đạn chu sa vỡ ra, vừa lúc bắn đầy mặt ông ta, sau khi bị phủ bột chu sa, khuôn mặt già nua đỏ bừng, giống như đang bôi phấn.

“Ngọc Thần sư thái, ước là được đó!”

Tiểu Mã cười ha ha, tận tình chế nhạo, tay cầm Toái Hồn Trượng, liền đập xuống hai cái, biết không đánh trúng, nhưng với Ngọc Thần Tử mà nói, chính là một sự quấy nhiễu.

Lão Quách nắm lấy cơ hội này, bắn thêm phát súng, trúng đạn chu sa, đầu Ngọc Thần Tử lại sưng thêm một cục.

“A a!”

Ngọc Thần Tử lửa giận công tâm, lôi từ trong túi ra hai cái Hạnh Hoàng Kỳ, ném về phía Tiểu Thanh Tiểu Bạch, nhất tâm nhị dụng, một tay kết ấn, một tay cầm phất trần, không chỉ chống lại sự công kích của Thất vĩ ngô công, mà còn đề phòng Tiểu Mã và Lão Quách dùng súng bắn.

Nhân lúc Hạnh Hoàng Kỳ khóa trụ lại Tiểu Thanh Tiểu Bạch, Ngọc Thần Tử vận chuyển cương khí trong cơ thể, phất trần bất ngờ xoè ra, quét văng Thất vĩ ngô công cùng Mỹ Hoa ra ngoài, tiếp đó lấy ra một chuỗi vòng tay bảo thạch, ném về phía Hạnh Hoàng Kỳ.

Vòng tay bảo thạch lấp lánh ngũ sắc, bao gồm Lục tùng thạch, Hắc diệu thạch, Thuỷ tinh thạch, Kim cương thạch, Độc sơn ngọc.

Lục tùng thạch là Mộc, Hắc diệu thạch là Hoả, Thuỷ tinh thạch là Thuỷ, Kim cương thạch là Kim, Độc sơn ngọc là Thổ.

Vòng tay này gọi là “Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên”

, năm loại đá quý đều là cực phẩm, mỗi loại ba hạt, là do không biết bao nhiêu tiền bối Côn Luân Sơn hành tẩu nơi nơi, mà sưu tầm được.

Sau khi khai quang, đã dùng Xích giới đao để khắc lên mười hai nguyên thần, hai mươi bốn tinh tú, nạp đầy Ngũ hành chi lực, đặt trước Thần tượng Tam Thanh ngày đêm nghe tụng Đạo kinh, được hương hoả huân nhiễm, thì mới trở thành đại pháp khí.

Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên cùng với Đả Thần Tiên, Tiên Linh Phiên, được gọi chung là Côn Luân tam đại pháp khí, hai cái trong đó Ngọc Thần Tử đã truyền lại cho Lăng Vũ Hiên, còn duy nhất pháp khí này dùng để phòng thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play