“Sao không thấy sư phụ cô Định Trần sư thái?”

Nhuế Lãnh Ngọc tò mò hỏi.

Định Trần sư thái rất có thanh danh trong giới Pháp Thuật, có biệt danh là “Đại Hoang Thần Ni”

“Một đám ngụy quân tử, sư phụ ta thích sự thanh cao, không muốn giao tiếp với bọn họ, bắt quỷ hàng yêu, chỉ vậy là đủ, không cần phải kết bè kết phái.”

“Nói rất đúng.”

Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên, thật lòng tán thưởng một tiếng.

Do Diệp Thiếu Dương đang vội quay về làm chính sự, nên chia tay Ngô Hiểu Tầm dưới lầu khách sạn, hẹn sau này sẽ nói chuyện tiếp.

Ngô Hiểu Tầm lái xe rời đi.

“Ta muốn đi gặp bạn một chút, các người cứ về trước đi, lát ta qua tìm ngươi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương nói.

Diệp Thiếu Dương không hỏi cô xem có chuyện gì, chỉ gật đầu, đón xe taxi, cùng Lão Quách và Tiểu Mã quay về khách sạn.

Sau khi vào phòng, Tiểu Mã cởi giày nằm xuống giường, mở miệng mắng chửi Lăng Vũ Hiên một hồi.

“Tiểu Diệp Tử, cái tên này thật quá khinh người, ngươi nhất định phải thắng đó, nếu ngươi thua, thì đừng có tới gặp ta!”

Lão Quách cũng nói: “Đúng vậy, một trận chiến này đối thủ không chỉ có phong ấn Yêu Vương, mà đối thủ chính là Lăng Vũ Hiên, lần này các đại môn phái đều tề tựu ở đây, tiểu sư đệ, cuộc chiến này không tầm thường, quan hệ tới địa vị sau này của Mao Sơn, đệ chỉ có thể thắng, không thể thua!”

Diệp Thiếu Dương ngồi trên tủ đầu giường, cười cười nói: “Các người thấy ta thua bao giờ chưa.”

Lão Quách nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng Lăng Vũ Hiên có nhiều tiểu đệ lâu la đến hỗ trợ, mấy môn phái nhỏ đó cũng đều ủng hộ hắn, đại môn phái đương nhiên trung lập, một mình đệ sao đấu lại.”

“Ai nói đệ chỉ có một người.”

Diệp Thiếu Dương giơ tay trái ra, nhìn hồn ấn đủ loại màu sắc trong lòng bàn tay, sau đó dùng cương khí kích hoạt hết toàn bộ, đột nhiên mày nhíu lại.

Lão Quách thấy vẻ mặt hắn không ổn, lập tức hỏi: “Sao thế?”

“Những người kia đều liên hệ được, riêng Trần Lộ thì không có cảm giác.”

Đúng là không có đạo lý nào, giống như gọi điện thoại, cho dù đối phương không bắt máy, thì ít nhất tín hiệu cũng phải có mới đúng.

Nhưng tình huống hiện tại, hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của Trần Lộ.

“Trần Lộ không phải là đi tìm Đạo Phong sao, cô ta đi cùng Dương Cung Tử, hẳn là không có chuyện gì đâu, Đạo Phong dù không thích cô ta, cũng sẽ không làm khó xử đâu?”

Lão Quách suy đoán.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm gật đầu, không cảm giác được đối phương, cũng không biết cô ta ở đâu, muốn tìm cũng không tìm được, chỉ có thể dùng lời nói của Lão Quách để an ủi chính mình.

Đợi mấy phút, Qua Qua là người tới đầu tiên.

Đem cái bụng Tiểu Mã như cái đệm thịt, trực tiếp ngồi lên đó, Tiểu Mã đuổi mấy lần không được, cũng may nó không có trọng lượng, đành phải để nó ngồi.

Qua Qua đơn giản thuật lại chuyện xảy ra mấy hôm nay, chỉ vẻn vẹn có một câu: Tôn Ánh Nguyệt căn bản không hề rời khỏi Cô nhi viện, nó theo lời của Diệp Thiếu Dương, không có xông vào, chỉ tử thủ bên ngoài.

Kết quả nhìn thấy một con yêu tinh mèo lông trắng, một con Mao nữ, còn có mấy Bạch Mao cương thi từ trong đó đi ra, cũng không theo dõi.

Đám quỷ yêu này sau đó đều bị mấy người Diệp Thiếu Dương xử lý, tiếp theo Lăng Vũ Hiên dẫn người đến gõ cửa Cô nhi viện, bị bảo an cự tuyệt doạ báo cảnh sát.

Do liên quan đến pháp luật nhân gian, bọn họ không dám xông vào, đi lòng vòng quanh đó một vòng, bố trí một cái Kinh hồn trận, chỉ để lại hai người trông coi, những người còn lại đều rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương nghe xong, chậm rãi gật đầu, nói: “Hiện giờ ngươi đi theo dõi hành tung của Lăng Vũ Hiên đi, ta cho ngươi một đạo Ngân khí phù, chỉ cần ngươi không tới quá gần, hắn tuyệt đối không thể phát hiện ra.”

Nói rồi vẽ một lá phù, đưa cho Qua Qua.

“Ta theo dõi hắn, là để làm gì?”

Qua Qua hỏi.

“Chỉ theo dõi thôi, thấy hắn làm gì, thì mau chóng báo lại, ta muốn biết hành tung của hắn, xem có phải hắn đang tính toán bí mật gì đó hay không.”

Lão Quách chen vào một câu: “Cái này trong binh pháp gọi là ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’.”

Qua Qua nghỉ ngơi một chút, lĩnh mệnh rời đi.

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, bảo cô mau chóng đưa cảnh sát đến bao vây Cô nhi viện, đề phòng những pháp sư đó tự ý tấn công Cô nhi viện trước khi mình cứu đám trẻ, làm xáo trộn kế hoạch của mình.

“Còn nữa, cô giúp ta xin lệnh điều tra, để ta có thể danh chính ngôn thuận vào trong Cô nhi viện, tránh bị người tố cáo là tự ý xông vào nhà dân.”

“Yên tâm đi, ta đã báo cáo tình hình, cấp trên rất coi trọng chuyện này, bảo chúng ta cứ tuỳ cơ ứng biến, chỉ cần ngươi không lạm sát kẻ vô tội, thì dù có chết vài ba người, chúng ta cũng có thể nghĩ cách giải quyết.”

“Thế thì được rồi.”

Diệp Thiếu Dương yên tâm.

Một cỗ âm phong từ bên ngoài cửa sổ thổi tới, bức rèm phần phật lay động, hai bóng người một trắng một xanh bay vào.

Đúng là hai anh em Tiểu Thanh Tiểu Bạch đã lâu không gặp.

Tiểu Bạch vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức nhào vào lòng ngực hắn.

“Lão đại, ta nhớ ngươi muốn chết luôn! Ngươi cũng không xuống Địa Phủ tìm ta, đánh nhau cũng không gọi chúng ta lên, giống như chúng ta không phải thân thiết vậy.”

Sau khi tách hắn ra, Tiểu Bạch lại chu miệng lên.

“Các ngươi là Âm Thần, lại mang chức vị, nếu không có việc gì cần gấp, ta cũng không muốn tìm các ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nhéo má Tiểu Bạch một cái, cười nói: “Ở Âm Ty cảm thấy thế nào?”

“Không có gì để chơi cả, cái gì cũng không có.

Đường phố dưới Âm Ty vật phẩm gì cũng thiếu, không thể so với nhân gian.”

Tiểu Bạch lắc cái đầu giống như trống lắc.

“Chỉ có ca ca ta mới thích thôi.”

“Lão đại đã sắp xếp chức quan cho chúng ta, là có dụng ý riêng, có cái gì mà phải chán ghét.”

Tiểu Thanh vẻ mặt nghiêm túc.

Nhìn qua hắn cũng mới mười tuổi thôi, chỉ là một đứa trẻ, đang cố làm ra bộ dáng nghiêm túc.

Tiểu Mã đứng dậy khoác vai hắn, trêu trọc: “Ngươi mới làm quan có mấy ngày, quả nhiên có chút quan uy đó, cho ca ca hôn cái nào.”

“Biến thái!”

Tiểu Thanh ôm mặt tránh qua một bên, quay đầu hỏi Diệp Thiếu Dương: “Lão đại lần này gọi chúng ta lên đây, có việc gì à?”

“Đại sự.

Tuy các ngươi là Âm Thần, không tiện quản việc nhân gian, nhưng chuyện này, ta cần phải tìm các ngươi hỗ trợ.”

Tiểu Thanh nghiêm mặt nói: “Lão đại nói gì thế, lão đại muốn bảo ta làm gì, chỉ cần ra lệnh, dù có là mười tám tầng địa ngục ta cũng dám xông vào, có gì mà phải sợ hãi.”

Tiểu Bạch cũng nói: “Đúng vậy, cùng lắm thì không làm quan.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vô cùng cảm động, cũng nổi lên một cổ hào hùng, cười nói: “Có mọi người ở bên cạnh, thì cái gì ta cũng không sợ.”

Lúc này, một đạo mị ảnh từ bên ngoài cửa sổ bay vào: Mặc sườn xám, dáng người yểu điệu thướt tha, trông như mỹ nữ thời dân quốc, chính là Hà Cơ Mỹ Hoa.

Tiểu Mã trộm nhìn chằm chằm vào cặp đùi trắng như tuyết lấp ló sau cái sườn xám xẻ tà lấp ló, không nhịn được nuốt nước miếng.

“Rốt cuộc cũng quay lại nhân gian, gặp mặt lão đại.”

Tuy Diệp Thiếu Dương gặp cô ít nhất, nhưng dù sao vẫn là quan hệ chủ nhân cùng quỷ phó, nên cũng thân thiết, lần trước tại Học Viện Y Khoa, Diệp Thiếu Dương nhờ cô tra xét mộ cổ, xong việc bảo cô rời đi, cũng không cần phải nói lời khách khí.

Nói chuyện phiếm vài câu, hỏi thăm tình hình của cô gần đây, biết cô luôn tu luyện dưới Ấm Thuỷ Hà, tu vi đã tăng thêm không ít, trong lòng rất vui mừng.

Mỹ Hoa nhìn thấy Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch, dưới Diệp Thiếu Dương giới thiệu làm quen.

Hai anh em bắt cô phải gọi là ca ca tỷ tỷ, Mỹ Hoa rất tức giận nói.

“Rõ ràng ta mới là người đầu tiên nhập môn, dựa vào cái gì mà kêu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play